Công Tử Liên Thành
Một con Ma Thao đã khiến
trong Kim Đài Thành tiếng kêu than vang lừng trời đất, xác chết chất thành đàn
thành lũy, bây giờ lại kéo tới cả một đội, trong khoảnh khắc Công Tử Liên Thành
thoáng rùng mình, không dám truyền tin tức trở về, cũng không dám lên [ Thế
giới] báo cáo.
Anh lập tức ra lệnh cho
những người trong [đoàn thể] : “ Tất cả những người còn sống lập tức chia nhau
ra tìm kiếm vòng quanh Kim Đài Thành, xem có tổng cộng bao nhiêu con thuộc loại
Boss này, nhanh lên.” Sau đó lập tức kéo mình Công Tử Tiểu Bạch vào trong phòng
quản lý, thông báo tình huống hiện tại cho anh.
Công Tử Tiểu Bạch hít vào
một hơi đầy sợ hãi : “ Công ty quản lý trò chơi biến thái như thế à?” Nói xong
lập tức kéo Công Tử Vô Kị, Công Tử Phù Tô, Diệt Thiên Tru Ma, Đạp Vân Phi Vũ
Phồn Hoa Lạc, Kiếm Tẩu Thiên Phong, Ám Dạ Bá Tước, Cuồng Chiến Thí Thần cùng
mấy vị chức sắc thuộc bang hữu cùng vào phòng quản lý.
Công Tử Liên Thành lập
tức trình bày lại tình huống trên thêm một lần nữa, rồi lập tức bổ sung : “ Sau
khi trinh sát, những nhóm gồm tám con Ma Thao như kia cũng không nhiều lắm,
cũng không phải cả bốn phía đều có, đại khái có từ khoảng năm mươi tới tám mươi
con, tiến vào Kim Đài Thành theo hai phía Đông và Nam.”
“ Vậy cũng khó đối phó
rồi, một con còn không làm gì được.” Diệp Thiên Tru Ma nói, cố kiềm nén để
không chửi công ty quản lý trò chơi.
Công Tử Phù Tô vẫn khá
tỉnh táo so với mọi người, hai tay vẫn linh hoạt thao tác cứu người, đánh quái,
thêm trạng thái, đầu óc lại càng suy luận
cấp tốc : “ Dựa theo quy tắc
của trò chơi, dưới những tình huống tương tự như vậy đều xuất hiện một số đồ
vật hoặc kiến trúc phụ trợ, trợ giúp chúng ta giết chết những Boss vô địch đó.”
“ Nói cũng đúng” Công Tử
Tiểu Bạch cũng đồng ý : “ Lão Tam, mọi người tới xung quanh kiểm tra cẩn thận
lại một chút, xem có xuất hiện thứ gì đó mới mà ngày xưa chưa từng có hay không
? Tra xét trên phạm vi lớn một chút. Vô Kị, các vị bang chủ, các vị cùng yêu
cầu Ma Giáo trong bang tổ đội qua đó giữ chân quái, mọi người luân phiên sử
dụng kỹ năng vô địch tập thể, tận lực chế trụ quái tại chỗ, không cho chúng
tiến lại gần Kim Đài thành”
“ Được” Mọi người cùng
lập tức đáp ứng, nhanh chóng quay trở lại trò chơi để bố trí người.
Công Tử Tiểu Bạch lại lên
[ Thế giới] thông báo tình huống trên một lần nữa, những người chơi Ma Giáo cấp
cao thuộc các bang phái lập tức thoát ly chiến trường, dưới sự chỉ huy của bang
chủ bang phái mình, lần lượt tám người lập một đội, cùng phóng thẳng tới phía
Nam và phía Đông. Những người vô bang vô phái cũng có không ít bạn bè trong các
bang phái, đương nhiên cũng không cam chịu rớt lại phía sau, cùng gia nhập đội
ngũ của bọn họ.
Tất cả những tổ đội Ma
Giáo sau khi thấy Ma Thao lập tức sử dụng kỹ năng vô địch tập thể, sau đó nhanh
chóng tấn công thẳng mặt, giữ chặt chân những yêu thú cấp Boss đáng sợ đó, không
có chúng tiếp tục tiến lên dẫu chỉ một bước.
Phía sau mỗi đoàn người
đều có thầy thuốc đi theo, chỉ phụ trách cứu người, không tham gia đánh quái,
để tránh bị chết.
Công Tử Liên Thành nhanh
chóng truyền đạt mệnh lệnh trên [ Đoàn Thể], toàn thể Tiêu Dao cũng nhanh chóng
thoát ly chiến trường, chia nhau kiểm tra từng tấc đất trên bản đồ, tuyệt không
bỏ qua bất kỳ dấu hiệu nào.
Ma Giáo và Tiêu Dao cấp
cao đều ly khai, bên ngoài Kim Đài Thành chỉ còn có Tử Trúc và Côn Luân là chủ
lực, thật may là bọn họ lại thích hợp tấn công đám quái có độ mẫn tiệp cao, nên
cũng không quá hỗn loạn, chỉ có điều không có thích khách và chiến sĩ tấn công
tốc độ cao, cảm giác Côn Luân cũng phải ráng sức hơn rất nhiều.
Nhất Tiếu Hồng Trần có
cảm giác ngón tay mình mỏi nhừ như sắp rời ra, nhưng cũng không dám dừng lại.
So với những Côn Luân khác, nàng còn có một trợ thủ cực kỳ lợi hại, đó là bảo
bối Thanh Long đang vùng vẫy phía trên đầu. Con cự long đó không ngừng phun
nước và mây mù, hô phong hoán vũ, mỗi chiêu đều giết một đám lớn, còn lợi hại
hơn nhiều so với chiêu Sấm Vang Chớp Giật của Côn Luân. Khi trên chiến trường
còn đầy Ma Giáo và Tiêu Dao, uy lực của con rồng của nàng cũng không quá nổi
bật, nhưng lúc này khi chủ lực đã rời khỏi, con rồng khổng lồ đang thoải mái
vùng vẫy giữa không trung kia đều trở thành tiêu điểm của mọi người.
