Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ
“Khụ khụ.” Tiếng ho mềm mại nhu nhược giống như tiếng trẻ nhỏ ho khan khiến cho hai người bên trong chú ý, cùng lúc quay đầu nhìn về phía Ngô Diệu Ny.Sau khi nhìn thấy Ngô Diệu Ny, hai người đều kinh ngạc. Dưới áp lực mãnh liệt truyền đến, Ngô Diệu Ny bày ra vẻ mặt vô tội, cười cười vươn tay chỉ phía sau cửa lớn đang mở nói:
“Ngại quá. Tôi thấy cửa không đóng. Thật xin lỗi.”
Nói xong Ngô Diệu Ny ngượng ngùng cười, lại cảm thấy không ổn, có chút ngập ngừng mở miệng nhìn Thẩm Ngạn và Tạ Nghệ Hinh, vì bị mắc mưa nên quần áo mỏng manh dính sát vào thân thể Ngô Diệu Ny, sáng sớm mùa hè có chút lạnh, Ngô Diệu Ny lạnh run, đứng ở cửa, giống như sắp ngã. Thẩm Ngạn nhìn cả người Ngô Diệu Ny ướt đẫm, lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ vẫn còn đang mưa thì biết Ngô Diệu Ny trên đường tới đây bị mắc mưa.
“Em…”
“Hắt xì, hắt xì.”
Thẩm Ngạn còn chưa kịp mở miệng thì bị tiếng hắt xì của Ngô Diệu Ny đánh gãy.
Ngô Diệu Ny xoa xoa cái mũi, thầm đoán chắc có lẽ ngày hôm qua ngủ không được, hơn nữa buổi sáng hôm nay còn mắc mưa nên bây giờ bị cảm.
Thảo nào cô cảm giác hơi chóng mặt.
Thẩm Ngạn nhìn bộ dáng cả người ướt đẫm của Ngô Diệu Ny mà có chút lo lắng, hai hàng lông mày không tự giác nhíu chặt, lại nhìn trong tay cô cầm bản hợp đồng, phát hiện đây là tài liệu hôm nay mình cần liền biết là do cô đi đưa tài liệu cho mình mới để bị mắc mưa.
Nhất thời cảm thấy có lỗi, cô lúc trước không có chăm chỉ như thế, nếu thấy trời mưa thì gọi điện thoại cho anh kêu trợ lý qua lấy là được, trong lòng Thẩm Ngạn thầm oán Ngô Diệu Ny càng ngày càng không biết quan tâm đến bản thân, còn đi làm một việc mà người thông minh sẽ không làm.
Tuy rằng anh không thích chơi đùa với người thông minh nhưng có vài việc ngoại lệ cũng không ảnh hưởng gì. Thẩm Ngạn tự hỏi Ngô Diệu Ny đã biến mất vài năm nay, làm sao có thể biết nơi này?
Hai chân không tự giác đi đến chỗ Ngô Diệu Ny đang đứng.
Khi tới gần mới phát hiện mặt cô đỏ ửng, lo lắng chợt dâng lên cổ họng, vội vàng sờ sờ cái trán của cô, cũng may không nóng. Thẩm Ngạn thở dài nhẹ nhõm, cởi áo khoác của mình khoác lên người Ngô Diệu Ny.
Ngô Diệu Ny lập tức cảm thấy cả người ấm áp, giúp cơ thể vốn lạnh như băng đã thoải mái hơn nhiều, tự giác rụt vào bên trong áo khoát của anh. Thẩm Ngạn xoay người cau mày nói với Tạ Nghệ Hinh:
“Nghệ Hinh, em giúp Diệu Ny đi tìm một bộ quần áo khô đi.”
