Cực Phẩm Gia Đinh
Dịch: workman
Biên tập: Ngưu Nhị
Ngươi, ngươi… nhớ lại vừa rồi mấy lời của mình đều bị hắn nghe hết, hắn lại còn cố ý giả vờ hồ đồ. Từ tiểu thư vừa thẹn vừa bối rối, tức giận đến nói không ra lời, mắt rưng rưng, đứng dậy bước ra ngoài.
Lâm Vãn Vinh cũng hiểu quá rõ Từ Chỉ Tình tính tình cao ngạo, thấy nàng giận, vội giơ tay kéo ống tay áo nàng:
- Từ tiểu thư, thật sự là ta vô tội mà.
- Ngươi vô tội hả?
Nghĩ lại mình là một nữ tử, bất chấp thể diện đến thăm hắn, hắn còn giả câm giả điếc, Từ Chỉ Tình ủy khuất vô cùng, tức giận cười nhạt:
- Ngươi nằm trên giường lừa gạt lấy nước mắt của ta, để người khác biết được sẽ khinh ta, ngươi có vô tội không? Ta hận ngươi đến chết.
Lâm đại nhân oan ức không biết đâu mà nói cho hết, chiếu theo lý lẽ của Từ tiểu thư này, ta dường như là tự mình đập gãy chân, cố ý nằm trên giường để lừa nàng đến thăm ta? Không phải là vì nghe nàng nói chuyện, ta mới tỉnh lại không đúng lúc sao? Theo cách nói của nàng, ta không được tỉnh lại sao? Sao mà lại đảo điên thế, Trư Bát Giới cũng soi gương à, con mẹ nó ta kiểu gì cũng là con người chứ.
Thấy hắn không nói gì, Từ Chỉ Tình trong lòng cực kỳ đau buồn, cười lạnh nói:
- Lâm đại nhân, ngươi quả là vất vả! Ngươi không ngại sinh tử khi cứu Tiêu gia phu nhân, quả là một việc vĩ đại quá nhỉ! Đến chết cũng không chịu buông tay…
- Nàng nói linh tinh cái gì?
Nghe Từ tiểu thư nói thế, Lâm Vãn Vinh nhất thời nổi giận, hắn cứu Tiêu phu nhân, vốn chỉ là một hành động theo phản xạ, tự thấy cực kỳ thuần khiết, nhưng lại bị người ta hiểu lầm, trong lòng sớm đã ngầm ngầm bốc hỏa rồi. Từ tiểu thư vừa rồi hết lần này tới lần khác cứ nhắc tới việc này, sao không làm hắn tức giận được chứ.
Lâm Tam sầm mặt lại, trong cơn giận dữ vẻ mặt như muốn giết người làm không ai dám nhìn thẳng, khí thế vô cùng uy nghiêm. Từ tiểu thư trước giờ chưa thấy qua bộ dạng hắn như vậy bao giờ, trong lòng cũng có chút e ngại. Chỉ là thấy hắn vì Tiêu phu nhân mà tức giận đến như vậy, nhất thời vừa đau khổ lại vừa chua xót, cắn răng cả giận:
- Sao cơ, ta nói sai hả? Ngươi hi sinh thân mình để che chở phu nhân, mọi người đều thấy, Ngưng nhi các nàng ấy yêu ngươi nên không dám nói ra…
- Đủ rồi.
Lâm Vãn Vinh thần sắc đột nhiên chuyển thành trắng bệch, hít sâu một hơi, ánh mắt rất bình tĩnh làm cho người ta sợ hãi:
- Từ tiểu thư, cảm ơn nàng tới thăm ta. Lâm mỗ còn sống ngày nào, tất sẽ báo đáp. Mời nàng trở về đi.
- Ngươi… đuổi ta?
Thấy hắn muốn đuổi mình, Từ Chỉ Tình đổi sắc, có một cảm giác đau đớn từ trong xương tủy ngấm ra khiến nước mắt tí tách rơi xuống.
