Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ
Tôi tên là Lý Thần, một người bị bệnh tim nhưng lại cố giả bộ thành một người khỏe mạnh. Trong hai tháng, tôi làm phẫu thuật tim, giải phẫu rất thành công, cùng trái tim mới rất hợp.
Mỗi lần tôi nghĩ đến chủ nhân của trái tim này, lòng vẫn âm ỉ đau, nhưng vẫn rất thích loại cảm giác này, như vậy tôi mới có thể nghĩ cô ấy vẫn còn sống.
Hiện tại, tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Tôi từng oán giận cha mẹ không có dư thời gian để làm bạn với tôi, ở bên tôi nhiều nhất chính là quản gia, bác Lý. Tại sao tôi không thể giống thằng nhóc của bác Lý, mỗi ngày đều nằm trong lòng ba mẹ làm nũng? Nhưng từ lúc gặp được cô, cô ấy giống như một thiên sứ, xông vào trong tâm của tôi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, chính là khi cô ấy trốn ở một góc vụng trộm khóc. Khi đó, tôi nghĩ đến chính mình mỗi lần đau lòng hay khổ sở, có chuyện không vui, cũng thích trốn trong góc tối, tự mình chữa thương, nhất thời tôi cảm thấy vô cùng thân thiết, nhịn không được chậm rãi đi về phía cô.
Cô giống như là bị doạ, trên mặt còn vươn nước mắt, ngơ ngác nhìn tôi. Cuối cùng còn nói tôi đừng xen vào chuyện của người khác.
Khóc đến ngay cả nói cũng không rõ làm cho tôi cảm thấy buồn cười.
Cô có chút tức giận nhìn bộ dạng nghẹn cười của tôi, mà tôi lại từ trong mắt của cô thấy được một loại sắc thái hấp dẫn mình.
Tôi nghĩ muốn quen biết cô.
Tôi tự nhận bộ dáng của tôi ở trong mắt đám nữ sinh thì rất được hoan nghênh, vì thế tôi đứng trước mặt cô nói cho cô ấy biết tên tôi là Lý Thần, hy vọng cô ấy có thể nói cho tôi biết tên của cô. Nhưng cô lại tò mò tờ báo cáo trên tay tôi.
Tôi mới phát hiện trên tay mình vẫn còn cầm tờ báo cáo kiểm tra, nhìn cô mặc đồng phục y tá, tôi chỉ biết cô ấy là y tá, sợ cô xem biết được số liệu trên tay, vội vàng đem báo cáo dấu sau lưng, những vẫn bị cô thấy được.
Tôi không yên tâm nhìn cô, sợ hãi nhìn biểu tình tôi không muốn thấy trên mặt cô.
Nhưng trên mặt cô không có thương hại cũng không có khinh thường.
Quả nhiên là cô gái tôi coi trọng, không giống với người khác, tôi hơi hơi thở dài nhẹ nhõm trong lòng.
Tôi ngồi bên cạnh cô, hỏi vì sao cô ấy lại khóc.
Khi tôi biết cô thích một người, nhưng người kia lại không thích cô, nội tâm tôi có chút khoái trá vì chuyện này, tôi không biết vì cái nguyên nhân gì, rõ ràng là có chút đau lòng khi cô khóc, khi nghe được đáp án, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm.
Quả nhiên, tôi là một thằng nhóc hư mà.
Về sau, tôi và cô ấy quan hệ càng ngày càng tốt. Tôi phát hiện, cô ấy là một cô gái thiện lương lại quật cường, thiện lương đến nỗi luôn vì người khác mà suy nghĩ, rõ ràng thân thể yếu đuối, nhưng lại luôn vì người khác yên lặng mà trả giá. Quật cường đến nỗi rõ ràng chính mình bị ủy khuất cũng không nói cho bất cứ người nào, không oán giận ai.
Nhưng tôi lại cảm thấy, thật ra là cô ấy lười, lười dùng một loại phương thức khác đi giải quyết.
Nhân duyên của cô thực rất tốt, ở bệnh viện hầu như ai cũng nói cô tốt, rất ít người oán giận cô làm gì không tốt.
Tôi lại cảm thấy như vậy thật không tốt, hy vọng cô tích cực một chút, còn có, không cần để nhiều người thích cô như vậy.
Phát sinh chuyện ở cửa hàng, kí ức của tôi về chuyện đó còn rất mới, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tuyết Sương, tôi có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Nhưng lại nhìn thái độ cô ta đối với Diệu Ny, cái loại cảm giác quen thuộc đó liền biến thành chán ghét, tôi không khỏi nghĩ, thế giới này sao lại có loại phụ nữ như vậy? Đoạt đồ của người khác chẳng những không cảm ơn còn hung hăng cảnh cáo người khác, loại phụ nữ như vậy có được dạy hay không? Cũng may tính tình Diệu Ny rất tốt, mới không so đo với cô ta.