Sau đó dìu Ngô Diệu Ny, con ngươi màu hổ phách nhìn cô nói: “Em có cảm thấy chỗ nào không thoải mái nữa không ?” Trong giọng nói chan chứa quan tâm làm cho Tạ Nghệ Hinh ở một bên sững sờ ghen tị, lập tức buồn bã, Thẩm Ngạn chưa từng quan tâm đến cô như vậy.
Giờ phút này Thẩm Ngạn căn bản không chú ý tới ánh mắt bi thương của Tạ Nghệ Hinh, một lòng chỉ chú tâm đến Ngô Diệu Ny.
Thấy Ngô Diệu Ny không nói năng gì, lại lo lắng sờ sờ cái trán Ngô Diệu Ny, thấy tóc cô cũng bị ướt, xoay người cầm một cái khăn mặt trên ngăn tủ lau tóc cho cô.
Tạ Nghệ Hinh nhìn hình ảnh trước mắt làm cho lòng cô chua xót, hâm mộ giờ phút này vì sao người bị ướt không phải bản thân mình.
Lại nhìn Ngô Diệu Ny, từ một khắc Ngô Diệu Ny bước vào cô đã biết đây là người yêu trong mối tình đầu của Thẩm Ngạn, năm tháng rất ưu ái cô ta cho nên cô ta còn đẹp hơn so với trong ảnh, cô vẫn nghĩ rằng mình tuổi trẻ thì có thể thắng được cô ta, dù sao mình mới 20 tuổi, nhưng khi nhìn thấy cô ấy cô mới phát hiện nếu chen vào sẽ chỉ giống cô em gái.
Tạ Nghệ Hinh càng nghĩ càng ghen tị, tại sao ông trời lại ưu ái Ngô Diệu Ny như vậy, vì sao lực chú ý của Thẩm Ngạn đều đặt ở trên người Ngô Diệu Ny, vì sao lại không nhìn cô, Ngô Diệu Ny có thể nhẫn tâm rời bỏ Thẩm Ngạn, nhưng cô sẽ không như vậy! Cho dù là xuống địa ngục, cô cũng sẽ lựa chọn ở cùng một chỗ với Thẩm Ngạn, Ngô Diệu Ny cô ta có thể sao?
Cô u oán nhìn Thẩm Ngạn ôn nhu lau tóc cho Ngô Diệu Ny, nhìn theo góc độ của cô, hai người giống như rúc vào lòng nhau, trong lòng cô yên lặng hò hét với Thẩm Ngạn: A Ngạn, cho dù anh không thích em, em nhất định cũng sẽ không thỏa hiệp, huống chi bây giờ em đã ở bên anh cho nên em nhất định sẽ không buông tay, bác gái lại không thích Ngô Diệu Ny, người bác ấy thích là em! Cho nên không ai có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau.
Tạ Nghệ Hinh xoay người đi vào phòng ngủ lấy quần áo cho Ngô Diệu Ny. Ngô Diệu Ny bắt lấy tay Thẩm Ngạn, ý bảo anh không cần lau nữa, sau đem tài liệu trên tay giao cho Thẩm Ngạn nói:
“Tài liệu của anh.”
Sau đó thoải mái cười, đột nhiên cả người cô ngã về phía Thẩm Ngạn.
“Em làm sao vậy?”
Thẩm Ngạn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Ngô Diệu Ny. Giờ phút này Ngô Diệu Ny cả người không có sức lực, toàn bộ khí lực đều dựa vào trên người Thẩm Ngạn, sắc mặt càng tái nhợt hơn. Thẩm Ngạn cảm giác được người trong lòng toàn thân lạnh như băng.
Nhìn thần sắc lo lắng trên mặt Thẩm Ngạn, Ngô Diệu Ny sờ sờ cái trán của mình, sống chết lắc lắc đầu nói: “Chắc là bị cảm một chút, không có việc gì, cũng may em đã đem tài liệu được cho anh.”
“Anh đưa em đi bệnh viện.”
