Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Editor: Vy Vy 1505
Màn đêm đen nhánh, giống như vẩy mực, doanh địa Đại Chu dưới chân Yến Sơn lửa trại hừng hực, một đội tiếp một đội binh sĩ cầm mâu áo giáp sáng loáng, đâu vào đấy tuần tra doanh địa trong bóng đêm.
Binh sĩ chinh chiến cả ngày ngã đầu liền ngủ, doanh trướng rậm rạp an tĩnh không ánh sáng, xa xa nhìn lại, chỉ có một lều lớn đèn đuốc sáng trưng.
Nơi này ở trung tâm đại quân, đúng là lều của Hoàng thái tử, Thái tử điện hạ suốt đêm thương nghị chiến sách với chư vị đại tướng.
“Lương thảo của Thát Đát hẳn là sắp hết rồi.” Cao Húc nhìn chung quanh một vòng, chậm rãi nói.
Từ sau khi Thát Đát bị vây trong Yến Sơn, đường vận chuyển lương thảo đã bị cắt đứt, chiến dịch không ngừng, ít nhất cũng phải cho binh lính ăn cơm no, tình huống này cho dù trước khi đại chiến nổ ra chuẩn bị sung túc, lại tính toán tỉ mỉ lương thảo sử dụng, lúc này cũng không còn bao nhiêu.
Kế hoạch tác chiến ngày mai đã thương lượng thỏa đáng, ngay sau đó hắn chuyển đề tài: “Chư vị, dựa theo lúc trước ám điệp truyền tin quy mô đại khái kho lúa của Thát Đát, thô sơ giản lược tính ra, lương thảo của Thát Đát nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ mười một mười hai ngày.”
“Thát Đát chắc chắn sẽ mạnh mẽ phá vây trước lúc đó.” Cứng rắn phá vây tất nhiên thương vong thảm trọng, nhưng tới lúc sắp sửa đạn tận lương tuyệt, lại chỉ có thể liều mạng.
Thát Đát có bảy tám chục vạn đại quân, Đại Chu cũng thế, nhưng Đại Chu muốn vây quanh Thát Đát, khó tránh khỏi phân tán binh lực.
Nếu Thát Đát tụ lại binh lực, chọn một điểm đột nhiên khởi xướng mãnh liệt công kích, cho dù hao binh tổn tướng, chỉ sợ cuối cùng vẫn sẽ phá vây thành công.
Đại Chu phải làm, chính là tìm ra những điểm kẻ địch có khả năng phá vây nhất, đồng thời bảo đảm lực độ vây kín cũng đủ, còn lại binh lực trấn thủ những điểm này thật chặt chẽ, gia tăng lớn nhất trình độ khó khăn Thát Đát phá vây.
Cũng lớn nhất trình độ tiêu diệt quân địch.
Một khi Thát Đát giảm quân số nghiêm trọng, mặc dù phá vây ra ngoài, cũng không khó đối phó, Đại Chu nhanh chóng phản ứng lại, liền có thể lập tức bọc đánh truy kích, giết sạch quân chủ lực.
Đến lúc đó, lần này đại chiến cơ bản báo cáo thắng lợi.
“Chư vị tướng quân chinh chiến nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, có giải thích gì khác, cứ việc nói thoả thích, không cần cố kỵ.”
Cao Húc khí độ nổi bật, không giận tự uy, trên môi lại mang ý cười, thái độ vô cùng ôn hòa, tuy ngày xưa các tướng quân này không tiếp xúc với Đông Cung, nhưng mấy ngày nay, ấn tượng tốt lại tăng nhiều.
Hoàng thái tử điện hạ lòng mang gia quốc, trước tiên động thân mà ra, thay mặt thiên tử thân chinh, lại bày mưu lập kế, quyết thắng địch ngoài ngàn dặm.
Dĩ vãng, Thái tử chỉ mạnh chính vụ triều vụ, không nghĩ tới, ngay cả quân vụ cũng kiệt xuất như thế.
Đại chiến cho tới bây giờ, chư tướng vui lòng phục tùng Hoàng thái tử, đã thiệt tình nghe theo hiệu lệnh không thể lay động, không phải chỉ đối phó có lệ với thánh chỉ “thay mặt thiên tử thân chinh” như lúc trước.
