Chương 433: Đồng Phục Hấp Dẫn

Cực Phẩm Gia Đinh

Dịch: workman
Biên tập: Ba_van

Tiêu Thanh Tuyền giật bắn cả người, vội ngăn:

- Muội muội, không thể làm như thế được! Bên ngoài đều là đám người đọc sách sức trói gà không chặt, chừng mấy ngàn người đều bị người ta mê hoặc, kích động nên mới tham dự bao vây nhà mình, sao lại giết hết được? Như vậy chẳng phải là hãm Lâm lang vào tội bất nghĩa, khiến tất cả người trong thiên hạ thóa mạ chàng sao?!

Tần Tiên Nhi cau đôi mi thanh tú lại, hừ một tiếng rồi nói:

- Đám người đọc sách trói gà không chặt hả? Cũng chỉ có ngươi mới tin chuyện ma quỷ này. Họ công nhiên vây kín Lâm phủ, nhục mạ tướng công, làm gì có nửa phần giống với người đọc sách chứ? Ta coi đến cả đám cường đạo trên núi còn kém họ nửa phần. Nếu không giết cả đám, nhất định sẽ bị người ta cho là Lâm gia ta nhu nhược dễ khinh. Tướng công, chàng đợi đây một chút, thiếp kêu Cao Tù đi bắt người, đợi bắt được xong thiếp sẽ tự tay chặt đầu vài tên, xem ai dám làm gì thiếp…

Khi còn ở Bạch Liên giáo, Tần Tiên Nhi vốn là một nữ tử không sợ trời không sợ đất, giết người cứ như ăn cơm, sau khi theo Lâm Vãn Vinh, tính cách mới được cải thiện khá nhiều, giảm bớt việc tạo sát nghiệt. Nhưng tính tình nóng như lửa của nàng cũng không phải dễ dàng mà thay đổi được, lúc này thấy có một đám người dám khi dễ tướng công mình, nàng làm gì mà nhẫn nại cho được, vừa nói xong, lập tức xoay người muốn đi tìm Cao Tù.

- Muội muội, việc này không gấp được, chúng ta cần phải thương nghị cho kỹ.

Tiêu Thanh Tuyền vừa giữ chặt ống tay áo nàng, vừa đưa mắt ra hiệu cho Lâm Vãn Vinh.

Tính tình Tiên Nhi tuy nóng nảy, nhưng cũng không phải không biết nói đạo lý. Những người này tới đây gây loạn, chẳng lẽ ta lại không có can đảm giết người sao?! Sự việc loại này nên dùng cách giết gà dọa khỉ, giết đi vài tên, đám còn lại tự nhiên sẽ biết điều hơn nhiều. Lâm Vãn Vinh rất tán thành ý nghĩ của Tiên Nhi, chỉ là với nhân cách và xuất thân của Thanh Tuyền, nàng nhất định sẽ không muốn tạo nhiều sát nghiệp.

- Lâm lang, chàng mau nói đi!

Thấy vẻ mặt ung dung với cái bộ dáng nhàn hạ của Lâm Vãn Vinh, mà mình thì không giữ Tiên Nhi được nữa, Tiêu tiểu thư vô cùng bối rối.

Lâm đại nhân thấy Thanh Tuyền bụng lớn lại thần thái cuống quít thì rất đau lòng, vội vàng cất tiếng:

- Điều này, kỳ thật, Tiên Nhi nói cũng không phải không có đạo lý.

- Tướng công, chàng thật tốt!!!

Thấy Lâm Vãn Vinh tán thành ý kiến của mình, nhất là ngay trước mặt Tiêu Thanh Tuyền, Tần tiểu thư lập tức cười tươi như hoa, hướng về Tiêu Thanh Tuyền liếc một cái, ánh mắt đưa xuống bụng nàng, hừ nhẹ một tiếng:

- Ngươi mau buông tay ra, ta không thể đánh vào bụng ngươi đâu.

Xảo Xảo nghe thế cười khúc khích, Tần Tiên Nhi cũng hơi ngượng, vội cúi đầu xuống.

- Chàng còn cười nữa hả?!

