Chương 408: Con trai lớn nhà họ uông – Một pha mạo hiểm (3)

Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhiếp Dập ngã sấp mặt

“Béo mập như em còn muốn đẩy chị à? Giáo viên của em chưa dạy em phải biết tự lượng sức mình sao?” Nhiếp Nhiên cười nhạo ngồi xổm dưới đất, nhìn xuống nó

“Chị!”

Nhiếp Dập thấy cô châm chọc mình, vừa định khóc lên thì nghe thấy Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói một câu, “Em dám khóc, chị sẽ ném em từ đây xuống.” Nhiếp Dập gân cổ lên tức giận nói: “Chị dám!” “Thử không? Dù sao chị cũng không tổn thất gì” Nhiếp Nhiên hờ hững kéo nó lên, xách nó đến cửa cầu thang giống như cách một con gà con

Trên cầu thang vừa cao vừa dốc, Nhiếp Dập nghiêng nửa người, nửa người còn lại bay lên phía trên, chỉ cần Nhiếp Nhiên buông tay, nó sẽ ngã chết

“Không không không, mau..

thả tôi xuống, thả tôi xuống...” Nhiếp Dập nhìn độ cao đáng sợ kia, bị dọa đến nỗi nói lắp

“Vậy còn khóc nữa không?” Nhiếp Nhiên lạnh lùng hỏi một câu, lập tức nhận được câu trả lời của Nhiếp Dập, “Không khóc, không khóc!” “Ngoan lắm.” Nhiếp Nhiên xách nó về phạm vi an toàn, Nhiếp Dập vội vàng lui về phía sau mười mấy bước, giữ khoảng cách an toàn nhất với cô, lúc này mới thấp giọng mắng chửi: “Chị là người xấu! Đồ lừa đảo!” Hôm qua rõ ràng còn ngoan ngoãn nghe lời mình, từ đầu đến chân đều là hình tượng chị gái tốt, nhưng bây giờ ở riêng với nhau, thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ

Đồ lừa đảo, đồ lừa đảo!

“Cảm ơn lời khen của em.” Nhiếp Dập tức giận chỉ có thể giậm chân tại chỗ

Nhiếp Nhiên trêu chọc nó xong, quay người đi vào trong phòng ăn

Nhiếp Dập ở phía sau chỉ có thể cảnh giác đi theo sau cô, cũng vào phòng ăn

Càng đi vào, lời bên trong lại càng rõ ràng, chậm rãi truyền vào tai Nhiếp Nhiên và Nhiếp Dập

“Dù sao tối qua ầm ĩ như vậy, tâm trạng tôi cũng không tốt, cho nên tôi nghĩ đưa Dập Dập đến chỗ ba mẹ tôi ở mấy ngày tương đối ổn

Dù sao Nhiếp Nhiên cũng ở nhà mấy ngày mà thôi, để Dập Dập chịu uất ức một chút vậy.” Diệp Trân mỉm cười nắm tay ông ta, thể hiện sâu sắc bốn chữ vợ hiền mẹ đảm.

Nhiếp Nhiên còn muốn chen vào vỗ tay, diễn xuất như vậy không đi làm ảnh hậu thật là phí! Nhưng mà đến cuối cùng vẫn là một nước cờ đi sai mà thôi

Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên, nói với Nhiếp Dập ở bên cạnh: “Em trai, hình như em sắp bị đưa đi rồi, thật đáng thương, không biết lúc nào mới có thể về.” Nhiếp Dập ở nhà làm tiểu hoàng đế từ nhỏ quen rồi, nó không hiểu tại sao ba mẹ lại đột nhiên muốn đưa mình đi, hơn nữa còn không biết lúc nào mới về

Ba mẹ không cần nó nữa à? Ảnh hưởng còn sót lại sau khi bị Nhiếp Nhiên dọa dẫm cộng thêm bây giờ sắp bị vứt bỏ làm nước mắt nó lập tức chảy ra, không chút nghĩ ngợi xông vào phòng ăn, gào lên xé gan xé ruột, “Không muốn!” “Dập Dập?” Diệp Trần không ngờ con trai mình lại dậy sớm như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ nó, có vẻ như đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của hai người bọn họ rồi

“Mẹ, con không muốn đi, con không muốn rời khỏi nhà!” Nhiếp Dập ôm chặt eo Diệp Trần, không chịu buông tay

Diệp Trần bị nó ôm mạnh nên ngực hơi khó chịu, bà ta vật lộn muốn đẩy nó ra, “Dập Dập, con đừng làm loạn!” Sau khi cảm nhận được lực đẩy của Diệp Trần, Nhiếp Dập càng hoảng loạn

Trước kia mẹ chỉ muốn ôm nó vào trong lòng một khắc không chịu buông, nhưng bây giờ lại đẩy nó ra.

Nhấn Mở Bình Luận