Nhất Tiếu Hồng Trần u u
mê mê không hay biết gì, trong đầu của nàng chỉ quan tâm tới việc giết quái. Kỹ
năng sủng vật đã thiết định sẵn, nàng lựa chọn toàn kỹ năng quần công, Thanh
Long tự động phát ra kỹ năng giết quái một cách liên tục, không cần nàng tiếp
tục thao tác nữa, có điều dược phẩm dành cho sủng vật tiêu tốn kinh khủng,
nhưng lúc này đành phải làm như vậy. Nhìn thấy đám quái bên quanh mình đã bị
giết sạch, nàng lập tức lại chạy sang bên cạnh trợ giúp, cứ vậy vừa đánh vừa
chạy, cơ hồ chạy giáp Kim Đài Thành một vòng, cuối cùng mọi người đều ngừng
tay, si mê nhìn theo thân ảnh nàng cưỡi trên lưng Bạch Kỳ Lân, mang theo Thanh
Long chạy như bay dưới chân thành, mỗi khi nàng chạy qua, đều để lại một đám
lớn những thi thể của đám yêu thú.
Trong [ Bang Phái] có
người không nhịn nổi kêu to : “ Lão đại, trông tỷ thực chói lóa.”
Tay Trái Ước Định vô cùng
hâm mộ : “ Con rồng kia trông thực khốc liệt.”
Tay Phải Đồng Ý cũng phụ
họa theo : “ Đúng vậy, làm người ta phải thèm nhỏ dãi.”
Rốt cuộc, Nhất Tiếu Hồng
Trần không thấy còn sót con quái nào bên chân thành nữa, mới dừng lại tìm kiếm
thân ảnh của Công Tử Tiểu Bạch, muốn trở lại vị trí cũ. Nàng vừa đi vừa nói
trong [ Bang Phái] : “ Mọi người nhớ cẩn thận, chú ý an toàn, trận tiếp theo sợ
không dễ đánh đâu.”
“ Không sao cả.” Cưỡi Thỏ
Truy Rùa Đen hào khí dâng cao vạn trượng : “ Lão đại, dù sao chúng ta cũng đã
quyết định, nhất định cùng tồn vong với Kim Đài Thành.”
Những người khác trong
bang cũng nhao nhao tỏ vẻ nhất định chiến đấu tới giây phút cuối cùng, Nhất
Tiếu Hồng Trần cười rất cao hứng : “ Trận hôm nay đánh đã ghiền nhỉ ?”
“ Đương nhiên rồi.” Mọi
người cùng gật đầu : “ Từ lúc chơi game online tới giờ, đây là lần đầu tiên đã
được đã ghiền đến thế.”
Bọn họ đang nói chuyện đã
thấy mệnh lệnh của Công Tử Tiểu Bạch phát ra trên [ Thế giới] : “ Tất cả Côn
Luân từ level 140 trở lên nhanh chóng tập hợp tại cổng thành phía Nam và phía
Đông, tự tìm đội ngũ để xin gia nhập, dưới sự che chở của Ma Giáo, nhanh chóng
dùng kỹ năng quần công kéo Ma Thao tới giao giới giữa mạn Tây và mạn Bắc. Chỗ
này có mấy tòa Tru Yêu Tháp, mọi người cần phải kéo được Ma Thao vào trong
tháp."
Sau đó tới lượt Công Tử
Liên Thành thông báo tọa độ tháp trên [ Thế giới]
Lập tức có hàng loạt
người chơi thuộc Côn Luân cấp cao cùng chạy như điên tới phía Đông và phía Nam
cửa thành, nơi này chỉ còn lại những Côn Luân, Ma Giáo và Tử Trúc cấp thấp tập
trung dưới sự chỉ huy của các đội trưởng, một lần nữa tiếp tục bày trận, tiếp
tục canh giữ bốn phía Kim Đài Thành.
Level của Nhất Tiếu Hồng
Trần chưa tới 140, nhưng nàng chỉ do dự trong khoảnh khắc, sau đó nhanh chóng
chạy về phía đông. Nàng không có những kỹ năng quần công cấp độ cao của Côn
Luân, nhưng nàng có Thanh Long, bởi vậy nàng cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt
để tham dự cuộc chiến tiêu diệt Ma Thao như thế này.
Mấy cái tháp này do Công
Tử Liên Thành phát hiện, trước giờ không bao giờ thấy, đương nhiên là vừa xuất
hiện ở chỗ này. Tổng cộng có tất cả tám tòa thạch tháp hùng vĩ, phía trên có
tấm biển ghi rõ Tru Yêu Tháp, chỉ cần hơi động đầu óc một chút đã biết được
công dụng của mấy thứ đó. Công Tử Liên Thành chỉ huy một đội Ma Giáo trong bang
dẫn hai Ma Thao tới đó thử xem, vừa tiến vào trong tháp, đã thấy ngân quang
chói lọi, từ trên đỉnh tháp rọi xuống, tấn công thẳng lên người Ma Thao, trong
nháy mắt đã tiêu diệt xong. Công Tử Liên Thành vội vàng mang tình huống này
thông báo với Công Tử Tiểu Bạch, nhanh chóng tổ chức người phụ trách dẫn quái.
Tính ghi hận của Ma Thao
rất thấp, chỉ cần đi hơi nhanh một chút đã không thể hấp dẫn nó được, vì vậy đi
đuợc một đoạn ngắn lại phải dừng lại tấn công nó một chút, trong khi đó Ma Giáo
và Tiêu Dao đều là phái đơn công, muốn đồng thời lôi mấy Ma Thao đi quả nhiên
là lực bất tòng tâm, chỉ có Côn Luân mới là môn phái tinh tuyển bậc nhất cho
công việc này.
Tuy rằng Côn Luân máu ít
nội lực thấp, nhưng lần này là tác chiến trên quy mô lớn, mọi người đều không
sợ, cùng xông lên xin nhập đội với Ma Giáo, sau đó được bọn họ hỗ trợ luân
phiên mở kỹ năng vô địch tập thể, hộ giá toàn đoàn. Côn Luân đi được vài bước
lại phóng mấy kỹ năng quần công ra giữ chặt lấy đám quái, chậm rãi tiến thẳng
về mấy tòa tháp ở phía Tây Bắc.
Thanh Long của Nhất Tiếu
Hồng Trần không ngừng phun mây mù giữ chặt lấy năm con Ma Thao, chậm rãi đi vào
trong tháp. Lúc này bên trong đã có không ít Ma Thao đang giãy dụa trong luồng
ánh sáng bạc chói mắt. Nhất Tiếu Hồng Trần chỉ thấy áp lực giảm dần, lực công
kích của Ma Thao lên người nàng càng ngày càng thấp, cuối cùng biến mất triệt
để. Nàng đứng im nhìn mấy con Boss vô địch đáng sợ này ngã ầm xuống đất, mà
trong lòng vẫn cảm thấy ngơ ngác không thể tin nổi.