Thấy phu quân mình đứng ở một bên cười trộm, Tiêu Thanh Tuyền bất lực lườm hắn một cái, khẽ gắt:

- Đám sĩ tử bên ngoài đều bị những lời kích động của gian nhân nên mới đến vây công nhà chúng ta, họ tính ra cũng không phải là người xấu…

- Không tính là người xấu?! Hắc hắc!

Lâm Vãn Vinh ôm eo Tiêu tiểu thư, lắc đầu thở dài nói:

- Thanh Tuyền, nàng quả là vô cùng thiện lương. Đã thiện lương thì hơi dung túng! Chuyện trên thế gian này, chưa từng có chuyện không có lửa tự nhiên có khói, đến cả Phật cũng nói: "có nhân mới có quả". Nàng nói họ không rõ chân tướng, bị gian nhân kích động, điểm ấy ta không phủ nhận. Nhưng tất cả mọi người đều là người đã trưởng thành, đều có năng lực phán đoán và tư duy riêng cho mình, mỗi một người phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, không chỉ một câu bị người kích động là có thể che dấu được mọi việc. Họ đến đây, đạp đổ nhà ta, nếu không nhận hậu quả tương ứng, vậy thì còn gì là đạo lý nữa đây?

Một câu này làm cho Tiêu tiểu thư á khẩu không trả lời được, những lý luận hắn vừa nói cũng không phải không hữu lý. Mỗi người là một cá thể độc lập, đều phải tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình, đây là đạo làm người rất đơn giản.

- Tướng công nói đúng!

Tần Tiên Nhi dùng ánh mắt cực kỳ kính nể nhìn hắn, phẫn uất hừ một tiếng:

- Khi ta còn nhỏ, sư phó đã dạy ta, nàng nói nhân tính bổn ác. Được gọi là người tốt, chẳng qua là người làm việc ác ít đi một chút thôi. Một khi đã bị ngoại nhân dụ dỗ, sẽ bị lộ chân tướng, ngươi nhìn xem, đám người đọc sách bên ngoài, bình thường nhìn lịch sự tao nhã, một khi bị người kích động, liền lộ ra bộ mặt ác độc của họ. Hừ, giết chúng chính là trừng ác khuyến thiện. Tướng công, chàng thật sự rất giỏi, chẳng trách sư phó thích chàng…

- Cái này… Tiên Nhi đừng nói bậy, ta và An tỷ tỷ hoàn toàn trong sạch đó.

Thấy Tiên Nhi nói không rõ ràng, Lâm đại nhân vội vàng ngắt lời nàng, trộm liếc Tiêu Thanh Tuyền. Thấy Tiêu tiểu thư thần sắc tự nhiên, hắn mới hơi an tâm. Không ngờ An tỷ tỷ lại nghiên cứu lý luận cao thâm như vậy, còn dạy cho Tiên Nhi nữa chứ. Lâm đại nhân khẽ lắc lắc đầu, cảm thấy vô cùng bội phục.

Thấy dáng điệu lang quân ngang tàng khí khái, nhớ tới lúc sơ ngộ ở Kim Lăng, Tiêu tiểu thư có vẻ hơi bần thần, cười ngọt ngào, trả lời Tiên Nhi:

- Đó là ngươi chỉ nói về mặt tích cực. Nói ngược lại, nếu ngươi giết người, chẳng phải sẽ trúng vào quỉ kế của gian nhân bất chính không? Việc này còn phải bàn bạc lại cho kỹ mới được.

Tự nhiên phải bàn bạc rồi, làm sao Lâm đại nhân ngu đến độ giữa ban ngày ban mặt vác đao vác kiếm đi giết người? Hắn cười khà khà một tràng, giữ chặt tay Tần tiểu thư nói:

- Tiên Nhi, ngươi không cần tìm Cao Tù đâu, ta phái hắn đi làm việc khác rồi, nửa ngày nữa cũng chưa về. Muốn giết người cũng không vội vàng, chờ ta ra ngoài xem rồi nói tiếp…

- Không thể được!

Tần Tiên Nhi và Tiêu Thanh Tuyền đồng thời cả kinh kêu lên.

- Lâm lang, đám tặc tử bên ngoài chỉ đợi chàng ra ngoài, sao chàng lại liều mình đi ra làm gì? Chàng yên tâm, phụ hoàng sẽ sớm phái nhân mã tới, nếu bọn chúng vẫn chẳng biết hối ngộ, sẽ nghe theo lời muội muội, giết chết vài tên xem sao!