Thẩm Ngạn thật sự lo lắng, anh nhớ rõ thân thể Ngô Diệu Ny cũng không tệ lắm, nhưng nếu bị một bệnh nhỏ thì sẽ hơn nửa tháng mới hết. Nghe thấy đi bệnh viện, Ngô Diệu Ny tự nhiên nhíu nhíu mày lắc đầu cự tuyệt:
“Không cần, không có việc gì, em nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.” Liền rời khỏi Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn đột nhiên cảm thấy mất mát khi cảm giác mềm mại biến mất. Tay vẫn giữ nguyên tại vị trí trước khi Ngô Diệu Ny rời đi, không nhìn Ngô Diệu Ny cũng biết bây giờ mặt cô nhất định nhăn thành một cái bánh bao, anh bật cười vui vẻ, biết cô trước giờ không thích bệnh viện, trước kia cũng thế, mỗi khi nhắc tới đến bệnh viện, khuôn mặt liền nhăn thành một cái bánh bao, làm nũng khóc lóc om sòm, chiêu nào cũng đều dùng tới.
Nghĩ vậy, Thẩm Ngạn bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ vào cái trán Ngô Diệu Ny nói: “Em đó!”
Động tác vô cùng thân thiết cùng giọng nói sủng nịnh ngay cả bản thân Thẩm Ngạn cũng thấy kinh ngạc.
Sự tức giận khi Ngô Diệu Ny ròi đi, cho dù đã nghĩ kĩ thông suốt, nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc cũng là chuyện thường tình, nhưng mà bây giờ nhịn không được tới gần anh.
Trí nhớ của vài năm ở trong đầu càng ngày càng rõ ràng, nhớ rõ ràng địa điểm nó phát sinh, biểu tình của Ngô Diệu Ny, cùng với nguyên nhân phát sinh.
Hai người đều vì động tác thân thiết vừa rồi mà ngạc nhiên, nhất thời không khí giằng co. Lúc này giọng nói của Tạ Nghệ Hinh đúng lúc vang lên, phá vỡ bầu không khí giữa hai người:
“A Ngạn, hay là em đưa vị tiểu thư này đi thay quần áo, thuận tiện giúp cô ấy nấu một cốc nước gừng.”
Đi đến bên người Ngô Diệu Ny, giờ phút này Tạ Nghệ Hinh đã thay bộ tạp dề vừa rồi bằng một bộ váy liền. Trên mặt cũng tươi tắn hơn vừa rồi, nhìn qua giống như khuôn mặt tự nhiên nhưng thật ra đã qua trang điểm nhạt một chút.
Bình thường sẽ không phát hiện ra nhưng Ngô Diệu Ny cô có học thiết kế mà trang điểm là môn trụ cột, sao có thể không nhìn ra. Còn nữa, Ngô Diệu Ny đối với xưng hô của Tạ Nghệ Hinh phi thường để ý, tiểu thư cái gì, cô mới là tiểu thư, cả nhà các cô đều là tiểu thư. Cô ở trong lòng xem thường.
“Vậy làm phiền em, Nghệ Hinh.”
Nghe xong lời nói của Tạ Nghệ Hinh, Thẩm Ngạn cười cười chân thành tha thiết với cô, sau đó xoay người định đưa Ngô Diệu Ny vào phòng ngủ.
“Không có việc gì, giữa chúng ta không có cái gọi là làm phiền.”
Tạ Nghệ Hinh nhìn ra Thẩm Ngạn định đưa Ngô Diệu Ny vào phòng ngủ, vội vàng lớn tiếng ngăn cản:
“Không thể.”
Ngăn cản Thẩm Ngạn đưa Ngô Diệu Ny đi vào phòng ngủ.
“Làm sao vậy, Nghệ Hinh?”
Nghe được Tạ Nghệ Hinh thất thố như thế, Thẩm Ngạn bất mãn nhíu mày.