Nếu đổi lại là tôi, chắc chắn sẽ trực tiếp mắng cho cô ta tỉnh.
Tôi thường xuyên đi bệnh viện, mỗi lần đến kiểm tra xong, tôi không ngừng hỏi quản gia, khi nào sẽ tái khám, ngày nào cũng hỏi.
Ngay cả quản gia đều cười tôi nói, chưa từng thấy tôi tích cực đi bệnh viện như vậy.
Mỗi lần đi kiểm tra xong, sẽ đi tìm Diệu Ny nói chuyện phiếm, chẳng qua đa phần là tôi nói cô ấy nghe, tôi phát hiện, mặc kệ tôi đang nói gì cô ấy đều sẽ thể hiện là cô ấy thật sự đang nghe tôi nói.
Tôi cảm thấy trong lòng cực kì ấm áp, cảm giác như đắm chìm trong gió xuân.
Mỗi lần tôi kiểm tra xong, cô đều cẩn thận hỏi tình trạng của tôi, sau đó biết thân thể tôi rất tốt, cô ấy còn vui vẻ hơn người khác.
Nhìn nụ cười trong sáng của cô, tôi hi vọng nụ cười đó có thể vĩnh viễn được như vậy.
Nhưng nghĩ đến trái tim của mình, tôi cảm thấy tiếc nuối, vô số lần tôi ở trong lòng cầu nguyện, hy vọng ông trời ban cho tôi một thân thể khỏe mạnh, như vậy mới có thể ở bên cạnh cô ấy cả đời.
Có một ngày, cô đột nhiên nói muốn tôi cùng cô đi ăn cơm chiều với đàn anh và đàn chị của cô.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đàn anh của cô, một người đàn ông rất có mị lực, nhưng lại không biết xử lý tình cảm của chính mình.
Nếu đổi lại là tôi, tuyệt đối sẽ không như vậy, thích chính là thích, không thích chính là không thích, vì một người mình không thích mà làm cho người mình thích khổ sở, không phải tác phong của tôi.
Bạn gái của anh ta với Diệu Ny xảy ra chuyện ở cửa hàng, cô ta còn cố ý xem nhẹ Diệu Ny, lộ ra nụ cười tao nhã với tôi, lập tức ấn tượng của tôi đối với Đoạn Ức Hi xuống dốc không phanh, đúng là người không có ánh mắt phân biệt.
Tôi thấy anh ta có cảm giác với Diệu Ny, hơn nữa không chỉ có một chút mà thôi, bằng không hắn sẽ không nhìn chằm chằm vào Diệu Ny.
Bạn gái Đoạn Ức Hi vẫn ở trên bàn cơm mà khó xử Diệu Ny.
Tôi không quen nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Lâm Tuyết Sương kia, còn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệu Ny cùng thân thể lung lay sắp đổ mà đắc ý. Tôi đã muốn nói ra chuyện kia, nhưng lại bị Diệu Ny ngăn cản.
Cô nhìn tôi lắc đầu, tôi biết cô không muốn để cho người khác khó xử, đặc biệt là người cô thích. Huống hồ chuyện này đã qua rồi.
Sau đó, cô tìm cái lý do lôi kéo cánh tay tôi rời đi.
Đoạn Ức Hi nhìn tôi và Diệu Ny rời đi bằng ánh mắt cô đơn. Trong lòng tôi có một tia hưng phấn khó hiểu, giống như là vừa cướp được món đồ chơi mình thích. Hơn nữa trong lòng tôi nhịn không được mà nghĩ, có phải mình thắng Đoạn Ức Hi rồi không?
Đi ra ngoài, Ngô Diệu Ny ôm tôi, tôi biết cái ôm đó xuất phát từ lấy lòng, nhưng thân thể mềm mại kia lại làm cho tôi luyến tiếc, rất muốn tiếp tục ôm vào trong ngực, và tôi đã làm như vậy, tôi còn hôn cô ấy.
Hương vị tốt hơn so với tưởng tượng.
Tôi luyến tiếc buông cô ra, nhưng nhìn thấy bộ dáng không yên lòng của Diệu Ny, tâm của tôi vẫn rất đau.
Tôi thổ lộ, nhưng lại bị cô cự tuyệt, cô nói cho tôi biết, người cô thích không phải là tôi, trong mắt đầy áy náy, đây là biểu tình tôi không muốn thấy trong mắt cô.
Tôi nói với cô, nếu thích một người, sẽ cố gắng cướp đoạt người đó, nhìn bộ dạng khiếp sợ sau khi nghe xong của cô, tôi cảm thấy cực kì đáng yêu.
Tâm tình có chút nặng nề của tôi bị thổi tan không ít.
Buổi tối tôi đưa cô về nhà, nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, tôi không đành lòng đánh thức.
Trong lúc ngủ mơ, cô bĩu môi giống như mơ thấy được đồ ăn ngon, miệng chẹp chẹp vài cái.