Lâm Vãn Vinh sắc mặt bình thản, khẽ thở dài:
- Từ tiểu thư, nàng là nữ tử, tự nhiên cũng phải biết. Danh dự của nữ tử còn quan trọng hơn cả tính mạng. Ta là một nam nhân thì có thể không quan tâm gì cả, nhưng phu nhân thì không như vậy. Danh dự của phu nhân chính là tính mạng của bà. Nàng hoài nghi phu nhân, có khác gì mưu sát bà đâu. Ta không phủ nhận, phu nhân trông rất đẹp, nhưng việc này có thể nói lên cái gì chứ? Ta cứu bà, chỉ vì bà là nữ tử, còn ta là nam nhân, nam nhân cứu nữ tử, là việc làm thiên kinh địa nghĩa, không hề xấu xa như nàng tưởng tượng đâu.
- Ngươi nói ta xấu xa hả?
Lại một cơn mưa nước mắt lộp độp rơi xuống.
- Có lẽ ta nói hơi nặng.
Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài:
- Từ tiểu thư, từ khi còn ở Sơn Đông, là ta khi dễ nàng, là ta không đúng, là ta xấu xa, nàng muốn thế nào đây. Nếu muốn xử trí, cứ bảo ta đứng ra nhận tội trước mọi người trong thiên hạ, ta cũng sẽ không chút nhíu mày. Duy có một việc, xin nàng nhất định phải nhớ, Lâm Tam ta làm chuyện tốt, có lẽ sẽ không nhận, nhưng một khi ta làm chuyện xấu, tuyệt sẽ không giấu giếm. Đối với nàng như thế, đối với phu nhân lại càng như thế.
Những lời này tựa như một mũi dao sắc nhọn, cắt xé lòng dạ Từ Chỉ Tình, việc ở Sơn Đông, giống như một đoạn phim, lần lượt hiện lên trước mắt, nàng rơi lệ thì thào nói:
- Ta muốn như thế nào, ta muốn như thế nào, ngươi hỏi hay lắm… ta có thể làm được gì chứ?
Có lẽ nói hơi quá rồi, chỉ lẽ khi nàng hoài nghi phu nhân, lại không nghĩ tới cảm giác của phu nhân sao? Thấy Từ Chỉ Tình lệ rơi như mưa, Lâm Vãn Vinh trong lòng có một cảm giác nói không nên lời, nhè nhẹ kéo kéo tay áo nàng:
- Từ tiểu thư…
- Đừng có đụng vào ta…
Từ Chỉ Tình giật mạnh ống tay áo, trong cơn kích động quên bẵng đi Lâm Tam trước mắt là một thương binh nặng. Cánh tay Lâm Vãn Vinh bị nàng giật mạnh ra, thân thể suy yếu nhất thời nghiêng đi. Ối chà, hắn rên hừ hừ, đau tận tim óc.
- Đại ca…
Lạc Ngưng bưng một cái bát từ ngoài cửa đi vào, vừa chứng kiến cảnh này, nhất thời lòng dạ đau như cắt, vội vàng tiến lên đỡ lấy thân thể hắn, không kìm được làn nước mắt chảy như suối:
- Đại ca, đại ca, huynh sao rồi, huynh sao rồi? Chỉ Tình tỷ tỷ, tỷ làm gì thế?
- Ta không việc gì.
Lâm Vãn Vinh thở gấp vài hơi, trán đẫm mồ hôi, nói khẽ:
- Ngưng nhi, không liên quan đến Từ tiểu thư.
Nhìn Lâm Tam đau đến trán đầy mồ hôi, Từ Chỉ Tình cũng ngây người. Đây là tên Lâm Tam ngày đó sao, trước kia hắn cường tráng, làm sao suy yếu đến mức này.
- Ngươi, ngươi…
Trong lòng nàng đau đớn không ức chế nổi, nước mắt như vòng ngọc đứt dây chảy tràn xuống, bàn tay hơi run lên, rồi muốn vuốt nhẹ vào trán Lâm Vãn Vinh.
Lạc Ngưng ôm chặt đại ca, không cho Từ Chỉ Tình sờ vào, nấc lên nói:
- Chỉ Tình tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì đây? Tỷ giận gì thì cứ đổ hết vào Ngưng nhi, đại ca hiện nay bị trọng thương, sao chịu nổi sự hành hạ của tỷ chứ. Ở nhà ta, chàng là bảo bối trân quý nhất của các vị tỷ tỷ, không ai được đụng tới một cọng lông của chàng, tỷ bảo ta làm sao ăn nói được với các tỷ muội đây?