“Không phải, em là định nói cô ấy là phụ nữ, giao cho em là được rồi, một người đàn ông như anh đưa cô ấy đi cô ấy sẽ ngượng ngùng. Huống chi không phải anh có việc hẹn trong buổi sáng sao? Nếu không đi sợ sẽ không kịp.”
Giống như không biết Ngô Diệu Ny và Thẩm Ngạn từng là người yêu, hoàn toàn là một bộ dáng vì Thẩm Ngạn mà suy nghĩ. Nghe Tạ Nghệ Hinh nhắc làm Thẩm Ngạn cũng cảm thấy có chút đạo lý, dù sao anh và Ngô Diệu Ny đã kết thúc từ lâu rồi, đưa cô ấy đi sẽ không tốt, dù sao còn có Tạ Nghệ Hinh, đều là phụ nữ sẽ dễ dàng hơn . Vì thế gật gật đầu, nói với Tạ Nghệ Hinh:
“Vậy làm phiền em.”
“Vâng.”
Tạ Nghệ Hinh cố gắng khắc chế ý nghĩ đẩy Ngô Diệu Ny ra, cố gắng tươi cười nhẹ nhàng, khi đến cửa phòng ngủ bày ra một biểu tình yên tâm với Thẩm Ngạn, sau đó xoay người đóng cửa phòng ngủ lại. Buông Ngô Diệu Ny ra, đặt cô ta ở trên giường nói:
“Quần áo đã đặt ở trên giường, tự cô thay đi.” Giọng nói đã không còn nhẹ nhàng như vừa rồi mà trở nên lạnh như băng.
Cũng may Ngô Diệu Ny còn chút sức lực, mặc dù cô vừa rồi có chút choáng váng, nhưng còn không yếu đến mức cần một người nâng, vừa rồi thuần túy là thuận thế mà ngã vào lòng Thẩm Ngạn thôi.
Chẳng qua bây giờ cô cũng ráng phải giả bộ trước mặt nữ chính đại nhân, vì thế ra vẻ gian nan bò lên giường, cầm lấy quần áo, đi vào phòng tắm. Sau khi đi ra, Thẩm Ngạn đã đi rồi, phòng khách chỉ còn lại một mình Tạ Nghệ Hinh. Ngô Diệu Ny cảm kích nói với Tạ Nghệ Hinh:
“Vừa rồi cám ơn cô!”
“Không cần, cửa ở bên kia, cô đi đi, tôi mệt, muốn đi nghỉ một lát.”
Tạ Nghệ Hinh lạnh lùng nói với Ngô Diệu Ny.
“À.”
Một tiếng, Ngô Diệu Ny ở lại cũng không có ý nghĩa gì, đi ra cửa. Giờ phút này Tạ Nghệ Hinh nhìn bóng dáng Ngô Diệu Ny đi ra khỏi cửa, lộ ra một ánh mắt phức tạp, cô thật sự không thích Ngô Diệu Ny. Sau đó đột nhiên nhìn thấy Ngô Diệu Ny xoay người, cười với cô một cái, sau đó còn nói:
“Tôi sẽ không giành Thẩm Ngạn với cô, bởi vì tôi đã có bạn trai rồi, cho nên cô yên tâm đi!”
Tạ Nghệ Hinh không dám tin nhìn Ngô Diệu Ny nói:
“Cô nói thật chứ ?”
Trong lòng không khỏi nghĩ nếu cô ấy đã có bạn trai, vậy nói không chừng cô ấy thật sự sẽ không tranh Thẩm Ngạn với mình, vậy sau này cô cũng không cần khó chịu với cô ấy.
“Thật, vậy cho nên cô không cần đề phòng tôi như vậy.”
Tôi là thật sự sẽ không tranh Thẩm Ngạn với cô, tôi chỉ muốn giá trị hảo cảm của anh ta mà thôi, thật đó, vậy nên kỳ thật người anh ta yêu vẫn sẽ là nữ chính cô.