Cực Phẩm Gia Đinh
Dịch: Độc giả chùa
Biên dịch: vietstars
Biên tập: vandai79
Lâm Vãn Vinh ngây người ra nhìn, rồi lắc đầu lạnh lùng cười:
- Nếu Đột Quyết Khả Hãn nói với ta lời này, ta còn có vài phần tin tưởng, nhưng Ngọc Già tiểu thư ngươi thì... Thứ cho ta nói thẳng, nàng có năng lực này sao?
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn một cái thật sâu, thản nhiên đáp:
- Ngươi không cần phải chế diễu ta. Ta thuyết phục Khả Hãn như thế nào, đó là chuyện của ta. Nhưng Ngọc Già ta đã nói thì nhất định sẽ làm được. Ta cam đoan với ngươi, từ nay về sau, Đột Quyết thiết kỵ của chúng ta nếu có đến Đại Hoa các người, tuyệt sẽ không giết bất cứ một phụ nữ hay trẻ nhỏ nào. Xin thảo nguyên thần làm chứng cho lời này của Ngọc Già.
Nàng ngữ khí hay thần sắc đều trang nghiêm, kiên định, khi nói đến thảo nguyên thần thì vô cùng sùng kính, mắt sáng long lanh. Có thể thấy lời thề với thảo nguyên thần này quả thực không phải giả. Lâm Vãn Vinh có chút sững sờ, năng lực của Ngọc Già này thật vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Rốt cuộc nàng có thân phận gì? Xem ra sự việc ngày càng huyền bí a.
Hai người họ nhất thời đều không nói lời nào, trong xe chợt trở lên yên tĩnh, chỉ có thanh âm chuyển động của xe ngựa là có thể nghe được. Ngọc Già nói xong, mắt khép hờ lại, hai hàng lông mi thật dài rung động theo nhịp lung lay của thùng xe, nàng phảng phất như đã chìm vào giấc ngủ.
Nghe nàng nói một thôi một hồi, Lẫm Vãn Vinh không biết nên làm gì nữa, địch ý giữa hắn và nàng càng lúc càng ít đi. Hắn vén rèm xe lên, bước xuống xe, hướng Cao Tù hai người mà đi.
Trong bóng đêm, thảo nguyên tĩnh lặng vô cùng, bầu trời và thảm cỏ như rất gần nhau khiến người ta cứ ngỡ như trời cao đang ở sát trên đỉnh đầu. Ánh trăng mờ ảo phủ lên thân hình, cùng với ánh lửa lấp lánh từ các cây đuốc, phản chiếu lên gò má của đám kỵ sĩ. Đại quân năm nghìn người suốt đêm thẳng tiến về phía trước.
Cao Tù giơ cao ngọn đuốc trong tay, chiếu sáng tấm bản đồ Hồ Bất Quy đang cầm:
- Các bộ lạc của người Đột Quyết thường cách nhau rất xa, tuy lúc này đại bộ phận tráng đinh đều đã ra tiền tuyến, nhưng khi tin Đạt Lan Trát bị tấn công truyền tới, họ cũng có thể điều động được đủ quân tới cứu viện cho nơi đó. Việc này cũng không thể một sớm một chiều được, theo ta đoán, người Đột Quyết nhanh nhất cũng phải mất một ngày hai đêm mới tới được Đạt Lan Trát. Đã thế chúng lại phải thăm dò tình huống nên thời gian cũng có thể lâu hơn. Trong khoảng thời gian này, người Đột Quyết cho dù có mạnh đến mấy, muốn đuổi theo chúng ta cũng không phải dễ. Lão Cao, chúng ta lần này tha hồ tung hoành, hắc hắc!
Tối nay đánh một trận, ngoại trừ thả đám phụ nữ và con trẻ, họ tiêu diệt được chừng hơn bốn ngàn người Đột Quyết, toàn quân chỉ thiệt hại hơn trăm người. Huống chi, đây là việc kỵ binh của Đại Hoa xâm nhập thảo nguyên, thực là một việc chấn động vô cùng. Các tướng sĩ đều nhiệt tình, hăng hái, hận không thể đánh tiếp một hồi trống trận, tấn công mười doanh trại người Đột Quyết một lúc.
