Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ
“A Hạo, anh nói xem, ông nội anh sẽ thích em chứ?” Cô gái đang nói chuyện nở nụ cười, thấp thỏm hỏi.
Trương Hạo sờ cằm giả vờ suy nghĩ, một lúc lâu vẫn không nói lời nào, nhưng nhìn khuôn mặt càng thêm lo lắng của cô gái nhỏ kia, chung quy anh vẫn không đành lòng, tay duỗi ra, kéo cô vào trong lồng ngực, cằm tựa ở đỉnh đầu của cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt của dầu gội trên tóc cô, giọng nói êm ái: “Cô gái ngốc, đừng suy nghĩ nhiều nữa, ông ngoại anh đã muốn gặp em lâu rồi, sợ em ngại, mới để đến hiện tại.”
“Thật sao?” Cô gái nhỏ nghe xong, mở to cặp trong suốt mắt kinh hỉ hỏi lại.
Thấy vẻ mặt của cô gái nhỏ, tâm tình của Trương Hạo càng tốt, một người luôn quan tâm đến cái nhìn của người nhà bạn, mới có thể biết cô ấy quan tâm bạn cỡ nào.
Trương Hạo gật gù, ngón trỏ thon dài chỉ vào trán Ngô Diệu Ny nói: “Đương nhiên.” Rồi nở nụ cười dịu dàng, cúi người hôn lên miệng cô gái nhỏ đang nằm trong lòng ngẩng đầu nhìn anh.
Lướt qua mỹ vị trong miệng cô.
Giống như vĩnh viễn vẫn yêu cô, cũng giống như muốn mỗi giờ mỗi khắc đều có thể nhìn thấy cô, Diệu Ny, Diệu Ny, Trương Hạo yên lặng lặp lại tên của cô trong lòng.
Sau khi tựa trán của anh lên trán cô, nhìn bóng anh trong mắt cô, ngửi cùng bầu không khí với cô, cô nở cười trên khuôn mặt, có vẻ rất an tâm, thoải mái.
Trương Hạo lấy lại tinh thần, nhìn cô gái nhỏ tươi cười như hoa trong hình, cẩn thận cất bức ảnh vào ví da, đã hai năm, nhưng anh vẫn không hiểu vì sao mình lại không quên được cô, ngược lại càng lúc càng yêu cô.
Ký ức lại trở về, chạng vạng hai năm trước, anh lái xe chuẩn bị đến Thẩm thị đón Diệu Ny đi trong ăn cơm ở nhà anh, đi nửa đường đột nhiên anh cảm thấy có chút không yên ở trong lòng, tim nhói lên, anh nghĩ, có lẽ là do mấy ngày nay quá mệt mỏi nên không thoải mái.
Nhưng nghĩ đến lát nữa có thể nhìn thấy người anh yêu, trái tim lại trở nên ngọt ngào.
Trương Hạo tăng tốc chạy về phía Thẩm thị, trên đường bỗng có một chiếc xe cứu thương đi ngược chiều tốc độ rất nhanh, anh thoáng liếc mắt nhìn, không để ý nữa, bởi vì những chuyện này mỗi ngày đều đang sảy ra, anh nhìn mãi thành quen rồi.
Bấm số điện thoại gọi cho Diệu Ny, muốn hỏi cô đang làm, có số ruột hay không, nhưng đầu dây bên kia lại là một người đàn ông, anh chưa kịp hỏi, đối phương đã nói cho anh biết một sự thật khiến anh không thể chịu đựng được.
Người kia vẫn nói không ngừng trong điện thoại, nhưng cái gì Trương Hạo cũng nghe không lọt, trong đầu trở nên trống rỗng, huyệt Thái Dương ở thình thịch nhảy lên.
Tay đột nhiên trở nên vô lực, ngay cả điện thoại cũng không cầm vững, từ trên tay rớt xuống.
Không có chú ý đến đèn đỏ phía trước, xe cứ như thế va vào mấy chiếc xe phía trước, đồng thời khiến anh tỉnh táo lại, nhìn giao thông đang tắc trước mắt, mặc kệ mấy chiếc xe bị va trước mặt, quành xe lại, chạy về hướng khác.
Dọc theo đường đi, lòng anh như lửa đốt, vượt một cái lại một cái đèn đỏ, trong đầu còn hiện lên hình ảnh lúc buổi chiều, Diệu Ny tựa ở trong lồng ngực của anh, dáng vẻ hạnh phúc, anh liều mạng tự nói với mình, đây chỉ là một chuyện cười, không phải sự thật.
Lúc anh thở hổn hển chạy tới bệnh viện, Trầm Ngạn đã ngồi xổm ở ngoài cửa phòng bệnh, đem đầu chôn bên trong bắp đùi, hai tay ôm đầu, áo sơmi màu trắng trên vẫn còn vết máu loang lổ. Đôi vai co rúm có thể thấy được giờ khắc này hắn đang khóc.
Tên khốn chết tiệt này.
Trương Hạo đi lên trước, trực tiếp nhấc cổ áo Trầm Ngạn lên, ném hắn lên trên tường, chống ở trước mặt hắn, hung hăng nói: “Nói, Diệu Ny đâu?”
Trầm Ngạn tỏ rõ vẻ đau khổ và chán chường, giống như đó không còn là anh ta nữa, dựa vào tường, một câu cũng không nói, chỉ biết tuyệt vọng nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Trương Hạo theo ánh mắt của Trầm Ngạn nhìn vào cửa phòng bệnh, nhìn đến cô gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh giống như đang ngủ.
