Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ
Ngô Diệu Ny chỉ lo mình chạy quá chậm nên không thèm để ý đến lời hệ thống nhắc nhở.
Tuyến nước mắt của cô giống như bị cắt đứt, từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống, Ngô Diệu Ny vội vàng dùng tay che miệng, cố gắng không cho chính mình khóc thành tiếng.
Lúc nãy, cô giả bộ thật nhưng càng khóc cô càng nhớ tới kiếp trước của mình. Mỗi khi bị bạn trai đá đều đều thê thảm như vậy, thế nên cô càng khóc càng thương tâm.
Đến khi chạy đến vườn hoa của bệnh viện, không nhìn thấy ai nữa Ngô Diệu Ny mới dám lớn tiếng khóc. Cô là một cô gái mạnh mẽ, nếu không phải vì nhiệm vụ cô tuyệt đối sẽ không cho người khác thấy nước mắt của mình.
Lý Thần đến bệnh viện kiểm tra, người ngoài đồn đãi cậu là một cậu bé có sức sống thanh xuân, tinh thần phấn chấn, nhưng lại bị bệnh tim từ nhỏ.
Vì thế nên cậu khát vọng tình thân hơn bất kỳ người nào, nhưng ngoài quản gia luôn làm bạn với mình thì không còn ai hết. Cho nên Lý Thần rất khó tính, mỗi lần gặp một chút chuyện nhỏ không vừa ý thì sẽ dở tính, đơn giản là vì cậu muốn người khác để ý tới mình mà thôi.
Hôm nay là ngày kiểm tra định kỳ, lấy được kết quả kiểm tra tâm tình của cậu rất không được tốt. Vốn định gọi cho quản gia, vô tình lại phát hiện được chỗ này, ít người qua lại. Cậu ngồi trên chiếu tận hưởng không gian im lặng này.
Không gian vốn yên tĩnh lại bị tiếng khóc phá hủy.
Lý Thần khó chịu đứng dậy, tính dạy dỗ cái người phá hư việc nghỉ ngơi của mình một chút, nhưng cậu phát hiện người kia lại là một cô gái đơn thuần đáng yêu, giờ phút này đang ngồi trong góc ôm đầu gối mà âm thầm khóc, bộ dạng thật đáng yêu, đôi mắt mở to, nước mắt chảy khỏi cặp mắt trong suốt, lông mi bị nước mắt làm ướt không ngừng run lên, giống như một tiểu thiên sứ.
Đột nhiên, Lý Thần không muốn đến doạ cô, vì thế cậu đem những lời định mắng toàn bộ nuốt hết vào trong bụng, đổi thành một câu cậu nghĩ rằng rất thân thiện:
“Cô.. đang đau lòng sao?” Giọng nói của cậu không phải rất dịu dàng mà có chút đông cứng, nhưng cũng nghe được cậu không hề có ác ý gì.
Giọng nói cứng ngắc vẫn là doạ đến Ngô Diệu Ny đang một mình thương tâm, thân hình cô không khống chế được mà run lên, mở to đôi mắt vì khóc mà có chút sưng đỏ nhìn chằm chằm chàng trai vừa quấy rầy cô.
Phát hiện đó là một chàng trai có đầy sức sống thanh xuân. so với Đoạn Ức Hi yêu nghiệt, càng có nhiều hơn một phần tinh thần phấn chấn.
Lý Thần, mục tiêu quan trọng thứ hai của cô.
Đầu óc Ngô Diệu Ny nhanh chóng vận chuyển, nhớ lại tin tức của chàng trai trước mặt này. Cậu ta xuất thân từ gia đình danh giá, là con trai duy nhất trong nhà, tính tình vừa bá đạo vừa không tốt, đụng một chút đều phát giận, người hầu trong nhà đều rất sợ cậu ta. Nhưng cậu ta lại là một thiên tài buôn bán, tuỳ tiện đưa ra một cái ý tưởng cũng có thể khiến cho nhà họ Lý kiếm vài chục triệu.
Lý Thần khát vọng tình thân, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tuyết Sương khiến cho cậu ta có cảm giác gặp được chị gái mình, nhịn không được mà càng ngày càng muốn đến gần Lâm Tuyết Sương hơn. Sau đó, quan hệ của hai người càng ngày càng tốt, Lý Thần đối đãi với cô ta như với chị gái của mình, mọi chuyện đều lấy Lâm Tuyết Sương làm trung tâm, đối với ‘Ngô Diệu Ny’ luôn khi dễ Lâm Tuyết Sương thì chèn ép khắp nơi, đánh trả rất độc ác.