Lão Cao đắc ý vô cùng, nở nụ cười, nói:
- Cha mẹ ơi, mấy gã Hồ nhân này, nhìn thì thấy cao to cường tráng nhưng đánh đấm thật chẳng ra gì. Tối nay ta mới chém được có ba mươi tên, đợt tới tuyệt sẽ không nương tay, đánh cho chúng kêu cha kêu mẹ lên, hắc hắc.
Tiểu tử này thực là mặt dày, Hồ Bất Quy ha ha cười hai tiếng, đúng lúc quay đầu nhìn thì thấy Lâm Vãn Vinh đang ngáp dài đang đi tới.
- Ây, Lâm huynh đệ, chưa ngủ ư?
Cao Tù nháy mắt thần bí, cười hỏi.
Xem ra lão Cao này thật dâm ô quá mức. Phiền não trong đầu giải tỏa đi rất nhiều, Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Ngủ cái gì mà ngủ. Ta giống loại người bại hoại lắm sao? Cao đại ca, ngươi lúc này thực là thuần khiết đó a. Mới vài căn giờ mà bệnh cũ dường như tái phát rồi. Hắc hắc! Hồ đại ca, các ngươi đang nhìn gì thế.
Hồ Bất Quy gật đầu, chỉ vào bản đồ, cười nói:
- Mạt tướng đang cùng Cao huynh đệ xem xét bản đồ. Theo tin báo của thám tử từ trước, chúng ta đang trên đường hướng tới hai bộ lạc nằm gần Y Ngô. Một cái gọi là Cáp Nhĩ Hợp Lâm, còn cái kia là Ngạch Tể Nạp. Từ quân sư trên họa đồ đều có đánh dấu qua.
Y Ngô nằm ở dưới chân núi La Mạn Sơn, gần Tử Vong Hải - La Bố Lạc, nó chính là một giới tuyến thiên nhiên chia cắt thảo nguyên A Lạp Thiện và Tử Vong Hải. Theo như lời của Hồ Bất Quy nói, hai cái bộ lạc này từ bắc tới nam, nằm trên một đường thẳng tắp đến Y Ngô. Cáp Nhĩ Hợp Lâm thì còn cách xa một chút, còn Nhạch Tể Nạp bộ lạc thì đóng tại gần Y Ngô. Xem ra hai bộ lạc này cùng Đạt Lan Trát tạo thành một tam giác hỗ trợ nhau.
Bản đồ này hắn đã sớm nghiên cứu không biết bao nhiêu lần, Lâm Vãn Vinh hắn đã quá thành thục, nhắm mắt lại cũng tưởng tượng ra được phương vị của các bộ lạc này nên gật đầu đồng ý lời Hồ Bất Quy.
Hồ Bất Quy hưng phấn nói tiếp:
- Theo tình hình tối nay tại Đạt Lan Trát mà phán đoán, Cáp Nhĩ Hợp Lâm và Nhạc Tể Nạp là hai bộ lạc tuyệt không thể có ít nhân số. Hắc hắc, đánh càng nhiều càng sướng tay, tướng quân, chúng ta định chọn mục tiêu kế tiếp là đâu?
Cao Tù mặt đầy chờ mong, nhìn Lâm Vãn Vinh, vội la lên:
- Đúng vậy, Lâm huynh đệ, ngươi nói mau, chúng ta bước tiếp theo sẽ đánh nơi nào?
Hồ Bất Quy từ khi đi theo Lâm Vãn Vinh tới giờ, từ dẹp loạn tới đánh giết với Hồ nhân, có một loại tín nhiệm tuyệt đối cũng như sùng bái đối với Lâm Vãn Vinh, tựa như chỉ cần Lâm tướng quân lên ngựa ra tay, hết thảy cực khổ đều như tan biến vậy. Tuy biết hai bộ lạc này thực lực không kém, nhưng hắn vẫn tràn đầy tin tưởng.
Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:
- Hai vị đại ca, các ngươi cho ta là thần tiên sao, có thể chỉ nơi nào là đánh nơi đó hả?
- Lâm huynh đệ, ngươi không phải là thần tiên...
Cao Tù nghiêm mặt nói:
- ...thần tiên nào có thể so sánh được với ngươi chứ?
Bản sự vỗ mông ngựa của lão Cao quả thực tiến bộ không ít a. Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười, nghiêm chỉnh nói:
- Kỳ thật không dối gạt hai vị đại ca, mấy bộ lạc này ta chưa có tính toán cụ thể lắm. Chưa kẻ đến sự quen thuộc địa hình, ngay cả quy mô, kích thước và vị trí cụ thể của họ ta cũng chưa thăm dò kỹ càng, thực muốn động thủ cũng không được.
Đây là sự thực, cho dù là thần tiên cũng không có khả năng đánh mà không chuẩn bị. Đã không có thăm dò, trinh sát kỹ lưỡng mà muốn Lâm tướng quân hạ quyết sạch, thật có chút khiên cưỡng. Hồ Bất Quy không nói gì, chỉ hắc hắc cười xấu hổ, còn lão Cao tuy thuộc hàng đệ nhất vô sỉ mà da mặt cũng phải ửng hồng lên đôi chút.
- Bất quá, vừa rồi Hồ đại ca nói rất đúng.
Lâm Vãn Vinh dừng một chút, rồi gật đầu nói tiếp:
- Nếu muốn đến tri viện cho Đạt Lan Trát, thì mấy bộ lạc này đúng là gần nhất rồi. Kỳ thực cũng không khó lựa chọn lắm, bọn họ đều không rõ tình hình ở Đạt Lan Trát, nên bây giờ, ai xuất binh đến Đạt Lan Trát thì ta sẽ đánh kẻ đó.
Cao Tù bừng tỉnh:
- Hay lắm, hay lắm. Thừa dịp rắn ra khỏi ổ thì ta đánh thẳng vào ổ của nó.
- Nhưng mà, mục tiêu chính của chúng ta vẫn là Y Ngô chứ.
Hồ Bất Quy nhíu mày nói nhỏ.
Lâm Vãn Vinh chỉnh sắc gật đầu.
- Đúng vậy, mục tiêu cuối cùng của chúng ta chính là Y Ngô, nhưng bí mật này chỉ có ba người chúng ta biết, Hồ nhân tuyệt không có khả năng phát hiện. Trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là đám cô quân xâm nhập thảo nguyên, lấy chiến dưỡng chiến, đánh xong rồi bỏ chạy, mục tiêu là đả kích sĩ khí của người Đột Quyết. Nếu ánh mắt chúng ta ngắm ngay vào Y Ngô, tất sẽ khiến bọn họ có lòng nghi ngờ, tạo thành phiền toái không cần thiết. Do vậy trước khi đánh Y Ngô, chúng ta sẽ chơi một vài trận thật đẹp, thật thật giả giả, khiến cho bọn họ trong lòng hoang mang, kẻ bị đánh thì như sấm nổ bên tai, còn những kẻ khác thì lại không rõ chúng ta muốn gì, làm gì.
- Đúng như vậy, chúng ta phải đánh nhiều trận cho thống khoái.
Cao Tù hứng trí thốt lên.
- Cơ bản là vậy.
Lâm Vãn Vinh trong mắt hung quang hiện lên, vung bàn tay, hắc hắc cười nói:
- Nếu có thể, ta thực muốn phá hàng loạt các bộ lạc, để xem người Đột Quyết muốn làm gì để đối phó?
Nghe nói xong, hai người kia nhất thời trong lòng như sáng bừng. Thấy Lâm tướng quân có chí khí như thế, Hồ Bất Quy hưng phấn gật đầu:
- Hảo, mạt tướng nguyện theo tướng quân đến chết.
Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn, cười cười, khẽ thở dài:
- Kỳ thực, việc ta quan tâm nhất bây giờ không phải là mấy cái bộ lạc này. Cái chính ta lo nhất chính là hai vạn kỵ binh Đột Quyết kia.
Hồ Bất Quy đột nhiên giật mình, nếu không phải Lâm Vãn Vinh nhắc tới, hắn trong lúc hưng phấn đã quên mất điều này.
- Tướng quân, người cho rằng bọn họ sau khi phát hiện kế sách của chúng ta, sẽ vòng trở lại truy kích chúng ta ư?
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Bọn họ chính là vì ta mà đến, cho dù có vòng vèo cách mấy cũng sẽ đuổi theo ta. Chủ yếu là thời gian sớm hay muộn thôi. May mắn là ta còn trói được tay chân chúng.
Nhìn hắn cười thần bí, Hồ Bất Quy nhịn không được hỏi:
- Cái gì trói tay trói chân chứ?
- Hồ đại ca đã quên ư?!
Lâm Vãn Vinh nháy mắt mấy cái:
- Tối nay chúng ta thả hơn ba nghìn phụ nữ, con trẻ. Hướng của bọn họ chạy đi chính là Ba Ngạn Hạo Đặc đó.
Cao Tù đứng bên cạnh, con mắt hấp háy, nhất thời cả kinh nói:
- Ta hiểu được rồi, hai vạn quân Đột Quyết này do đi vội, nên chắc chắn sẽ đói mệt, tiều tụy. Lâm huynh đệ ngươi lại dùng ba nghìn phụ nữ, con trẻ đói khát này bám vào chân chúng, khiến chúng nhất thời tiến không tiến được, mà xoay cũng không xong. Hơn nữa đại danh của ngươi sẽ truyền khắp nơi. Cao, thật là cao kế.
Lâm Vãn Vinh khoát tay cười nói:
- Hai vạn đại quân này chắc chắn sẽ có cao nhân đi theo. Lần trước có thể gạt được, nhưng lần này hắn sẽ hoài nghi việc chúng ta thả người. Nhưng tính toán gì thì cũng phải mất mấy ngày thời gian, càng lợi cho chúng ta.
Mấy người họ đùa bỡn một hồi, tâm tư cũng thoải mái hơn nhiều. Đại quân một hơi đi hơn trăm dặm lộ trình mới hạ trại, lúc này đã vào canh hai.
Lâm Vãn Vinh biết được thân phận của Ngọc Già rất phi phàm nên đặc biệt phái người canh gác nàng. Đợi cho lều vải dựng xong liền không do dự, kéo nàng vào trong trướng của mình.
Ngọc Già sắc mặt biến đổi, giận dữ nói:
- Ngươi muốn làm gì? Không cho ngươi chạm vào người ta.
- Nếu ta thực muốn chạm vào người ngươi, ngươi có thể làm gì chứ?
Lâm Vãn Vinh nhìn người nàng từ trên xuống dưới, hì hì cười nói:
- Cắn lưỡi ư? Treo cổ ư? Hay mổ bụng thế?
Nghe những lời dọa nạt của tên cường đạo này, thật là mình có chết cũng chẳng lành. Ngọc Già cắn răng, sắc mặt tái nhợt, một lúc lâu không nói một tiếng nào.
Lâm Vãn Vinh vuốt nhẹ bàn tay của nàng nói:
- Chẳng lẽ người trong mắt ngươi chỉ toàn là cầm thú thôi sao? Ô, ngươi không muốn nói cũng được, bây giờ trong trướng này ngoài giường còn có bãi cỏ lớn. Ngươi muốn ngủ ở chỗ nào?
- Ta chỗ nào cũng không muốn ngủ. Ta có xe ngựa của mình rồi.
Ngọc Già cả giận nói.
- Xe ngựa?
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, lấy từ trong người Ngọc Già ra một thanh loan đao màu vàng mà nàng buộc vào người. Hắn chiếu ánh kim quang lấp lánh từ đao lên mặt nàng, lạnh lùng nói:
- Đã quên nói cho ngươi, Ngọc Già tiểu thư. Xe ngựa của ngươi dùng để cho các huynh đệ bị thương của ta nghỉ trong đó rồi.