Ta là bảo bối của các nàng? Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, nhưng trong lòng đang suy nghĩ nên không lên tiếng đính chính lại.
Không ngờ hôm nay đến thăm lại có kết cục như thế, không tính được tại sao bắt đầu, cũng không tính toán được lúc kết thúc, Từ tiểu thư thì thào tự nói, dứt tay áo, vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, hai hàng nước mắt rơi lã chã:
- Lâm Tam, ta hận ngươi, ta hận ngươi.
- Chỉ Tình tỷ tỷ, Chỉ Tình tỷ tỷ…
Lạc Ngưng cũng ý thức được mình nói người ta hơi nặng một chút. Chỉ vì đau lòng vì tướng công, chứ đâu đó dụng tâm nào khác. Nàng rốt cuộc vẫn có tình cảm thân thiết như tỷ muội với Từ tiểu thư, thấy Từ Chỉ Tình chạy như bay, vội vàng gọi theo vài tiếng, nhưng Từ tiểu thư chạy vội như thế, làm sao có thể quay lại được.
- Đại ca, làm sao bây giờ?
Ngưng nhi khẩn cấp đến độ không còn biết phải làm sao, thì thào tự nói:
- Chỉ Tình tỷ tỷ nhất định giận muội lắm đó.
Ta biết làm sao bây giờ, ai biết lại có kết cục thế này chứ. Lâm Vãn Vinh cười khổ nhưng lại không biết mình làm sai ở đâu. Từ tiểu thư nhìn nhận mọi việc dưới con mắt khá hẹp hòi, nếu là đối với hắn thì không sao hết, nhưng hôm nay hết lần này tới lần khác nàng lại cứ nói về Tiêu phu nhân, làm Lâm Vãn Vinh bất kể thế nào cũng không thể vui được.
- Đại ca còn đau không?
Một bàn tay ấm áp mềm mại xoa xoa bả vai cho hắn, sau đó bóp bóp tay hắn, thủ pháp xoa bóp quả là tuyệt diệu.
Lâm Vãn Vinh thở dài thoải mái, bao nhiêu đau đớn trên người nhất thời giảm bớt rất nhiều:
- Không đau một chút nào, ta có phải là người yếu ớt vậy không. Ngưng nhi, thủ pháp này là do ai dạy muội thế. Ừm, ừm, thoải mái quá…
Ngưng nhi "ừm" một tiếng, thở dài nói:
- Là Chỉ Tình tỷ tỷ dạy muội đó. Tỷ ấy hôm nay mới biết huynh bị thương, tư canh bốn đã chạy từ ngoài thành về, đứng ở cửa sau chần chừ rất lâu, rồi mới lúng túng đi vào. Cũng nhờ có nha hoàn trong nhà báo tin, muội mới biết được, vội giấu giếm mời nàng vào.
Từ Chỉ Tình muốn so cao thấp với Tiêu Thanh Tuyền. Với tính tình như vậy, tự nhiên sẽ không dễ dàng đến gõ cửa nhà tình địch. Ngưng nhi xoa bóp trên người Lâm Tam một lúc rồi nói tiếp:
- Đại ca không biết, Chỉ Tình tỷ tỷ tới như một thầy thuốc vậy, các loại thuốc gì cũng có. Đến cả dược cao cũng có hơn mười loại. Tỷ ấy nhất nhất dạy muội, loại thì dùng để bôi buổi sáng, loại thì dùng xoa vào ban đêm, loại thì dùng khi ngồi kiệu, thôi thì đủ các loại. Muội hỏi ở đâu ra, tỷ ấy lại rất bối rối, chỉ nói là do Lý Thái tướng quân giao cho huynh, lại thừa dịp huynh chưa về, dạy cho muội thủ pháp xoa bóp. Nói là muội thân cận với huynh, mỗi ngày xoa bóp cho huynh một lần, rất có ích đối với việc khôi phục vết thương của huynh. Từ tiểu thư còn dạy muội rất nhiều phương pháp chữa trị vết thương về xương cốt, cho dù tỷ ấy phải tự mình xoa bóp cho huynh chắc cũng nguyện ý.
- Phải không?