Cho tới khi con Ma Thao
cuối cùng biến mất, những tòa tháp lập tức thụt lại xuống dưới lòng đất, phảng
phất như chưa bao giờ tồn tại. Mọi người đang ngẩn ra, chưa kịp phục hồi tinh
thần, những người đang mở loa chợt nghe thấy một tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Trong nháy mắt, Công Tử
Liên Thành đã thông báo trên [ Thế giới] : “ Bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều xuất
hiện dại Boss, chắc là Boss cuối cùng, tấn công mạnh, phòng thủ cao, có đủ cả
các trạng thái định thân, gây choáng váng, mị hoặc, suy yếu, hỗn loạn” Sau đó
lập tức thông báo 4 tọa độ.
Công Tử Tiểu Bạch lập tức
lên [ Thế giới] nói : “ Ma Giáo đi tiên phong, là người đánh chính, Tử Trúc
khống chế toàn trường, chuyên cứu người, Tiêu Dao và Côn Luân phụ trợ. Phật Ma
Giáo tiếp tục phòng thủ ở bốn cửa thành, đề phòng chúng phá cửa thành xông vào
trong thành. Những nguời khác cùng xông lên, kỹ năng cao hay thấp cũng không
thành vấn đề, chúng ta kiến nhiều tất cắn chết voi.”
Chiến đấu đã bước vào
giai đoạn cuối, mọi người càng hưng phấn, không quản level cao hay thấp, đồng
loạt đi theo sự chỉ huy của đoàn trưởng, cùng xông thẳng về bốn phía Đông Tây
Nam Bắc.
Bốn con quái thú cuối
cùng này đều là những quái thú trong truyền thuyết của thần thoại Trung Quốc,
vẻ ngoài đều vô cùng khổng lồ, Áp Dữ đầu rồng thân hổ linh mẫn cao, tấn công
mạnh, Quỳ Ngưu một chân tấn công mạnh, phòng thủ mạnh, Quỷ Xa có mười đầu có
thể đồng thời tung ra mấy trạng thái bất lợi liền, Cùng Kì có cánh dài cằm nhọn
độ nhanh nhẹn cao, phòng thủ mạnh, bất quá cho dù chúng có lợi hại hơn nữa,
cũng bị vây kín bên trong biển người của chiến tranh nhân dân. Chỉ thấy trên
thảo nguyên xanh xanh, giữa đồi núi bao la ngút ngàn, bên bờ con sông nhỏ đang
lăn tăn gợn sóng, mỗi con quái thú khổng lồ đều bị một đám người lít nhít đông
như kiến cỏ vây quanh, vô số kỹ năng hoa lệ chói mắt tung ra liên tiếp, mỹ lệ
tới mức không gì có thể sánh nổi.
Rất nhiều người vừa đánh
vừa chửi thề, người quá nhiều, lại toàn là kỹ năng, bộ nhớ có mạnh tới đâu đi
chăng nữa cũng dễ treo, rất hay xuất hiện trường hợp người đang đánh nhau hăng
say đột nhiên bị rớt tuyến, sau khi ráng sức bò lên được không nhịn nổi tiếp
tục chửi bên quản lý trò chơi cố tình phá quấy server. Sau khi Yêu thú công
thành bắt đầu được một lát, kênh ngữ âm cũng không cấm ngôn nữa, cho phép mọi
người tự do nói chuyện, để có thể kịp thời nhắc nhở ứng cứu lẫn nhau. Giờ phút
này, kênh ngữ léo nhéo ầm ĩ, căn bản không nghe rõ ai đang nói cái gì.
Lực công kích của bốn con
Boss này quá mạnh, những người vây công bọn chúng tuy nhiều, nhưng phần lớn
chưa kịp xuất thủ đã bị giết ngay lập tức. Thầy thuốc không ngừng cứu người, Ma
Giáo tận dụng khả năng luân phiên mở kỹ năng vô địch tập thể, nhưng vẫn có
những thời điểm không kịp chiếu cố, vì thế những người tử vong càng ngày càng
nhiều, kỹ năng công kích xuất ra càng ngày càng ít, khó có thể giữ chặt quái
được. Dây máu của bốn con Boss này hạ xuống rất chậm, hơn nữa vẫn thong thả
bước về phía Kim Đài Thành.
“ Cứ như vậy thì không
được.” Công Tử Tiểu Bạch quan sát một lần nữa, bắt đầu thảo luận tại kênh ngữ
âm : “ Ta cảm thấy đặc tính của bốn Boss này tương tự như bốn môn phái của bọn
ta, cách tốt nhất là dùng phương pháp khắc chế để tấn công. Như vậy đi, hiện
giờ mỗi môn phái tập trung thành một đội, Ma Giáo tấn công Quỳ Ngưu, Tiêu Dao
đối phó Áp Dữ, Côn Luân chuyên công Quỷ Xa, Tử Trúc phụ trách Cùng Kỳ. Thầy
thuốc level thấp tập trung ở phụ cận bốn đội, chuyên môn cứu người, bọn họ lại
gần chắc chắn sẽ bị giết ngay, tuyệt không thể tham dự công kích."
“ Được” Ba vị công tử và những vị quản lý cao cấp các
bang cùng đồng thanh đáp ứng, lập tức truyền đạt mệnh lệnh tới [Đoàn Thể] của
mình.
2.
Vốn Nhất Tiếu Hồng Trần
đang cùng mọi người vây công Áp Dữ, nghe thấy tiếng Công Tử Tiểu Bạch vang lên
tại [ Đoàn Thể] triệu tập mọi người thuộc Côn Luân đi giết Quỷ Xa, nàng lập tức
rời khỏi chiến trường, chạy thẳng về phía tập trung.
Mỗi môn phái nhanh chóng
tập trung thành một đội, từng đội khắc chế đúng đối thủ của mình, quả nhiên là
hốt thuốc đúng bệnh, rốt cuộc cũng thành công trong việc kiềm chế bốn con Boss
kia không cho chúng tiếp tục tiến lên.
Quỷ Xa có thể dùng cả
mười đầu để công kích cùng một lúc, nhưng thương tổn của mỗi đầu cũng không cao
lắm, toàn bộ Côn Luân đều dùng kỹ năng quần công, đồng thời tấn công được cả
mười đầu một lúc, hơn nữa miễn cưỡng có thể chịu đựng được công kích của nó.