“ Cậu… Mắt cậu… Ìn ế… Ế nào… Mà thấy…… Ấy tôi…… Ôi khóc ” – «Mắt cậu nhìn thế nào mà thấy tôi khóc?» Ngô Diệu Ny khóc có hơi lâu, lời nói có hơi lộn xộn. Nhìn thấy vẻ mặt nghẹn cười của đối phương, cô có chút ảo não. Không quan tâm động tác có bất nhã hay không cứ thế dùng tay áo xoa lung tung trên mặt, cuối cùng còn không quên tức giận trừng đối phương.
Thấy thế, Lý Thần cố gắng khống chế chính mình không cho cười thành tiếng, hơn nửa ngày mới có thể khắc chế được.
Tò mò nhìn cô gái trước mặt này, cô giống như là một con thú nhỏ bị thương, uỷ khuất chỉ biết tránh ở một bên mà chữa thương, điểm này làm nội tâm Lý Thần hết sức xúc động, làm cho cậu nghĩ tới chính mình mỗi khi bị tổn thương sẽ dùng từ ngữ ác độc mà nói với đối phương, sau đó trốn ở một góc mà liếm miệng vết thương .
Lập tức, Lý Thần cảm thấy mình và Ngô Diệu Ny đều cùng một loại người, ánh mắt của cậu nhìn cô càng tăng thêm một chút thân thiết.
[Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của nam phụ đối với người chơi tăng lên 20%. Hiện tại là 20%.]
Nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống. Ngô Diệu Ny chợt có cảm giác sờ không tới ý nghĩ của nam phụ. Cô không biết mình đã làm gì để nam phụ có hảo cảm với mình như vậy. Nếu dụ dỗ nhân vật chính của nhiệm vụ đều dễ như vậy, vậy các nhiệm vụ sắp tới của cô không phải đều dễ dàng hoàn thành sao? Trong lòng Ngô Diệu Ny không khỏi nổi lên mộng tưởng hão huyền.
Lý Thần đặc biệt muốn tiếp cận cô gái này, nhưng vì chưa từng tiếp xúc với con gái nên cậu không biết làm thế nào để tiếp cận Ngô Diệu Ny. Giọng nói như trước có chút đông cứng cùng ngạo mạn.
“Thiếu gia tôi tên là Lý Thần.” Sau đó vụng trộm quan sát phản ứng của Ngô Diệu Ny.
Ngô Diệu Ny vẫn không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt hạnh xinh đẹp chăm chú nhìn cậu.
Lý Thần bị nhìn đến có chút mất tự nhiên, bên tai cũng hơi hơi đỏ lên, cậu phát hiện ánh mắt của cô giống như có thể chiếu sáng nội tâm của chính mình. Ấm áp, có cảm giác tò mò, nhưng cậu lại sợ đối phương phát hiện phản ứng kì quái của cậu thì sẽ cười nhạo cậu, nên cậu cố tình ác ý nói:
“Này, tôi đã nói tên của mình rồi, không phải cô cũng nên nói cho tôi biết tên của cô sao? ”
Ngô Diệu Ny không có lập tức trả lời câu hỏi của Lý Thần, ngược lại cô chỉ vào tờ báo cáo trên tay của Lý Thần, hình như tờ báo cáo này là của bệnh viện cô đang làm thì phải.
Chẳng lẽ Lý Thần sinh bệnh?
Nhưng hệ thống không có nói Lý Thần có bệnh gì nha!
Thấy đối phương đem lực chú ý đặt ở tờ báo cáo trên tay của mình, Lý Thần sợ khi cô biết hắn bị bệnh tim sẽ khinh thường hoặc thương hại hắn, mặc kệ sẽ là loại khả năng nào, hắn đều không hi vọng cô biết, vì thế hắn nói:
“Việc này không cần cô lo, cô còn không mau nói cho tôi biết tên của cô? ”
Thấy đối phương vẫn tò mò nhìn tờ giấy báo cáo trên tay mình như trước, cậu nhanh chóng lật tờ báo cáo lại phía sau không cho đối phương nhìn thấy.
Trùng hợp một trận gió nhẹ thổi tới, thổi bay tờ báo cáo trong tay Lý Thần, toàn bộ đều thổi đến dưới chân Ngô Diệu Ny.
Đáng chết, hiện tại ngăn cản cô xem cũng đã quá muộn, gió thổi khiến chỗ nào cũng là giấy. Lý Thần có chút ảo não, không phải vừa rồi đã gọi điện báo cho quản gia mình không sao rồi sao, chính mình sao còn giữ lại mấy tờ báo cáo này làm gì?
Chỉ thấy Ngô Diệu Ny chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt những tờ báo cáo lên, cô là y tá, xem những thuật ngữ chuyên nghiệp đương nhiên sẽ hiểu. Nhìn vài tờ báo cáo, cô liền biết Lý Thần bị bệnh tim.
“Anh bị bệnh tim?” Ngô Diệu Ny kinh ngạc hỏi
Không có thương hại, cũng không có khinh thường, chỉ có kinh ngạc.