Lâm Vãn Vinh khe khẽ thở dài:
- Từ tiểu thư là y quốc thánh thủ, quả là lương y như từ mẫu, nàng đến xem bệnh cho ta, cũng đâu cần phải kiêng kỵ nhiều như vậy.
- Huynh thật không biết hay là giả vờ hồ đồ?
Ngưng Nhi tức giận đấm nhẹ vào tay hắn, làm Lâm đại nhân lại kêu lên oai oái.
Lạc tiểu thư khẽ hừ một tiếng, nói:
- Tâm tư Từ tỷ tỷ đối với huynh, huynh còn không rõ sao? Khi còn ở Sơn Đông, huynh trêu chọc Từ tỷ tỷ, tỷ ấy vẫn không oán huynh một tiếng. Hôm nay biết tin huynh bị thương, chạy cả đêm tới đây, ngẫm lại tỷ ấy là con gái nhà lành, muốn tự mình đến nhà chúng ta đăng môn bái phỏng, bất chấp mọi người xì xào, rõ ràng là đã giao trái tim cho huynh rồi. Huynh còn muốn thế nào nữa chứ?
- Thật không?
Nghe Ngưng Nhi nói thế, Lâm Vãn Vinh thật sự rất cảm động. Xem ra từ khi kết giao với Từ tiểu thư, tựa hồ trước giờ cũng chỉ có ta khi dễ nàng, nàng chưa hề khi dễ ta, đương nhiên, ngoại trừ sự tình về Tiêu phu nhân hôm nay.
Từ Chỉ Tình tính tình quật cường, thuộc loại người chỉ làm không nói, vốn cũng làm cho người ta cảm động, nhưng với tính tình vô cùng cố chấp này, vô tình tạo ra một khoảng cách vô hình giữa hai người, thủy chung khó mà tiến lên được.
- Đại ca, huynh rốt cuộc nghĩ sao đối với Chỉ Tình tỷ tỷ? Muội thấy nàng có vẻ rất khổ sở, trong lòng cũng khó chịu lắm.
Thấy Lâm Vãn Vinh nghĩ đến ngẩn người ra, Ngưng Nhi chu miệng ra, mắng khẽ một tiếng.
Trách nhiệm này không phải của ta a, ông bà nói rất đúng, nạp thiếp nạp sắc, thú thê thú hiền (nạp thiếp lấy người đẹp, cưới vợ chọn người hiền). Từ tiểu thư tâm cao khí ngạo, không coi Thanh Tuyền ra gì, nếu không thay đổi tính tình, cưới về còn không làm náo loạn cả nhà lên sao? Chuyện trước mắt giữa Thanh Tuyền và Tiên Nhi đã đủ làm cho người ta đau đầu lắm rồi.
- Việc này, đợi bắc thượng về, nếu chúng ta còn sống thì hãy bàn bạc sau.
Lâm Vãn Vinh thở dài nói.
Cũng chỉ phải làm như vậy thôi, Lạc Ngưng ừm một tiếng, rồi thắc mắc:
- Đại ca, hôm nay sao huynh và Chỉ Tình tỷ tỷ xích mích với nhau thế? Khi tỷ ấy vừa vào thăm huynh, trong lòng còn rất vui vẻ, sao còn chưa nói được hai câu, tỷ ấy đã giận đến như vậy rồi?
Lâm Vãn Vinh không dám nói chuyện về Tiêu phu nhân, nên cười nói:
- Có thể là ta quá thẳng thắn, nên dùng lời nói không được nhẹ nhàng lắm.
Đại ca mà thẳng thắn á? Đánh chết ta cũng không tin. Ngưng Nhi cười lườm hắn:
- Đại ca, huynh sao thế? Chỉ Tình tỷ tỷ chịu khó đến thăm huynh, huynh cố hiểu tâm tư nàng, nói hai câu dễ nghe xoa dịu nàng một chút, cam đoan tỷ ấy sẽ bỏ qua, lại còn yêu huynh nữa. Không phải huynh rất giỏi chuyện này sao, trong nhà có tỷ muội nào mà không như thế chứ? Huynh lại bỏ qua cơ hội tốt thế này?
- Theo muội nói thì ta lừa các muội à? Ta trước giờ đều thật thà mà, so với vàng mười còn thật hơn ấy chứ. Không tin, muội sờ vào ngực ta đi, Ngưng nhi vợ yêu có thấy nó đang đập không.