Tôi nhịn không được cúi người hôn môi cô một cái.
Nhưng tôi chỉ hôn nhẹ chút xíu thôi, liền nghe cô khẽ “Ưm” một tiếng, tưởng cô tỉnh dậy, tôi lập tức ngồi lại như cũ.
Quả nhiên chỉ lát sau, thấy cô bắt đầu tỉnh dậy, tôi giống như người phạm tội, vụng trộm quan sát biểu tình của cô, không phát hiện gì bất thường nên tâm cũng từ từ thả lỏng.
Lúc gặp lại Diệu Ny, giống như trước vẫn là ở bệnh viện, cô vì làm cho tôi vui vẻ mà làm cái biểu tình cực kì khoa trương, tôi biết cô ấy mong tôi vui vẻ.
Ý thức được điều này, tôi không khỏi cười ha hả.
Nhưng đột nhiên lại có một giọng nói vang lên, là đàn anh của Diệu Ny, đúng lúc bộ phận y tá bên kia có việc, nên Diệu Ny cũng rời đi.
Đây là lần lầu tiên tôi cùng hắn mặt đối mặt nói chuyện.
Mục đích của tôi rất đơn giản, mong hắn rời khỏi Diệu Ny, nhưng hắn không đồng ý, hắn nói người Ngô Diệu Ny thích không phải là tôi, mà là hắn, tôi lập tức bị chọc tức, vô cùng bực mình, xem tươi cười chướng mắt kia trên mặt hắn, tôi trở nên cực kì kích động, lập tức bệnh tim lại tái phát, cuối cùng vẫn là hắn cứu tôi.
Vì thế, tôi khó chịu vài ngày, cũng càng hận thân thể của mình, tại sao khi sinh ra tôi lại phải mang trên người căn bệnh này?
Đương nhiên thứ tôi không muốn nhất chính là thiếu ân tình của người khác, nhất là của tình địch.
Tôi không biết, thời điểm tôi gặp lại Diệu Ny, lại là một cái hình ảnh như thế. Cô suy yếu nằm trên mặt đất, máu nhiễm đỏ toàn khuôn mặt
Tôi run run đỡ cô dậy, không thể tin được chuyện này là thật, liều mạng nói với chính mình, mọi chuyện trước mắt không phải là sự thật.
Đây là một giấc mơ, tỉnh dậy, Diệu Ny sẽ vui vẻ ở bên cạnh mình.
Nhưng nước mắt của tôi vẫn theo hốc mắt mà rơi xuống, đàn ông chảy máu nhưng không rơi lệ, là vì chưa gặp chuyện thương tâm.
Cô ngược lại còn an ủi tôi, dùng bàn tay tràn đầy máu tươi, như dùng hết toàn bộ khí lực mà nắm lấy cánh tay tôi. Tôi hiểu được biểu tình của cô, là bảo tôi không cần đau lòng.
Cô còn vì tôi làm xét nghiệm, nói cho tôi biết trái tim của cô rất hợp với tim của tôi.
Muốn tôi làm phẫu thuật xong phải sống thật tốt.
Đúng là cô gái ngốc.
Trên thế giới này còn cô gái nào ngốc như vậy sao?
Tâm của tôi như bị xé rách, đau không thở nổi, đau hơn nhiều so với bệnh tim tái phát .
Tại sao Lâm Tuyết Sương kia lại tàn nhẫn như vậy? Thương tổn một cô gái thanh thuần tốt đẹp như vậy?
Tôi hận cô ta, tôi lần đầu tiên thống hận một người như vậy, dù cô ta có bị đưa vào ngục giam, vẫn không hề giảm bớt. Tôi vẫn thống hận cô ta, hận không thể băm cô ta ra làm vạn mảnh.
Tay tôi vuốt ve trái tim trong lồng ngực, cảm giác như Diệu Ny vẫn ở đây.
“Thiếu gia, ăn cơm thôi.”
“Bác Lý, bác đi xuống trước đi, lát nữa tôi ăn.”
Đại khái là sợ tôi sẽ quên ăn, bác Lý quan tâm tôi hơn. Tôi muốn bảo vệ tốt trái tim mà Diệu Ny cho tôi, sao lại không chăm lo cho chính mình, bác Lý đúng là suy nghĩ nhiều rồi.
Chỉ thấy quản gia thở dài một hơi nói: “Có phải là đang suy nghĩ về cô gái kia không?”
Tôi không phủ nhận, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn rất đẹp, trong xanh, giống như cảnh tượng lần đầu tiên tôi nhìn thấy Diệu Ny vậy.
Tôi nhìn bác Lý lắc đầu nói: “Ăn cơm thôi.”
Cô vẫn sống ở trong thân thể của tôi, không cần tôi nghĩ, cô cũng đã là trái tim trong cơ thể này của tôi rồi.