Nhân lúc nàyThanh Long của Nhất Tiếu Hồng Trần càng phát huy thần uy của mình, tốc độ công kích cao
gấp mấy lần so với những Côn Luân khác, giữ chức năng hứng lấy phần lớn công
kích của Quỷ Xa, giảm bớt áp lực cả đại bộ phận Côn Luân tham gia chiến đấu,
rốt cuộc tới lúc nó sắp tiến tới cửa thành, thành công trong việc giữ chặt nó
lại. Công Tử Tiểu Bạch và Ám Dạ Bá Tước cũng đứng ở hàng trên cùng, không ngừng
xuất ra chiêu Sấm Vang Chớp Giật, chỉ thấy mây đen phủ kín trời đất, sấm sét
vang dội, mười đầu của Quỷ Xa bị các kỹ năng bao kín, dù cố giãy dụa như thế
nào đi chăng nữa cũng không thể thoát nổi.
Áp Dữ độ linh hoạt cao,
tấn công cao, Tiêu Dao cũng đồng dạng, Công Tử Liên Thành và Cuồng Chiến Thí
Thần cùng dẫn đầu đám người ngăn chặn nó, bạo kích sử ra liên tục, song phương
đánh trượt rất nhiều, nhưng chỉ cần trúng một chiêu, thương tổn cao tới mức
người khác phải chết khiếp. Tiêu Dao nhân không ngừng ngã xuống, tiểu thầy
thuốc ở phía xa xa liên tiếp chạy tới cứu người, sau đó nhanh chóng quay người
chạy về chỗ, người vừa được phục sinh cũng đứng dậy tham chiến ngay tắp lự. Áp
Dữ động tác linh hoạt, nhưng khó khăn lắm cũng mới tiến được tới hào sâu bên
ngoài bờ thành, rốt cuộc đã bị đội Tiêu Dao ngăn chặn thành công, không tiến
lên nổi nửa bước.
Quỳ Ngưu phòng thủ mạnh,
tấn công mạnh, cũng tương tự như Ma Giáo, Công Tử Vô Kị và Diệt Thiên Tru Ma,
Kiếm Tẩu Thiên Phong cùng suất lĩnh hàng loạt Ma Giáo xông lên phía trước, luân
phiên mở vô địch tập thể, kỹ năng tấn công mạnh mẽ như mưa rền gió dữ cùng lập
tức xuất ra, nhanh chóng phá vỡ phòng ngự của nó, chỉ thấy dây máu dài ngoằng
của nó chầm chậm giảm xuống, thân thể sừng sững như núi điên cuồng vùng vẫy,
nhưng vẫn không bước tới được nửa bước.
Cùng Kỳ linh hoạt cao,
phòng ngự cao, rất khó đánh, nhưng lực công kích lại bình thường, không
quá biến thái, đầu tiên Công Tử Phù Tô chạy tới trước mặt nó, ném ra một cái kỹ
năng mê man, Đạp Vân Phi Vũ Phồn Hoa Lạc tiếp bước theo sau cũng ném tiếp một
cái kỹ năng mê man qua đó. Hai vị cao thủ đứng đầu Tử Trúc trước sau cùng liên
tay xuất thủ, cho dù kháng tính của Cùng Kỳ có cao tới đâu đi chăng nữa cũng
không trụ nổi, nhất thời đờ người ra, đứng im ở đó không nhúc nhích nổi. Các vị
thầy thuốc cùng chen nhau xông tới, cùng dùng kỹ năng ngủ trụ tấn công. Từ lúc
bắt đầu tới giờ, thủy chung Cùng Kỳ không thức dậy nổi một giây, phảng phất như
một pho tượng đất, mặc cho bọn họ công kích. Kỹ năng tấn công của thầy thuốc
không nhiều, thương tổn do công kích cũng không cao, có điều không có ai tấn
công, bọn họ cứ chậm rãi công kích vẫn có thể giết chết được nó.
Nhất thời phía bên ngoài
Kim Đài Thành gió rít gào mây vần vũ, nhìn qua như một bộ phim huyền ảo nổi
danh, vô cùng đồ sộ. Một số người vẫn được bố trí trông coi ở cửa thành, trên
đầu thành cùng không nhẫn nại được nữa, nhao nhao xông ra khỏi thành, nhảy
xuống từ trên đầu thành, lao tới chiến trường.
Những người tham gia
chiến đấu đều rất cẩn thận, không dám phân tâm. Công kích kéo dài liên tiếp
suốt một giờ liền, rốt cuộc Quỷ Ngưu ngã rầm một tiếng xuống đất, bụi tung mù
mịt. Trong đội Ma Giáo những tiếng hoan hô vang lên dậy đất, Công Tử Vô Kị
nhanh chóng hạ lệnh, toàn đoàn chuyển sang trợ giúp đội Tử Trúc, tấn công Cùng
Kỳ.
Không bao lâu sau, Áp Dữ
cũng bị đánh chết rơi tùm xuống sông, nước bắn lên tung tóe vọt tới tận tường
thành. Không đợi mọi người có thời gian nghỉ xả hơi, Công Tử Liên Thành liền
mệnh lệnh cho toàn thể Tiêu Dao nhanh chóng chạy sang cứu viện Côn Luân. Mọi
người lập tức bay vút qua, mỗi người lựa chọn một cái đầu quỷ nhanh chóng xông
tới.
Trải qua nửa giờ chiến
đấu hăng hái, hai Boss còn lại cơ hồ đồng thời ngã xuống. Máu nhiều phòng thủ
cao lại có khả năng mở kỹ năng vô địch tập thể của Ma Giáo cùng với có thể mê
trụ địch nhân đồng thời tự thêm trạng thái cho mình là Tử Trúc tổn thất ở mức
tối thiểu, bên kia Côn Luân và Tiêu Dao thê thảm hơn nhiều, có vẻ như những
người tham chiến đều chết ít nhất mười lần trở lên, nhưng chẳng mấy ai chú ý,
đều đắm chìm trong sự vui mừng chiến thắng.
Lúc này, hệ thống xuất
hiện thông báo : "Hàng loạt yêu thú tấn công Kim Đài, anh hùng hào
kiệt khắp thiên hạ chung vai phản kích, thành công bảo vệ sự an toàn của thành
chủ, bảo hộ dân chúng tứ phương thoát khỏi sự quấy nhiễu của tà ma. Thiên Đế hạ
lệnh ban thưởng lớn, để khen ngợi chiến công của mỗi vị hiệp sĩ tham gia chiến
đấu, trong vòng 48 giờ đồng hồ toàn hệ thống sẽ nhân gấp đôi điểm kinh nghiệm,
giúp các vị hiệp sĩ nhanh chóng thăng cấp."