Thấy phu quân muốn tự mình hiện thân, Tiêu tiểu thư cũng sốt ruột, trên mặt ẩn hiện sát khí, đứng cạnh Tần Tiên Nhi khí thế hung dữ, nhìn qua đích thật là hai chị em ruột.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:

- Lão bà, ta đã làm việc, nàng còn lo gì chứ? Nàng chỉ cần giữ gìn sức khỏe, ở nhà chờ ta là được. Tứ Đức, lấy chiến bào cho ta…

Chiến bào?! Tứ Đức sửng sốt một lát, rồi giật mình hiểu ra, xoay người chạy như bay. Chỉ trong chốc lát đã mang tới một bộ quần áo. Ngoại trừ cái áo giáp thiên tàm ti do hoàng đế ban tặng, còn có bộ áo dài xanh với cái mũ chỉnh tề.

Lâm đại nhân gật đầu hài lòng, cười nói:

- Coi như tiểu tử ngươi biết làm việc, đã lâu ta không mặc chiến bào này rồi, chà chà… giặt rất sạch…

Xảo Xảo giúp hắn mặc áo, đội mũ lên đầu, Tứ Đức nhanh nhảu lấy cái gương đồng đặt trước mặt hắn. Lâm đại nhân ngắm nghía tỉ mỉ thiếu niên trong gương đồng, áo dài vải, mũ nhỏ có dải, quả là một gã phục vụ anh tuấn.

Hắn nhìn mình thật lâu, rồi mới vừa chỉ vào người trong gương đồng, thở dài nói:

- Đây gọi là người thì nhìn vào xiêm y, ngựa nhìn vào yên (ý nói người đẹp vì lụa), nếu muốn đẹp thì xem Lâm Tam… Tiểu quỷ, ta còn gì để nói nữa đây, vì sao ngươi trông đẹp trai như vậy?! Còn có thiên lý nữa không?!

Mấy vị tiểu thư cùng cười khúc khích, phiền não trong lòng lập tức giảm đi rất nhiều, Tiêu tiểu thư ôn nhu đánh giá hắn, trong mắt tràn ngập nhu tình.

Xảo Xảo chỉnh lại quần áo ngay ngắn cho hắn, rồi quan sát từ trên xuống dưới, cuối cùng gật đầu cười:

- Đại ca, cũng không biết vì sao, muội thấy huynh mặc bộ quần áo này là đẹp nhất…

- Đúng thế, đúng thế. Tam ca, ta thấy trời sinh ra bộ xiêm y này là để cho ngươi mặc đó.

Tứ Đức không bỏ qua một cơ hội nào để bợ đít, thần tình rất bỉ ổi.

Tam ca không chút do dự, co một chân lên, đá vào mông hắn một cước:

- Tổ bà ngươi, Tam ca ta cả đời làm người hầu hả?

Tiêu tiểu thư không nín nổi cười, sẵng giọng:

- Sắp làm cha rồi, chớ nói tục như vậy… thiếp cảm thấy xấu hổ quá. Xảo Xảo nói đúng, chàng mặc bộ quần áo này còn đẹp hơn mấy thứ xiêm y khác. Bằng không, Tiêu gia có hơn trăm gia đinh, làm sao hai vị tiểu thư xinh đẹp lại cùng nhìn trúng chàng chứ?!

Tiêu tiểu thư tuy là đùa giỡn một chút, nhưng cũng không phải không có đạo lý. Với bản tính con người của Lâm mỗ, có mặc long bào cũng không giống hoàng đế, chỉ cái áo dài và mũ nhỏ này là thích hợp với ta nhất. Ông bà nói rất đúng, tính cách quyết định vận mệnh mà!

Nghe mấy lão bà tán tụng mình như thế, Lâm đại nhân thần bí nhìn qua các nàng, rồi nhỏ giọng nói:

- Tất cả mọi người đều thích ta mặc bộ quần áo này, ta đây sẽ mặc luôn. Kỳ thật, tại sao ta mặc bộ quần áo này đẹp thế? Về phương diện này, đó là cả một học vấn rất nghiêm chỉnh… Thật sự nghiêm chỉnh!