Thấy hắn cầm kim đao của mình vung vung trước mặt, khinh khỉnh cười, Ngọc Già giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch:
- Mau đem kim đao trả lại cho ta. Ngươi… ngươi, cái người Đại Hoa man rợ này!
- Man rợ ư? Ta so với người Đột Quyết liệu có man rợ bằng không?
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười, "xoạt" một cái vung kim đao lên, lưỡi dao sắc bén cắt một sợi tóc bên tai Ngọc Già:
- Nhân lúc tâm tình ta đang tốt, Ngọc Già tiểu thư, ta hỏi ngươi một lần nữa. Ngươi muốn ngủ trên bãi cỏ hay trên giường? Nếu ngươi mà không trả lời, vậy đêm nay ngươi sẽ nằm trên lưng ngựa.
- Ngươi cho rằng Ngọc Già sẽ sợ ngươi sao?
Cô gái Đột Quyết trừng mắt, cắn răng nhìn hắn, nói:
- Ta ngủ trên giường.
- Ồ, quả là có nhãn lực tốt, biết giường này là nơi ta ngủ! Hay quá, cùng ngủ nào, cùng ngủ nào!
Lời của hắn còn chưa dứt, cô gái Đột Quyết nhất thời kinh hãi thốt lên:
- Ta không ngủ cùng nam nhân trên giường, ta ngủ trên bãi cỏ!
Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói:
- Thật khổ cho cô quá, mặc dù bị giam cầm nhưng cũng không nên cố chấp thế chứ. Được rồi, vậy bãi cỏ này nhường cho cô vậy. Thật là, ta chưa bao giờ thấy nữ hài tử muốn ngủ trên bãi cỏ cả, giờ không đáp ứng cũng không có cách. Ài!
Kẻ này rốt cuộc là anh hùng của Đại Hoa hay là Đại Hoa vô lại đây? Bị hắn quay cho như chong chóng, Ngọc Già nhất thời nhớ lại. Mấy ngày trước tới nay đấu trí đấu lời, lúc ban đầu hắn chiếm thượng phong, sau đó hai người cân bằng, rồi mình chiếm chủ động. Chỉ là cái tên thảo khấu mặt đen này lúc cứng lúc mềm, lúc mạnh lúc yếu, quả thực rất khó đối phó.
Lâm Vãn Vinh duỗi người, nằm thẳng cẳng trên giường, đắc ý thở một hơi dài. Đột Quyết nữ tử kia nhất quyết không nói không rằng, thực là kẻ không bình thường chút nào.
Trong quân đều dùng lều vải, chỉ đủ để ngăn ngừa mưa gió, trên mặt đất vẫn là bãi cỏ lạnh lẽo. Ngọc Già cắn răng nằm trên cỏ, một cơn lạnh như cắt từ chỗ rách của quần áo truyền vào cơ thể của nàng. Cả thân thể run run, đến nói cũng không ra được một tiếng gì ra hồn, cả người nàng lúc này như một khối băng lạnh. Một đêm nằm ngủ trên bãi cỏ thảo nguyên như thế này, dù có là người cường hãn nhất cũng khó có thể chịu nổi.
Nàng không kiềm chế được, khẽ liếc nhìn Lâm Vãn Vinh một cái. Chỉ thấy tên kẻ cướp kia nằm ở trên giường, trong tay hắn chính là cây kim đao của mình, hai mắt đang nhắm nghiền, hơi thở đều đều, đang chậm rãi chìm vào trong mộng.
Chỉ cần tên cướp kia không làm chuyện gì xấu, lại có thảo nguyên thần phù hộ, ta còn sợ cái gì chứ? Thiếu nữ Đột Quyết mắt hơi ướt, nuốt mạnh ủy khuất vào trong lòng, nắm chặt bàn tay, quật cường khẽ cắn lấy môi, từ từ nhắm mắt lại.