Sau đó bên ngoài Kim Đài
Thành từng luồng sáng trắng từ những người chơi được thăng cấp cùng phát ra
chói lọi. Những người từng tham gia chiến đấu đều vô cùng kinh ngạc khi phát
hiện ra mình đã thăng cấp, đại khái căn cứ vào số lượng và cấp bậc của những
loại yêu thú họ giết chết trong lúc chiến đấu, họ sẽ nhận được những phần
thưởng bất đồng về số điểm kinh nghiệm. Những người level thấp thăng lên cực
nhiều, những người bậc cao cũng thăng ít nhất một bậc trở lên.
Công Tử Tiểu Bạch từ
level 198 thăng lên level 199, Công Tử Phù Tô vốn sắp thăng cấp, lúc này thăng
liền 2 cấp, cũng lên tới level 199, Công Tử Vô Kị cũng thăng hai cấp, lên level
198. Cấp bậc càng cao càng khó thăng, trước kia mỗi khi bọn họ muốn thăng lên
một level, ít nhất cũng mất tới nửa tháng, mà phải cực kỳ chăm chỉ, cả ngày đều
làm nhiệm vụ, lên chiến trường, lúc ngủ cũng treo máy đánh quái, một khắc không
ngừng, không ngờ hôm nay chỉ mất mấy tiếng đồng hồ đã có thể thăng cấp. Ba
người cùng vô cùng sung sướng, suýt nữa thì bật cười ha hả trên kênh ngữ âm.
Công Tử Liên Thành thăng
điên cuồng tới 12 cấp, Nhất Tiếu Hồng Trần cũng thăng 5 cấp. Nàng cuời không
khép miệng lại được, theo bản năng lập tức mở bọc đồ ra xem có phần thưởng nào
thêm hay không, sau đó vô cùng sung sướng phát hiện ra trong đó có không ít thứ
hay ho.
Nhất thời trên [Thế giới]
náo nhiệt hẳn lên. Hiển nhiên là có rất nhiều người chơi phát hiện ra mình
thăng cấp, hơn nữa lại có được những kỳ trân dị bảo mà trước kia rất khó chạm
tay vào nổi. Bọn họ cùng nhao nhao đưa ảnh chụp lên [Thế giới], cho mọi người
cùng xem phần thưởng của mình.
Công Tử Tiểu Bạch cũng
lên [Thế giới] nói liền mấy câu, tỏ vẻ cảm ơn tất cả những nguời chơi đã chung
vai sát cánh chiến đấu. Mọi người cũng nhao nhao hưởng ứng, cùng khen bọn họ
chỉ huy rất tốt.
Mỗi khu vực chỉ cần có
vài người thuộc phe đối địch đồng thời xuất hiện, lập tức khói súng mịt mù, đây
là lần đầu tiên toàn khu chung vai sát cánh trong hòa bình. Mọi người đều hân
hoan vui mừng, không khí tràn ngập những niềm vui.
Công Tử Tiểu Bạch kéo ba
vị công tử vào trong phòng quản lý, đóng cửa thương nghị.
“ Hiện tại ta có một suy
nghĩ” Thanh âm của anh hơi trầm ấm mà vẫn giữ vẻ cực kỳ tỉnh táo : “ Ta cảm
thấy nhiệm vụ yêu thú công thành lần này công ty quản lý trò chơi cố tình thiết
kế nhằm phục vụ cho cuộc thi đấu PK sắp tới.”
Công Tử Vô Kị cũng đồng ý
: “ Đúng, một là giúp cho mọi người nhanh chóng thăng cấp, hai là rèn luyện kỹ
năng hiệp đồng tác chiến giữa chúng ta.”
“ Ta thấy trang web chính
thức đã ra thông báo.” Công Tử Phù Tô chậm rãi nói : “ Ngày mùng 9 tháng 10 bắt
đầu thi đấu vòng loại của của cuộc thi PK, mỗi tối đánh một trận, tổng cộng năm
trận tất cả, ngày 14 kết thúc. Mỗi khu vực chỉ lựa chọn hai đội, đội một là
Long Bang, đội hai là Hổ Bang. Từ ngày 15 tới ngày 25, Long Bang và Hổ Bang của
mỗi khu vực sẽ tới trang web chính thức báo danh, ngày 01 tháng 11 sẽ bắt đầu
thi đấu toàn khu. Ngày25 tháng 11, quán quân của các đại khu sẽ tới Bắc Kinh
tham gia trận chung kết.
“ Vẫn còn đủ thời gian.”
Công Tử Tiểu Bạch cũng có phần hưng phấn : ” Khoảng thời gian này chúng ta cần
dùng toàn lực để thăng cấp, tranh thủ mãn cấp* trước thời điểm thi đấu PK.”
Công Tử Vô Kị rất nóng
lòng muốn thử : “ Thế thì không vấn đề gì.”
“Cần làm thêm trang bị.”
Công Tử Phù Tô vẫn tỉnh táo nhất : “ Quy tắc trận đấu là mỗi đội 20 người, 15
người thuộc đội hình chính, 5 người dự khuyết, trang bị của 20 người này nhất
định phải tốt nhất.”
“ Hiện tại khẳng định
không thể lựa chọn nhân lực tham gia thi đấu được.” Công Tử Tiểu Bạch nói. “
Giai đoạn này cần căn cứ vào biểu hiện của mỗi người trong bang, trước khi thi
đấu PK, sẽ tổ chức thi đấu trong nội bộ bang trước một lần, sau đó tiếp tục xem
xét tới môn phái, cấp bậc và trang bị, cuối cùng mới có thể lập ra danh sách
được.”
“ Đúng.” Công Tử Vô Kị
cũng đồng ý : “ Ngày mai lão đại thông báo trong bang, để mọi người chuẩn bị
trước, phải nỗ lực biểu hiện mới có thể đạt được tư cách dự thi.”
“ Về phương diện trang
bị…” Công Tử Tiểu Bạch trầm ngâm một chút, mới hỏi : “ Lão Tam, bên chỗ Hồng
Trần thế nào rồi ? Tài liệu đã thu đủ chưa ?”
“ Chưa đủ.” Thanh âm của
Công Tử Liên Thành vang lên trầm ấm : “ Ta đã hỏi rồi, còn thiếu Cửu Thiên
Huyền Vũ. Ba loại tài liệu kia chỉ có thể làm ra mũ, giày và vũ khí, Cửu Thiên
Huyền Vũ là tài liệu chính để làm y phục, trước mắt vẫn chưa tìm thấy.”
“ Vậy có tài liệu gì thì
làm cái đó, chúng ta sẽ trả tiền.” Công Tử Tiểu Bạch nói với vẻ quyết đoán. “
Ngươi nói chuyện với Hồng Trần đi, bọn ta có thể trả bằng nguyên bảo hoặc kim
bảo, cũng có thể trả bằng nhân dân tệ.”