- Học vấn gì cơ?!

Nhìn vẻ dương dương đắc ý của hắn, Tần tiểu thư thấy hơi buồn cười, nhỏ giọng hỏi.

Lâm đại nhân vênh mặt ưỡn ngực, dâm tiếu hì hì:

- Nói ra làm các ngươi sợ, nó được gọi là: Đồng phục hấp dẫn! Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, nhất định phải thích bằng như được lên tiên!

Cái gì đồng phục hấp dẫn!! Mấy vị phu nhân cười khì một tiếng, mặt đỏ tới mang tai, các nàng hiểu rõ bản tính phu quân mình, lại đều đã từng trải qua, làm gì không rõ dâm tâm của hắn!

- Đánh đuổi Lâm Tam - Giải cứu Tiêu gia tiểu thư…

- Lật đổ ác bá Lâm Tam…

- Nước nhà sắp mất, mới sinh ra Lâm Tam…

Mấy tên đứng cạnh đại môn ngoài phủ mà chửi bới, giọng người sau cao hơn người trước, từng tiếng dội vào tai. Lúc này, dường như hình thành một cao trào, đám người gào thét không ngừng. Tiếng hô hào từ bốn phương tám hướng liên tiếp không dứt, như muốn chọc thủng màng nhĩ người khác mới thôi. Tần Tiên Nhi cau mày, nếu không phải bị Tiêu tiểu thư giữ chặt, sợ là đã sớm lao ra giết người rồi.

Lâm đại nhân nói rất cao hứng, không hề quan tâm đến những tiếng chửi mắng ở ngoài phủ, lại xem như là trợ uy cho hắn. Mặc đồng phục xong, hắn dương dương đắc ý đi một vòng trong sân, lại bảo Tiên Nhi cũng thay đổi nam trang, mang theo Tứ Đức, âm thầm đến cửa sau của Lâm phủ.

Khi tới cửa sau, Tiên Nhi đẩy xe lăn của hắn tới đang muốn mở then cửa, bỗng nghe một thanh âm kinh ngạc từ khu vườn bên cạnh vang lên:

- Lâm Tam, là ngươi sao?!

- Là ta, là ta!

Lâm Vãn Vinh vội quay đầu nhìn về phía khu vườn. Đại tiểu thư mặc một cái váy tha thướt màu phấn nhạt, đứng trong hoa viên, tay cầm vài đóa hoa hồng, gương mặt hơi ửng đỏ, nóng bỏng như đóa hoa đang cầm trong tay. Tiêu Ngọc Nhược thầm quan sát hắn, mặt nàng vừa kinh ngạc, vừa hoan hỷ, vẻ hân hoan nói không nên lời.

- Ngươi... Sao ngươi lại mặc bộ quần áo này?!

Đại tiểu thư đi đến bên người hắn, ôn nhu hỏi, ánh mắt rất vui nhưng cũng có hơi không nỡ nhìn hắn mặc đồng phục hạ nhân.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

- Đại tiểu thư, ngươi có thích ta mặc bộ này không?!

Tiêu Ngọc Nhược trộm dò xét Tần Tiên Nhi bên cạnh, trên mặt ửng hồng như được phủ một lớp phấn, cúi đầu "Ừm" một tiếng nhỏ, thẹn thùng vô hạn:

- Đã lâu không thấy ngươi mặc trang phục này… Lần đầu ta gặp ngươi thì ngươi cũng có bộ dáng như vậy.

Lần đầu tiên gặp ta là như thế này sao? Lâm đại nhân nghe thế rất vui. Đã nói rồi mà, cái này kêu là đồng phục hấp dẫn, Đại tiểu thư nhất định thích cách ăn mặc này. Hắn rất hoan hỷ, nhưng vì úy kỵ vò dấm nhỏ bên cạnh, chỉ nắm chặt ngọc thủ của Ngọc Nhược, nhè nhẹ vuốt ve, cười nói:

- Ngươi đã có ấn tượng sâu như thế, e hèm, vậy ta nhất định sẽ thường xuyên mặc đồng phục này, nhất là khi cần làm chánh sự… A, Đại tiểu thư, ngươi ở đây làm gì?