“Điện hạ, mạt tướng cho rằng nên tăng thêm phòng thủ vẫn là mấy chỗ này.”
Nói chuyện chính là Trương Vi Thắng, ông chắp tay, đứng dậy đi đến nơi treo bản đồ địa hình, chỉ mấy điểm.
Cao Húc và cả chư tướng cùng nhau nhìn lại, Trương Vi Thắng điểm mấy vị trí là địa thế trống trải nhất, một khi phá vây thành công, đại quân Thát Đát có thể nhanh nhất đến bình nguyên, làm kỵ binh lập tức phát huy tác dụng.
Nơi này, xác thật là địa điểm phá vây tốt nhất.
“Mạt tướng tán thành.”
“Mạt tướng tán thành.”
……
Mọi người đều thực tán đồng, nhưng Hoắc Xuyên nghĩ nghĩ, ngay sau đó bổ sung: “Chỉ là, Thát Đát cũng có thể phỏng đoán ý tưởng của chúng ta.”
Rốt cuộc, chỗ hổng này ưu thế quá lớn.
“Điện hạ, chúng ta có nên chọn thêm nhiều điểm nữa hay không, dự phòng đại quân Thát Đát dương đông kích tây.”
“Nhị vị tướng quân nói rất đúng.” Cao Húc gật đầu, không khác lắm với ý tưởng trước đó của hắn: “Chỉ là điểm dự phòng, các tướng quân cho rằng nên chọn nơi nào thì ổn nhất?”
Lúc nên tiếp thu ý kiến quần chúng, hắn cũng không càn cương độc đoán, các tướng quân tác chiến kinh nghiệm phong phú, kiến nghị thực quý giá, mỗi hạng mục, hắn đều sẽ nghiêm túc tự hỏi, lại suy xét kỹ xem có nên tiếp thu hay không.
Lựa chọn địa điểm rất quan trọng, nghe vậy, các tướng quân ngưng thần trầm tư.
Cao Húc nâng mắt, tinh tế xem xét bản đồ địa hình, trầm ngâm nửa ngày, vừa muốn nói chuyện, không nghĩ tới lại bị tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài lều đánh gãy.
Người tới là Lâm Dương, thân thủ bậc này, đi đường vốn không nên có tiếng bước chân mới phải, đây là hắn biết chủ tử ở bên trong nghị sự, cố ý ra tiếng.
“Điện hạ, thuộc hạ có việc gấp hồi bẩm.”
“Mau mau vào đây.”
Cao Húc nghe giọng hắn, tinh thần rung lên, Lâm Dương không nói cụ thể chuyện gì, rõ ràng chính là cần tránh tai mắt người khác.
Thời điểm này, thế cục này, hẳn là mật tin từ Thát Đát truyền về.
Gia Lạp có tin tức quan trọng truyền lại!
Quả nhiên, Lâm Dương vội vàng vào lều hành lễ, lập tức trình lên một phong mật tin: “Điện hạ, là hắn gởi thư.”
Cao Húc gật đầu, lập tức mở tin, rũ mắt vội vàng xem qua.
Từ hẻm núi đánh bất ngờ, đồng thời khởi xướng phá vây công kích, điểm phá vây chính là nơi sát với rừng rậm ngay chân Yến Sơn nhất, khó lòng phòng bị. Không thể không nói, kế hoạch này của Thát Đát hoàn toàn ra ngoài dự đoán của mọi người, khả năng phá vây thành công cực cao, sợ còn có thể giảm tổn thất đến thấp nhất.
Một khi đối phương thành công, ít nhất, ưu thế rõ ràng trước mắt của Đại Chu sẽ không còn. Cần một lần nữa điều chỉnh chiến lược, kéo dài chiến tuyến và thời gian, mà hiệu quả chưa chắc tốt bằng hiện tại.
May mắn, Gia Lạp kịp thời truyền lại tin tức, rành mạch viết toàn bộ những gì hắn biết.
“Tốt lắm! Phi thường tốt!”
Cao Húc hoắc mắt đứng lên, nhìn chư tướng chung quanh: “Chư vị, nếu thuận lợi, sáng ngày mốt sẽ là lúc đại chiến này kết thúc!”
Đám người Trương Vi Thắng đại hỉ, bọn họ sớm suy đoán được, Đông Cung có cài ám điệp cấp cao trong quân Thát Đát, mới vừa rồi Lâm Dương tiến vào, bọn họ liền trực giác là có tin báo mới nhất, quả nhiên như thế.