Lâm Tam đổi sắc mặt ra vẻ rất nghiêm chỉnh nói.
Lạc Ngưng nghe thế vừa ngượng vừa vui, hai mắt mê ly nhìn hắn cười khẽ:
- Đại ca, huynh nói những lời này cho Chỉ Tình tỷ tỷ nghe, muội điểm chắc chắn không có vấn đề gì nữa. Nữ tử chúng ta mà gặp huynh, thì đúng là gặp phải khắc tinh… thấy ghét, huynh đừng sờ loạn, để muội xoa bóp cho huynh…
Gây lộn với Từ Chỉ Tình một trận, lại bị Lạc Ngưng tiểu yêu tinh thò tay vào vị trí trọng yếu xoa bóp vài cái, Lâm đại nhân còn có tâm tư nào mà ngủ nữa, dục vọng lấn áp lý trí. Thò tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực thanh khiết mềm mại của Lạc Ngưng, cảm giác êm mượt như gấm như lụa làm người ta không nỡ buông tay, hắn thở dài miễn cưỡng:
- Ngưng nhi, muội có biết vật lớn nhất trên thế giới này là cái gì không?
- Là đại dương.
Lạc tiểu thư đáp không chút nghĩ ngợi.
- Còn lớn hơn cả biển nữa?
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, mắt cười trộm.
Lạc tiểu thư chăm chú suy nghĩ một lát, chậm rãi trả lời:
- Là bầu trời.
- Lớn hơn bầu trời là gì?
Lạc tài nhân khẽ nhướng đôi mi thanh tú, suy nghĩ một lúc lâu mà không có kết quả, bèn cười hỏi:
- Đại ca cố ý làm khó muội. Huynh nói đi, đó là cái gì thế?
Bàn tay háo sắc của Lâm đại nhân đang đặt trước bộ ngực vươn cao của Lạc tiểu thư khẽ ấn ấn xuống, cười dâm trả lời:
- Lớn hơn bầu trời, đương nhiên chính là ngực của Ngưng nhi nhà ta – hi hi, Ngưng nhi, bộ ngực này của muội làm sao mà lớn thế nhỉ. Cả hai tay ta xem ra nắm không trọn được.
- Thấy ghét.
Lạc tiểu thư mặt đỏ tới mang tai cười phì một tiếng, mới biết đại ca đi lòng vòng một lúc lâu, chẳng qua chỉ muốn giễu cợt mình. Đại ca xấu xa này, đến cả háo sắc mà cũng có ý thơ như vậy. Lạc tiểu thư trong lòng vừa yêu vừa ngượng, thật sự yêu hắn muốn chết.
Hai vợ chồng đùa giỡn một lúc, không khí thật là ấm áp. Lạc Ngưng lấy dược cao ra, thay thuốc cho Lâm Vãn Vinh. Quả nhiên đúng như nàng nói, dược cao lỉnh kỉnh đủ loại. Nhìn qua thấy có hơn mười loại, cũng không biết Từ tiểu thư làm sao điều chế được nhiều thế. Chắc là cực khổ lắm.
Cởi hết quần áo của đại ca để thay thuốc, Ngưng nhi làm vợ chồng với hắn lâu ngày rồi, nhìn thân thể hắn không biết bao nhiêu lần rồi, tuy hơi thẹn thùng, nhưng lại vẫn có thể chịu được. Lâm Vãn Vinh không đồng ý, hét toáng lên:
- Ngưng nhi, việc này không công bằng, dựa vào cái gì mà cởi quần áo ta, nhưng muội vẫn còn mặc xiêm y? Không được, ta muốn công bằng. Muội cởi hết quần áo ra cho ta bôi thuốc. Thuận tiện ta kiểm tra tình hình phát triển trên thân thể muội, đảm bảo không bị bên lớn bên nhỏ.
Lạc tiểu thư cười đấm cho hắn một quyền. Sau khi trêu chọc nhau một trận, không khí thật là thoải mái.
Trong lúc thay thuốc, ánh mắt Lâm Vãn Vinh dừng lại ở cái bát mà vừa rồi Lạc Ngưng đem vào. Cái bát nhỏ này rất sâu, đặt trong phòng mà vẫn còn rất nóng, bốc hơi nghi ngút, một mùi thơm ngát phả vào mũi. Lâm Vãn Vinh bụng sôi lên, nhất thời chỉ tay vào đó:
- Ngưng nhi, cái gì mà thơm thế?