Đương nhiên Công Tử Liên
Thành không có ý kiến : “ Đuợc, tối mai ta sẽ có câu trả lời lại cho.”
Anh đáp quá nhanh, cũng
quá rõ ràng, làm cho ba người kia lập tức nhận ra có điểm kì quặc, lập tức bức
cung.
“ Sao rồi ? Hiện tại quan
hệ giữa ngươi và Hồng Trần rất tốt sao ? Có thể coi như một nửa của nàng đi ?”
Công Tử Phù Tô cười rất gian manh.
Công Tử Vô Kị lập tức nói
: “ Cái này còn phải hỏi sao ? Vừa nghe đã minh bạch rồi, khẳng định lão tam
với Hồng Trần đã ám độ Trần Thương rồi.”
Công Tử Tiểu Bạch không
nhịn nổi bò lăn ra cười : “ Ngươi đúng là đồ thất học, cái này gọi là xã giao
mờ ám, cái gì mà ám độ Trần Thương ?”
“ Cũng không khác mấy”
Công Tử Vô Kị cười hì hì rất vô lại : “ Lão Tam, nói thật đi, ngươi với Hồng
Trần đã tới mức độ nào rồi ?”
Công Tử Phù Tô cũng cười
nhăn nhở : “ Đừng che giấu, cũng đừng giải thích, ngươi mau mau khai thật ra,
bao giờ sẽ kết hôn với Hồng Trần ?”
“ Đúng vậy, đúng vậy,
chúng ta muốn nhận được tiền lì xì.” Công Tử Vô Kị lập tức hô to ầm ĩ.
Công Tử Tiểu Bạch không
nhịn nổi cười xòa : “ Lão tam, mấy huynh đệ bọn ta cùng lớn lên từ nhỏ, thân
như người một nhà, còn có gì mà không thể nói được ? Nếu ngươi đã xác định là
Hồng Trần, lập tức phóng tay theo đuổi không cần quan tâm tới bất kỳ điều gì
cả. Nếu cần huynh đệ giúp đỡ điều gì, cứ việc mở miệng.”
“ Đúng rồi, đúng rồi”
Công Tử Vô Kị vội vã nói tiếp : “ Tốt nhất nhanh nhẹn một chút, cấp tốc nắm
lấy.”
“ Đúng vậy.” Công Tử Phù
Tô cũng lộ vẻ quan tâm : “ Ngươi cũng nên kiếm lấy một bạn gái, chuẩn bị lập
gia đình đi, để bác trai bác gái khỏi phải than thở, mỗi lần thấy chúng ta đều
nhắc nhở tới chuyện này.”
Bọn họ người này nối tiếp
người kia, không dễ gì mới đợi được tới lúc bọn họ cùng ngừng lại trong giây
lát, Công Tử Liên Thành mới nói một câu rất thản nhiên : “ Được, các ngươi ngồi
suy nghĩ một chút về cuộc thi đấu PK đi, đừng ở đây lo lắng không đâu. Ta cũng
không phải kẻ nhược trí, chuyện của mình tất tự mình hiểu rõ. Ta tất biết cách
xử lý cho tốt.”
Thấy anh nói như vậy, ba
vị công tử còn lại cũng không dám bức bách tiếp nữa, một khi một kẻ quen trầm
mặc đã mở lời, hiệu quả thực kinh người, bọn họ đã từng thấy qua một lần, từ đó
về sau tuyệt không nghĩ tới việc nhìn thấy anh bốc hỏa một lần nữa.
“ Được rồi, hôm nay cũng
muộn quá rồi, mọi người phải tính kế nhiều quá chắc cũng mệt mỏi rồi, treo máy
rồi đi nghỉ ngơi thôi.” Công Tử Tiểu Bạch mỉm cười nói : “ Được gấp đôi, đừng
để lãng phí”
Bốn người cùng chúc nhau
ngủ ngon, sau đó lần lượt rời khỏi phòng quản lý, đi làm việc của mình.
-------
* Mãn cấp : Level 200.
3.
Cố Duệ nhìn đồng hồ, thấy
đêm đã khuya, lập tức quay đầu, nhìn nàng đầy quan tâm : “Em mau đi ngủ đi,
ngày mai có phải đi làm hay không ?”
“ Có ạ.” Hứa Nhược Thần
ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn anh : “ Ở chỗ này cũng không có ngày nghỉ gì cả, mọi
người đều muốn đẩy nhanh tiến độ để có thể về nhà sớm một chút, đều rất tích
cực, mà cũng không đòi tiền tăng ca.”
“ Vậy là tốt.” Cố Duệ mỉm
cười : “ Anh hy vọng em có thể về nhà sớm một chút. Hoàn cảnh chỗ này tuy cũng
tốt, nhưng vẫn quá gian khổ, không tốt lắm đối với trạng thái thân thể của em.”
“ Vâng” Hứa Nhược Thần
gật gật đầu.
Cố Duệ đóng máy tính lại,
đứng dậy : “ Em mau đi ngủ đi, anh về phòng đây.”
Hứa Nhược Thần cũng đóng
máy tính lại, đưa laptop trả lại cho anh, lại nói : “ Phòng anh cũng có nút cắm
mạng, nếu anh muốn treo máy suốt đêm cũng được, chỉ cần cắm dây mạng vào là có
thể online được.”
“ Được, em nghỉ ngơi cho
khỏe đi.” Cố Duệ cầm lấy máy tính, đi ra cửa.
Hứa Nhược Thần vẫn tiếp
tục đắm chìm trong cảm giác hưng phấn, mặc dù nghe lời Cố Duệ không mở máy tính
lên nữa, nhưng sau khi đánh răng rửa mặt lên giường xong, vẫn tiếp tục lăn qua
lộn lại một lúc mới ngủ được, trong mộng lại thấy cả đống Quỷ Xa nhung nhúc
trên thảo nguyên, sau khi tỉnh lại vẫn thấy mình thật buồn cười.
Đồng hồ sinh học của nàng
cũng rất cố định, cho dù ngủ muộn tới mức nào đi chăng nữa, sáng hôm sau vẫn
thức dậy đúng giờ. Ăn xong bữa sáng với đồng sự xong, nàng lập tức tới công
trường, chỉ đạo bọn họ hoàn thành nốt giai đoạnh này của công tác.