Hoắc Xuyên càng vui sướng, nhìn dáng vẻ Thái tử chắc là tình báo rất quan trọng, cháu trai của ông quả nhiên thuận lợi tiến vào trung tâm đầu não Thát Đát.
Thật tốt quá, chỉ cần hắn trở về, con đường sau này sẽ càng thuận lợi.
Cao Húc hơi cau mày kiếm, tâm phúc này vui mừng lộ rõ trên nét mặt, hắn cũng không ngoài ý muốn. Gia Lạp giết Mục Hoài Thiện, hắn biết; ngay sau đó Hoắc Xuyên tiến lên đối chiến, bị đối phương dùng kế chạy thoát, hắn cũng biết.
Hắn biết rõ bản lĩnh Hoắc Xuyên bao nhiêu, hiển nhiên hai người này nhận ra nhau.
Nếu Hoắc Xuyên không hỏi, Cao Húc cũng không nói rõ, truyền mật tin cho các tướng quân đọc một lần, hắn lập tức bắt đầu bài binh bố trận, chờ ngày mai buổi chiều thu binh, lập tức điều khiển đúng chỗ.
“Đây hẳn là trận chiến cuối cùng.”
Ngày hôm sau đại chiến, vì Đại Chu và Thát Đát đều không để tâm, tình hình chiến đấu chỉ có thể xem như bình thường, lẫn nhau đều nghĩ, không cho đối phương khả nghi là được.
Giờ Thân thu binh, mọi người đều an bài một phần binh sĩ ở phía trước giấu tai mắt kẻ địch, phía sau đã vội vàng an bài.
Binh mã Thát Đát lẻn vào hẻm núi để đánh bất ngờ, gần như đã toàn bộ vào đúng chỗ, chỉ chờ đại quân bên ngoài tập kết xong, lại lặng lẽ tiến sát điểm đánh bất ngờ.
Khả Hãn thoả thuê mãn nguyện, chỉ đợi đêm khuya đánh bất ngờ thành công, lập tức phá vây.
Còn về Đại Chu bên này, Cao Húc đang điều khiển trọng quân phòng thủ ở chân núi Yến Sơn. Trong chiến sách của hắn, sẽ có hỗn loạn, nhưng lại không phải bởi vì tao ngộ quân địch đánh lén.
Hắn lệnh Lâm Dương tự mình ra tay, tìm được con đường nhỏ đánh bất ngờ, sau đó mai phục binh mã tại hai sườn dốc thoải bên ngoài.
Đến lúc đó, trước thả cho quân tiên phong Thát Đát qua, chờ đối phương cho rằng đánh bất ngờ tiến triển thuận lợi, thả tín hiệu, binh mã trên sườn dốc thoải lập tức đánh lén, tiêu diệt quân địch dưới đáy dốc, lại lấp kín con đường nhỏ.
Sau đó, dưới chân Yến Sơn, quân doanh Đại Chu chính mình chế tạo hỗn loạn giả dối, dụ quân chủ lực của Thát Đát đến phá vây.
Đến lúc đó, trước có Hoắc Xuyên thiết trận lãnh trọng binh chặn lại, sau có Trương Vi Thắng suất đại quân bọc đánh, quân đội Thát Đát rơi vào bẫy rập, đại thắng đã ở trước mắt.
Trong khi hai bên chiêng trống rùm beng chuẩn bị đại chiến, màn đêm buông xuống, giờ Tý đã đến.
Quân Thát Đát mai phục tại hẻm núi để đánh bất ngờ, do A Mộc Nhĩ, người phát hiện đường nhỏ tự mình suất lĩnh, người này tai thính mắt tinh, có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất.
“Giờ Tý đã tới rồi.”
Canh giờ ước định đã tới, A Mộc Nhĩ ngừng thở, cẩn thận lắng nghe bên ngoài động tĩnh, đáng tiếc Cao Húc suy xét đầy đủ, binh mã mai phục tại mấy dặm bên ngoài, mặc dù công phu hắn cao cỡ nào, giờ phút này cũng chỉ có thể nghe thấy trùng kêu chim hót.
“Các dũng sĩ! Cùng đi theo ta!”