“Bị bệnh tim thì sao? Chẳng lẽ cô khinh thường với thương hại tôi sao?”
Tuy rằng Lý Thần nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn bất an không yên, cậu rất sợ nhìn thấy biểu tình mà cậu không hi vọng xuất hiện trên mặt Ngô Diệu Ny.
“Hệ thống! Hệ thống! Sao cậu lại không nói cho tôi biết Lý Thần bị bệnh tim?”
Ngô Diệu Ny vội vàng ở trong đầu hỏi hệ thống.
Nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của Ngô Diệu Ny, hê thống không có chút cảm giác tội lỗi ngược lại khinh thường nói: [Hệ thống đương nhiên sẽ có lúc sai rồi. Không phải hiện tại cô đã biết rồi sao?]
Cái gì mà cũng có lúc sai chứ, rõ ràng là cố ý phá cô mà.
Ngô Diệu Ny âm thầm mắng.
[Người chơi, mong cô chú ý ngôn ngữ của mình] Khôi phục âm thanh máy móc, Ngô Diệu Ny nghe được nó đang mất hứng.
Ngô Diệu Ny mỉm cười với Lý Thần nói: “Tôi không phải có ý này, chỉ là nhìn anh không giống người bị bệnh tim nên mới tò mò một chút mà thôi.”
Cô biết rõ, những người mắc bệnh thường muốn người khác quan tâm mình, tránh không được sau này Lý Thần xem Lâm Tuyết Sương là người thân đối xử với cô ta tốt như vậy. Giờ phút này, trong lòng Ngô Diệu Ny đã hiểu rõ, cô nghĩ người như vậy nhất định nội tâm sẽ rất cô độc. Lý Thần thích náo nhiệt, nhưng lại sợ náo nhiệt, muốn có được tình thân nhưng lại sợ người khác nhìn ra nội tâm âm u của cậu ta. Người như vậy cần dùng ấm áp chậm rãi hoà tan hắn.
Ngô Diệu Ny đi đến trước mặt Lý Thần đem tờ báo cáo đưa cho cậu. Sau đó cô vỗ vỗ vai cậu dịu dàng nói:
“Yên tâm đi, nhất định bệnh của anh sẽ tốt thôi!”
Tuy rằng Lý Thần rất vui vẻ vì thái độ của cô không giống những người khác, nhưng Lý Thần vẫn nhịn không được mà nhỏ giọng than thở, “Hừ, cô cũng không phải là thần tiên, làm sao mà biết được?”
Lại bị Ngô Diệu Ny nghe được, cô vội vỗ vỗ ngực cam đoan “ Tôi chưa bao giờ nói dối, tôi đã nói bệnh của anh sẽ tốt thì nhất định sẽ tốt thôi ”
Nhìn ánh mắt kiên định của Ngô Diệu Ny. Đột nhiên, Lý Thần lại nguyện ý tin tưởng cô, nếu cô gái này ở bên cạnh cậu vậy cậu sẽ không cảm thấy cô đơn hơn nữa chắc sẽ rất vui vẻ.
[Chúc mừng người chơi, hảo cảm của nam phụ với người chơi tăng lên 20%. Hiện tại là 40% ]
“Tôi là Ngô Diệu Ny ” Ngô Diệu Ny nói cho Lý Thần biết tên của mình.
“Sao cô lại ngồi khóc ở đây vậy?”
Nhớ tới vừa rồi cô khóc rất thương tâm, Lý Thần liền cảm thấy kẻ làm cho Ngô Diệu Ny thương tâm đúng là một tên khốn.
Nhớ tới Đoạn Ức Hi, vui vẻ trên mặt Ngô Diệu Ny liền có chút u oán, làm cho trong lòng Lý Thần đột nhiên căng thẳng.
“Bởi vì tôi thích đàn anh của mình nhưng anh ấy lại thích người khác.” Ngô Diệu Ny nói ra nguyên nhân mà mình khóc.
“Vậy thì cướp về!”
Nếu cậu thích một cô gái, cậu sẽ lập tức cướp cô gái đó về mặc kệ những người khác nghĩ gì.
“Không được, nếu làm vậy đàn chị sẽ rất đau lòng.”
Nghe được trả lời của Lý Thần, Ngô Diệu Ny vội vàng ngăn cản ý tưởng của hắn.
Cô gái thiện lương như vậy, trách không được sẽ bị người ta tổn thương. Người khác khi dễ cô, cô cũng không đi trả thù, đúng là một tiểu thiên sứ. Mình nhất định phải bảo vệ cô thật tốt, không cho cô bị người khác khi dễ. Còn hai vị đàn anh, đàn chị kia làm cho tiểu thiên sứ của cậu đau lòng như vậy nhất định cũng không phải người tốt gì.