- Nhân sâm huyết yến đó, ninh một ngày một đêm rồi.
Lạc Ngưng cười rồi mở cái bát ra, trong đó chứa đầy canh nóng, đặc quánh như cháo, màu màu đỏ, mùi thơm ngát phát ra nồng nặc, tràn ngập cả căn phòng.
Món ngon quá ta. Lâm Vãn Vinh nuốt nước bọt, Lạc Ngưng thấy hắn làm ra vẻ đói ngấu, liền cười múc ra một thìa, đưa đến tận miệng hắn:
- Đại ca, huynh nếm đi.
Lâm Vãn Vinh nuốt một ngụm, bát canh thang béo ngậy ngọt lịm, tuy vẫn còn nóng bỏng, nhưng trong nháy mắt đã trở nên ấm áp, vừa vào miệng đã có một hương vị ngọt ngào lan tràn cả phế phủ. Lâm Vãn Vinh húp một ngụm lớn, hận không được nuốt hết cả cái bát kia vào, Lạc Ngưng nhìn thế vừa yêu vừa thương, nhu tình vô cùng:
- Đại ca, ăn chậm một chút, không ai tranh với huynh đâu.
Lâm Vãn Vinh nuốt một ngụm nữa, chép miệng than:
- Ngưng nhi, là muội nấu hả? Thật không ngờ a. Tay nghề nấu nướng của muội lại tốt như vóc người của muội.
Thấy ghét, đại ca làm sao mà không thời khắc nào quên việc kia chứ, Lạc Ngưng cười lườm hắn một cái:
- Đại ca nói sai rồi, món canh thang này muội làm sao mà nấu được? Hôm qua đã nói với huynh rồi mà, huynh cố ý giả vờ hồ đồ hả.
Hôm qua? Nhớ tới sự việc đêm qua, Lâm Vãn Vinh ngẩn người hỏi:
- Cái này là phu nhân làm hả?
- Ngoại trừ bà, còn có ai khác nữa?
Ngưng nhi nhè nhẹ gật đầu:
- Phu nhân nói, nấu nhân sâm huyết yến có rất nhiều phương pháp, nấu canh thang phải biết canh củi lửa. Phải đảm bảo ngọn lửa của canh thang đúng mực, lửa không quá lớn cũng không quá nhỏ, canh thang này phải làm liên tục hai ngày một đêm. Có được vài ngụm cho huynh uống thế này, có thể nói giá trị ngàn vàng, trân quý vô cùng.
- Phải không? Phu nhân quá khổ cực rồi.
Lâm Vãn Vinh cảm khái nói.
Ngưng nhi ừm một tiếng:
- Mới vừa rồi khi huynh và Chỉ Tình tỷ tỷ nói chuyện, phu nhân cũng tới, canh thang này là bà tự mình đưa tới đó…
- Cái gì, phu nhân đã tới hả?
Lâm Vãn Vinh chấn động.
Lạc Ngưng nhè nhẹ gật đầu:
- Lúc này muội ở trong bếp hỗ trợ Xảo Xảo, lúc trở về thì thấy phu nhân thần sắc vội vàng, bưng canh thang lên lầu, dặn muội đem vào cho huynh. Đại ca, huynh không thấy bà sao?
Không xong. Lâm Vãn Vinh thầm kêu một tiếng, phu nhân sẽ không nghe thấy cái gì đó chứ? Từ tiểu thư buột miệng nói bậy, ta nghe thì không sao, nếu phu nhân nghe được thì sẽ nghĩ như thế nào đây? Với tính tình cương liệt, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
- Đại ca, đại ca…
Ngưng nhi kêu lên hai tiếng, Lâm Vãn Vinh sực tỉnh lại, vội khoát khoát tay:
- Không có việc gì, không có việc gì, phu nhân không nói gì chứ?
Lạc Ngưng ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu đáp:
- Ngoại trừ sắc mặt hơi tái, ngoài ra không thấy gì đặc biệt, có lẽ do bà làm việc mệt mỏi nhiều ngày.