Hắn ra lệnh một tiếng, dẫn đầu xuyên qua một đoạn cỏ cây che giấu cuối cùng, lao ra con đường nhỏ.
Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng vó ngựa dồn dập phá lệ vang dội, che giấu động tĩnh cực nhỏ của tinh binh Đại Chu đang ẩn núp, A Mộc Nhĩ giơ loan đao, dọc theo sườn dốc, cưỡi ngựa thẳng đến doanh địa Đại Chu dưới chân núi.
Chạy ra bảy tám dặm liền tới rừng cây thưa thớt, hắn nhìn ra xa, chỉ thấy dưới chân Yến Sơn lửa trại điểm điểm, một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ quân sĩ tuần tra, đại quân mỏi mệt đã sớm vào lều lâm vào mộng đẹp.
A Mộc Nhĩ đại hỉ, vung tay lên, lãnh phía sau quân sĩ nhào xuống, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tập kích doanh địa Đại Chu.
Đoàn người thế tới rào rạt, nhảy vào doanh địa lập tức chém giết, doanh trướng bên cạnh lao ra binh sĩ Đại Chu hoang mang rối loạn, nháy mắt bị đánh tan.
Đại Chu doanh địa loạn cả lên, tất cả tiến triển thật sự thuận lợi, tận dụng thời cơ, không hề bỏ sót, A Mộc Nhĩ nhanh chóng từ trong lòng ngực lấy ra ba cây pháo sáng, theo ám hiệu một dài hai ngắn, lập tức bậc lửa bắn lên trời cao.
Hắn bắn xong pháo hiệu, vừa mới chuẩn bị tiếp tục xung phong liều chết, ai ngờ trong lúc vô tình quay đầu, lại phát hiện binh sĩ Thát Đát trên sườn núi đang lao xuống đã hoãn lại, từ dày đặc một mảnh, đột ngột biến thành linh đinh mấy người.
Trong lòng A Mộc Nhĩ lập tức “lộp bộp”, nhưng không đợi hắn nghĩ quá nhiều, doanh địa Đại Chu biến hóa bất ngờ.
Vô số doanh trướng lập tức bị ném đi, Đại Chu binh ăn mặc chỉnh tề tinh thần phấn chấn đột nhiên xuất hiện, vây quanh đoàn kỵ binh một vài ngàn người hắn mới vừa lãnh tới.
A Mộc Nhĩ mắt sắc, thấy xa xa có một thanh niên mặc áo giáp hoàng kim xuất hiện, tuấn mỹ cao lớn, cưỡi một con tuấn mã đen nhánh sáng bóng, bên cạnh có người thủ vệ chặt chẽ, tập trung nhìn vào, người đi đầu lại là thống soái Đại Chu Hoắc Xuyên.
Người này chẳng lẽ là Đại Chu Hoàng thái tử?
Hắn thật đúng là đoán đúng rồi, Cao Húc nhàn nhạt phân phó: “Cung tiễn thủ, lập tức vào vị trí.”
Kỵ binh Thát Đát có thể lao xuống không nhiều lắm, cũng chỉ một hai ngàn, tám vòng mười vòng mưa tên trút xuống, mặc cho người tới có võ công cái thế, cũng phải chết tại chỗ.
Thời gian cấp bách, xử lý những người này xong, còn phải bố trí hỗn loạn, dụ dỗ quân chủ lực của Thát Đát đang chạy tới rớt vào bẫy rập, cần thiết tốc chiến tốc thắng.
Cung tiễn thủ đã sớm chuẩn bị tốt, Hoắc Xuyên vung tay lên: “Bắn tên!”
Mũi tên bắn nhanh, dày đặc như mưa, chỉ hai ba vòng, kỵ binh Thát Đát đã ngã xuống hơn phân nửa, chỉ còn A Mộc Nhĩ và một ít người sống sót, co lại thành một đoàn đang ngoan cố chống lại.
Lâm Dương tiếp nhận một trương cung, cài tên căng dây, nhắm chuẩn mục tiêu, đột ngột buông lỏng tay, mũi tên kết hợp nội lực mạnh mẽ thẳng đến mục tiêu.
A Mộc Nhĩ đang toàn lực chắn mưa tên, phát hiện tình huống thì đã muộn, “Hưu” một tiếng tiếng xé gió, mũi tên kia đâm thủng ngực, xuyên qua trái tim hắn.