Bầu trời âm u, khí trời
đã se se lạnh, ai nấy đều hy vọng có thể hoàn công trước khi trận tuyết đầu mùa
rơi xuống, bởi vậy nghỉ trưa cũng chẳng dùng bao nhiêu thời gian, có thể coi là
làm thông từ sáng tới tối. Hứa Nhược Thần cũng không quay lại chỗ tạm trú, chỉ
gọi điện thoại, hỏi Cố Duệ đã ăn cơm trưa chưa.
Cố Duệ nghe thấy nàng nói
sẽ không quay về, liền nói luôn : “ Vậy anh qua đó gặp em nhé.”
Hứa Nhược Thần thấy có
phần ngoài ý muốn, thoáng nghẹn lại không biết nói gì : “ Em…, chỗ này cũng
không có gì đẹp đẽ mà xem cả, đều rất lộn xộn, sau khi công trình kết thúc mới
bắt đầu thi công thêm một tầng trang trí phủ ra mặt ngoài, lúc đó nhìn mới
thuận mắt.”
“ Anh biết mà.” Cố Duệ
khẽ cười : “ Trước kia mỗi khi tới những khu du lịch, đều thấy những khung cảnh
hai bên đường rất đẹp mắt, cho nên bây giờ muốn xem thử lúc nó không thuận mắt
sẽ như thế nào.”
Hứa Nhược Thần ngẩn ra,
lập tức tỉnh táo lại, cười đáp : “ Vậy anh qua đi. Anh cứ đi dọc theo quốc lộ
là được. Xe của em đỗ ở ven đường, anh chỉ cần đi tới là sẽ thấy ngay.”
“ Được.” Cố Duệ cúp điện
thoại, lập tức lái xe qua đó, đại khái sau khoảng một tiếng đã có thể thấy con
xe Cherokee của Hứa Nhược Thần. Anh lập tức dừng xe bên cạnh, bước xuống xe bắt
đầu nhìn thẳng lên núi.
Nơi này là cao nguyên, độ
cao của mỗi đỉnh núi cũng không quá chênh lệch so với mặt đất, nhưng đều rất dốc.
Ngẩng đầu nhìn lên trên, có thể thấy trên đó toàn là đất mới, cũng có không ít bóng người ẩn hiện thấp thoáng,
chắc chắn là đang làm việc. Anh nhìn chung quanh một chút, cuối cùng mới thấy
một con đường mòn hướng lên trên, liền dè dặt leo lên.
Hứa Nhược Thần biết anh
muốn tới, vẫn để tâm nhìn xuống phía chân núi, thấy xe anh đi tới, liền vội
vàng đi xuống. Hai người gặp mặt nhau ngay giữa sườn núi. Trên công trường có
rất nhiều người, đương nhiên Hứa Nhược Thần cũng không tỏ ra quá thân mật đối
với anh, anh cũng rất minh bạch, vì thế bảo trì một khoảng cách vừa phải không
gần không xa với nàng, dưới sự chỉ dẫn của nàng, cùng đi thăm quan công trường
của bọn họ.
Nhìn qua thấy công việc
cũng không quá khó, Hứa Nhược Thần nói một cách rất thản nhiên nhẹ nhàng, công
việc hiện tại cũng rất đơn giản, chỉ là bảo trì, bởi công trình trước đó rcó
chất lượng rất tốt, cho nên tu bổ khá dễ dàng. Cố Duệ chăm chú ngắm nhìn nơi
thâm sơn cùng cốc này, trước không có thôn xóm, sau không có nhà trọ, tình hình
trước kia như thế nào cũng có thể tưởng tượng nổi, trong lòng càng thêm thương
xót nàng.
“ Khi nào có thể hoàn
công vậy ?” Anh hỏi khẽ.
Hứa Nhược Thần ước lượng
một chút : “ Nếu như thời tiết tốt, chỉ cần nửa tháng nữa là có thể hoàn
thành.”
Nghe thấy vậy Cố Duệ rất vui
vẻ ; “ Thế thì tốt quá rồi.”
Trong lòng Hứa Nhược Thần
thầm ấm áp, sóng mắt lưu chuyển, lấp lánh ánh cười. Một lát sau, nàng quay mặt
lại nhìn anh, hỏi với vẻ quan tâm : “ Sắp tới tiết Trung Thu, kế đó chính là
Quốc Khánh, hẳn là mùa hoàng kim của bên du lịch các anh, anh còn không về quản
lý công ty sao ?”
Cố Duệ cười nói : “ Sao
vậy ? Muốn đuổi anh đi sao ?”
“ Sao thế được ? Nếu anh
cứ ở mãi ở đây, em thấy rất vui.” Khuôn mặt Hứa Nhược Thần thoáng ửng hồng,
nhưng vẫn trả lời rất thật thà : “Có điều mỗi ngày anh đều ngồi không ở đây,
lại không thể chiếu cố tới việc kinh doanh của mình, em cảm thấy … cũng không
được tốt lắm.”
Cố Duệ lập tức minh bạch
tâm tư của nàng. Người con gái này rất vui khi thấy mình có thể ở bên cạnh
nàng, nhưng lại sợ phiền hà tới công tác của mình, cũng phải đấu tranh không
ít, cuối cùng vẫn suy nghĩ hộ mình, không hy vọng mình bị nàng ảnh hưởng tới sự
nghiệp. Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của nàng thoáng ửng hồng, anh cảm thấy
trong lòng tràn đầy vui sướng. Mỉm cười nhìn nàng hồi lâu, anh mới đáp : “Vậy
cũng đúng, anh đành đi trước. Tuần lễ hoàng kim dịp quốc khánh cũng có không ít
đoàn, bây giờ đã rất bận rộn, quả thật anh phải về coi sóc cẩn thận. Ngày mai
anh sẽ trực tiếp hồi trấn, lại kêu bằng hữu qua đó lấy lại xe, anh sẽ không
tiếp tục lái xe trên mấy con đường nguy hiểm nữa, nên em cũng không cần phải lo
lắng.”
Hứa Nhược Thần cũng thấy
có phần buồn bã, lưu luyến không muốn rời, nhưng nàng cũng biết không thể giữ
anh ở lại đây mãi được. Anh vốn không phải là người không có việc gì, có thể ở
đây với nàng vài ngày đã khó lắm rồi.
Nàng đã thỏa mãn lắm rồi.
Cố Duệ vẫn tiếp tục ở lại
công trường với Hứa Nhược Thần, cho tới lúc chạng vạng, mới về lại chỗ nghỉ
chân của công ty. Bọn họ tiếp tục cùng ba người trẻ tuổi và lão tài xê đi ăn
tối, tiếp tục chuyện trò vui vẻ như mỗi ngày, sau đó mới tản đi.