Thấy mắt Tiên Nhi tóe lửa, hắn vội vàng nuốt câu nói kế tiếp vào bụng, nhè nhẹ sờ sờ tay của Ngọc Nhược, cười rất thần bí.

Tên bại hoại! Bị hắn xoa nắm vài cái, thân thể mềm mại lại như muốn bốc lửa, Tiêu Ngọc Nhược vừa ngượng vừa vui, lại sợ bị Tần Tiên Nhi thấu rõ tâm tình, vội cúi đầu xuống, nhẹ giọng đáp:

- Phúc bá từ Kim Lăng chở hoa tới, bảo để thay cho số hoa bị cháy. Mẫu thân dặn ta đem vài loại mới trồng vào vườn hoa này, làm cho giống với nhà chúng ta ở Kim Lăng, chắc là ngươi cũng thích!

- Ối đau … a, không phải, ý ta là nói thích … thích lắm!

Bị Tần tiểu thư tức giận nhéo mạnh vào lưng, Lâm đại nhân vẫn cố nặn ra nụ cười nói:

- Đại tiểu thư, hôm nay bên ngoài có người gây sự, ngươi và Ngọc Sương, phu nhân đều nên nghỉ ngơi trong nhà, ngàn vạn lần không được ra khỏi cửa. Hôm nay ta mặc chiến bào ra ngoài bàn bạc công vụ!

Đại tiểu thư kiều mỵ lườm hắn, sẵng giọng:

- Ta không phải người ngu, còn đợi ngươi tới dặn dò sao?! Ngươi không cần dặn thì ta cũng biết. Từ trước tới nay, khi ngươi mặc bộ quần áo này, ngươi chưa từng làm chuyện tốt bao giờ!

Người biết ta cũng chỉ có Đại tiểu thư! Lâm Vãn Vinh mừng rỡ cười lớn, Tiêu Ngọc Nhược cựa nhẹ trong lòng bàn tay hắn, truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp, làm lòng người xốn xang. Hai người nhìn nhau cười, lúc này thật là không nói còn hơn mở miệng nói ra!

- Tam ca, làm sao bây giờ? Bây giờ ta mở cửa nhé?

Tứ Đức đứng ở cửa sau, cầm then cửa, nghe bên ngoài càng lúc càng vang lên những tiếng mắng chửi lớn hơn, hai chân run run không ngừng.

- Không!

Lâm đại nhân khoát tay, đưa mắt nhìn Tiên Nhi, cuối cùng gật gật đầu với Tứ Đức. Tần tiểu thư nhặt lên một tảng đá lớn bằng bàn tay, tiện tay quăng ra ngoài tường, Tứ Đức mở miệng gào lớn:

- Mau nhìn, Lâm Tam xuất hiện rồi…

- Mau đánh, Lâm Tam ra rồi, đánh chết Lâm Tam…

Tiếng kêu gào còn chưa dứt, đã nghe bên ngoài có một tiếng quát lớn, khó có thể đếm được có bao nhiêu gạch ngói, hòn đá, như sao băng xẹt tới, nện mạnh vào bức tường, lực công kích thật lớn, chấn động cả tường viện. Tiếng người hò hét ầm ĩ bên ngoài ồn ào đến cả mái hiên ngoài tường cũng muốn sụp xuống.

Mẹ kiếp! Lâm đại nhân đổ mồ hôi đầy đầu. Con mẹ nó lấy đâu ra người đọc sách chứ, quả thực chính là thổ phỉ. Tần Tiên Nhi hừ một tiếng, xem ra muốn lấy lệnh tiễn trong ngực ra. Chỉ cần lệnh tiễn này được phóng lên, quan quân phòng vệ trong thành, hộ vệ trong cung sẽ chạy tới nơi này, chắc vô số đầu người sẽ bị chém rụng.

- Đừng hoảng hốt, bây giờ còn chưa phải lúc.

Lâm Vãn Vinh chặn tay Tiên Nhi lại, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười âm lãnh:

- Chúng ta phải âm thầm xuất môn! Hắc hắc, ai ban cho ta kinh hỷ, ta cũng muốn trả lại cho hắn một cái kinh hỷ còn lớn hơn nữa.

Cực Phẩm Gia Đinh

Tác giả: Vũ Nham

Nhấn Mở Bình Luận