Vị này tâm phúc của Khả Hãn từng thét ra lửa ở Thát Đát vương đô nhiều năm, thân thể cứng còng một lát, ầm ầm ngã xuống.
Chiến trường thực mau thu thập xong, cũng gấp rút ngụy trang thỏa đáng trước khi quân chủ lực của Thát Đát đến.
Đám người Hồ Hòa Lỗ nhìn chằm chằm không trung, vừa thấy pháo hiệu, lập tức đại hỉ, “Khả Hãn, thành!”
Thát Đát Khả Hãn cũng lộ vẻ mặt vui mừng, giương lên loan đao: “Nhanh chóng tiến công!”
Nếu chờ Đại Chu phản ứng lại, ưu thế thật vất vả tranh thủ được liền không còn. Vì thế, đại quân sớm tập kết tốt lập tức lặng lẽ đánh lén qua.
Mọi người tốt xấu gì cũng chinh chiến nhiều năm, thực cẩn thận, khi sắp đến doanh địa Đại Chu, dừng lại quan sát một lát.
Xa xa nhìn lại, doanh địa Đại Chu dưới chân Yến Sơn một mảnh hỗn độn, lửa trại đổ nghiêng, doanh trướng đảo, thi thể binh sĩ Đại Chu đầy đất, Thát Đát kỵ binh giành thắng lợi áp đảo, giết kẻ địch nhanh không kịp trở tay, đang dần dần khuếch trương phạm vi.
Khả Hãn và các Đại tướng lúc này thật đại hỉ, đánh bất ngờ thành công!
“Các dũng sĩ! Giết!”
Khả Hãn ra lệnh một tiếng, cùng đám người Hồ Hòa Lỗ, Gia Lạp lập tức lãnh quân đội chủ lực xung phong liều chết tiến lên.
Vọt tới doanh địa Đại Chu, nhưng biến hóa tiếp theo lại bất ngờ.
Những “kỵ binh Thát Đát” đó vừa nghe tiếng vó ngựa đến gần, lập tức giục ngựa chui vào chỗ sâu trong doanh địa, đổi lại là rậm rạp binh mã Đại Chu giáp trụ đầy đủ ra tới.
Nương lửa trại còn sót lại nhìn, binh mã Đại Chu vô biên vô hạn, chằng chịt vây khốn, mà chân núi vị trí này ao hãm, xung phong liều chết tiến lên vừa tốn thời gian vừa cố sức.
Đây là bị mai phục!
Trong lòng mọi người rùng mình, trong lúc Hồ Hòa Lỗ vô ý nhìn lướt qua, đại kinh thất sắc: “A Mộc Nhĩ!”
Có thể làm thống soái thất thanh kinh hô như vậy, thì ra ông ta phát hiện, trong đống thi thể “Đại Chu binh” trên đất có một người lộ ra sườn mặt, chính là A Mộc Nhĩ.
Đáng tiếc không đợi bọn họ nhiều phản ứng, bên kia Cao Húc đã hạ lệnh tiến công.
Tiếng hò hét rung trời, đám người Khả Hãn chỉ có thể cắn răng ứng phó: “Nhanh, hậu quân chuyển thành tiên quân, lập tức rút về doanh địa.”
Doanh địa thiết lập các loại công sự phòng ngự, lui về tuy nghẹn khuất, nhưng tốt xấu gì có thể ngừng bại thế, giảm tổn thất đến thấp nhất.
Đáng tiếc họa vô đơn chí, không bao lâu, phi mã báo lên, nói hậu quân tao ngộ trọng binh Đại Chu ngăn chặn, bên ta đã bị vây kín.
Trong lòng mọi người nặng trĩu, Đại Chu chuẩn bị đầy đủ, xem chiến cuộc đã cực không tốt.
Khả Hãn cắn răng: “Toàn lực phá vây, rút về doanh địa trước!” phá vây ra ngoài quá mức gian nan, chỉ có thể lui về rồi nghĩ cách.
Chư tướng đồng thời nhận lời.
Gia Lạp không dấu vết liếc mắt Khả Hãn, lại nhìn chung quanh một vòng Đại Chu binh mã đầy khắp núi đồi, trong mắt hiện lên ý mừng.
Kế hoạch thực thành công.