Hai người cùng trở lại
phòng của Hứa Nhược Thần, phảng phất như theo thói quen trước đó, một người
ngồi vào bàn, một người ngồi ở mép giường, trong nhất thời không ai nói một
câu.
Bọn họ cũng không mở máy
tính, cũng không bật đèn, chỉ im lặng ngắm nhìn cảnh màn đêm dần buông xuống,
căn phòng dần tím sẫm lại, không còn nhìn rõ mặt nhau nữa, chỉ còn là một cái
bóng mờ mờ, giống như đang phiêu phiêu trong gió giữa cảnh hoàng hôn, cảm giác
như gần như xa không thể nắm bắt được.
Cố Duệ ngồi trầm mặc hồi
lâu, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, lần lần cầm lấy tay nàng. Hứa Nhược
Thần cũng không động đậy, chỉ chậm rãi ngửa tay lên, cầm lấy tay anh.
Thế giới bỗng nhiên an
tĩnh một cách lạ kỳ, sau song cửa sổ, nơi núi rừng thẳm xa tuyệt không có một
tiếng chim hót, mà quốc lộ trước mặt cũng không có lấy một tiếng động cơ. Phảng
phất như thời gian đã trôi qua rất lâu, lại tựa hồ như chỉ ngắn ngủi trong chớp
mắt. Hít một hơi thật sâu, rốt cuộc Cố Duệ cũng mở miệng, thanh âm khàn khàn
vang lên khe khẽ : “ Thật muốn ở bên em mỗi ngày
như vậy.”
Hứa Nhược Thần thấy nghẹn
ngào nơi cổ họng, muốn nói mấy chữ “ em cũng vậy”, nhưng không thốt ra nổi nửa
lời.
Không khí lại lâm vào
trầm mặc trong giây lát, Cố Duệ khẽ hỏi : “ Em có nguyện ý tới công ty giúp anh
không ?”
Hứa Nhược Thần cố gắng
hít thở mấy cái liền, buộc mình phải bình tĩnh trở lại, lúc này mới có thể thốt
ra được mấy chữ : “Em… không biết gì về du lịch cả”
Cố Duệ đáp lại rất ôn hòa
: “ Không sao cả, có thể học, rất dễ. Mặt khác, lần này anh lại đây khảo sát
hạng mục Tiểu Long Câu, chính là quyết định góp vốn khai phá địa điểm du lịch
này. Tính ra trên phương diện này, em còn thành thạo hơn anh nhiều, qua giúp
anh có được không ?”
Thanh âm của anh thủy
chung vẫn nhu hòa ấm áp, phảng phất như hương thơm nồng nàn của một ly café ấm
nóng, làm người ta hưng phấn, làm người ta say mê, Hứa Nhược Thần cúi đầu lắng
nghe, trong lòng đã rất cảm động, nhưng lý trí vẫn có phần do dự. Thoáng cân
nhắc một chút, nàng mới cúi đầu nói : “ Giám đốc công ty này đối với em không
tệ, em không biết phải dùng lý do gì để xin thôi việc cả.”
“ Một nhân viên ưu tú
giống như em vậy, chỉ cần giám đốc hơi hiểu biết một chút đã lập tức trọng dụng
rồi” Cố Duệ mỉm cười, thanh âm vẫn rất nhẹ nhàng : “ Em cứ suy nghĩ thêm một
chút, cũng không cần phải quyết định ngay. Đợi công trình ở đây kết thúc, em
nhớ về nhà nghỉ ngơi một thời gian, bất quá nhớ phải gọi điện cho anh biết.”
“ Vâng” Lúc này đầu mày
của Hứa Nhược Thần mới giãn ra được.
Cố Duệ không nói gì nữa,
chỉ ngồi im như vậy, lặng lẽ đan những ngón tay nàng vào giữa ngón tay mình,
hồi lâu không muốn buông ra. Hứa Nhược Thần cũng không nói nửa câu, chỉ thấy
trong mắt nóng lên, nghĩ tới việc ngày mai anh đã đi rồi, xa nhau tới ngàn dặm,
không biết lúc nào mới có thể gặp lại, cảm giác khó chịu lại âm thầm dâng lên.
Không biết bao lâu, Cố
Duệ chậm rãi đứng dậy, chuyển tới bên giường, ngồi xuống cạnh nàng, duỗi một
cánh tay ra ôm lấy vai nàng, cánh tay còn lại cũng vươn tới, nhẹ nhàng kéo nàng
vào lòng.
Hứa Nhược Thần hoàn toàn
bị động, không chút kháng cự, thả lỏng nguời dựa vào anh theo cái ôm ấm áp này,
cúi đầu dựa vào vai anh, vòng tay ôm lấy eo lưng của anh.
Trong bóng đêm, hai người
cứ ôm nhau như vậy, cảm giác đã thật thỏa mãn, tâm trạng khó chịu dần dần tan
biến.
Một lúc lâu sau, Cố Duệ
mới than nhẹ : “ Thật không muốn đi.”
Hứa Nhược Thần buột miệng
nói ; “ Sau này nếu có thời gian, em sẽ đi thăm anh.”
“ Đuợc” Cố Duệ hơi
nghiêng đầu, dán mặt vào tóc nàng, khẽ nói ;: “ Em nghỉ ngơi đi, anh về phòng.
Sáng sớm mai anh sẽ rời đi, em đừng dậy tiễn anh nhé, được không ?”
“ Em muốn…. tiễn anh mà
..” Cổ họng Hứa Nhược Thần như có vật gì đó chẹn ngang.
“ Đừng tiễn, ngoan nghe
lời anh.” Âm thanh ấm áp của Cố Duệ quấn quýt bên tai nàng : “ Anh không muốn
để em phải nhìn cảnh anh rời đi.”
Hứa Nhược Thần chỉ thấy
mắt nóng lên, suýt nữa rơi lệ. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nàng mới khẽ gật đầu.
Cố Duệ buông nàng ra,
đứng dậy lần mò đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hứa Nhược Thần cũng không
mở đèn, chỉ ngồi im trong bóng tối hồi lâu, mới đánh răng rửa mặt, quay lên
giường nằm, nhưng hồi lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ được, cho tới lúc nửa
đêm gần về sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau,
tiếng mở cửa khe khẽ bên phòng cách vách làm nàng bừng tỉnh. Nàng xoay người
nhìn ra cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân vang lên khe khẽ trên hành lang,
xuống thang lầu, đi tới ven đường, sau đó là tiếng cửa xe mở ra rồi đóng lại,
cuối cùng là tiếng động cơ xe, cứ thế xa dần, nước mắt như không còn gì khống
chế, lăn dài trên gò má..