Trong lòng đau khổ, nhìn tên Trầm Ngạn khốn kiếp trước mặt, dồn toàn bộ lực đấm một cú vào mặt Trầm Ngạn, miệng mắng lớn: “Có phải tên khốn nạn mày hại chết cô ấy hay không? Tên khốn này, tao phải đánh chết mày”
Trầm Ngạn bị đánh chỉ rên một tiếng, nhưng không cản Trương Hạo, ngược lại còn trào phúng nhìn Trương Hạo.
Không phản kháng chính là thừa nhận.
Trương Hạo thấy thế, lửa giận dấy lên, từng cú đấm điên cuồng nện lên mặt, trên bụng Trầm Ngạn, chưa hết giận, anh đưa chân đạp lên người Trầm Ngạn, thấy Trầm Ngạn vẫn không nói, quyền cước càng trở nên tàn nhẫn, rốt cục Trầm Ngạn không chịu nổi, bị đánh bò trên mặt đất.
Trương Hạo thở hồng hộc nhìn chằm chằm Trầm Ngạn bị đánh nằm trên mặt đất ho sặc sụa.
Nếu như đánh chết Trầm Ngạn có thể làm cho Diệu Ny trở lại. Vậy hắn nhất định không chút do dự đánh chết Trầm Ngạn.
Trầm Ngạn nằm dưới đất ho ra máu, điên cuồng cười to.
“Ha ha ha ha.”
Sau đó dùng tay chà mạnh khóe miệng, quay đầu nói với Trương Hạo: “Đánh, tiếp tục đánh đi, tốt nhất là đánh chết tao đi.”
Như nghĩ mình nói chưa đủ ác, Trầm Ngạn tiếp tục kích thích Trương Hạo nói lớn:
“Là tao hại chết cũng Diệu Ny, mày có ngon thì đánh chết tao đi.”
Trầm Ngạn rốt cục làm cho Trương Hạo triệt để mất đi lý trí, hai mắt đỏ lên lạnh lẽo nhìn hắn, toàn thân toả ra khí lạnh, giống như Tu La đến từ địa ngục, sau đó anh nhấc Trầm Ngạn ngã trên mặt đất lên, không chút thương xót mà đánh đá Trầm Ngạn.
Lúc mẹ Trầm nhìn thấy, Trầm Ngạn đã không còn chút sức lực nào nữa, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, mặc cho Trương Hạo đánh đập, khuôn mặt bị đánh đến sưng cả mắt mũi, nếu như không có cảm giác quen thuộc với hắn, mẹ Trầm sẽ không dám nghĩ rằng đó là con trai của mình.
Thấy con mình như vậy, mẹ Trầm kinh sợ đến biến sắc, vội vã chạy tới:
“Không được đánh, không được đánh nữa, sắp chết người rồi kìa!.”
Bà cố ngăn cản Trương Hạo, thế nhưng một người phụ nữ đã quen sống trong nhung lụa như bà sao có thể là đối thủ của Trương Hạo mỗi ngày đều vận động được?
Trương Hạo như không nghe thấy tiếng ngăn cản của Trầm phu nhân, quyền cước vẫn tiếp tục nện ở trên người Trầm Ngạn.
Cũng may, ông Trầm và ba Trầm chạy tới kịp, nhìn Trầm Ngạn bị đánh bất tỉnh nhân sự trên đất, vội vã tiến lên khuyên can Trương Hạo, nếu còn đánh như vậy sẽ chết người.
Dùng sức chín trâu hai hổ mới ngăn được Trương Hạo lại.
Trương Hạo chỉ vào Trầm Ngạn trên đất, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương: “Đánh chết nó càng tốt, Trầm Ngạn, tao cho mày biết, Trương Hạo tao cùng với toàn bộ Trương thị từ nay trở đi sẽ không đội trời chung với Trầm thị của mày.”
Vứt xong câu nói này anh liền xoay người đi vào phòng bệnh. Hiện tại, Ngô Diệu Ny đã không còn hơi thở, cả người trắng bệch nằm trên giường bệnh nhưng Trương Hạo lại cảm thấy rõ ràng Diệu Ny của anh chỉ đang ngủ mà thôi.
Ngồi ở bên cạnh Ngô Diệu Ny, nhẹ nhàng lay lay cô, không để cho cô ngủ tiếp, anh muốn đưa cô về nhà, sau đó giúp cô chải lại mái tóc, chờ đợi câu trả lời của cô.
Nhưng vị bệnh nhân trên giường rất không ngoan, rất lâu cũng không có phản ứng gì, thấy thế, Trương Hạo cũng không giận, cười bất đắc dĩ, giống như đang bao dung sự lười biếng của Ngô Diệu Ny, yên lặng đem cái hộp nhỏ màu đỏ đặt ở trong túi quần mở ra, là một cái nhẫn tinh xảo, Trương Hạo nhìn Diệu Ny trên giường bệnh, nở nụ cười dịu dàng, sau đó lấy chiếc nhẫn bên trong ra, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út nhỏ nhắn của cô.
“Rất đẹp!” Trương Hạo như đang nói chuyện với cô gái trên giường.
Sau đó anh cúi người hôn nhẹ một cái ở trên trán cô. Có người nói hôn trán là thể hiện sự yêu thương, còn Trương Hạo là rất yêu Ngô Diệu Ny.
Nhìn cô gái nhỏ vẫn không có phản, rốt cục Trương Hạo cũng không nhịn được nữa, nâng tay của cô bụm mặt bắt đầu khóc không ra tiếng, chiếc nhẫn ở trên tay Ngô Diệu Ny phát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, đẹp đẽ cực kỳ, nhưng đáng tiếc cô gái trên giường bệnh lại không nhìn thấy, cô cũng không biết đây là chiếc nhẫn Trương Hạo đã chuẩn bị kỹ càng lâu rồi, bởi vì Ngô Diệu Ny là cô nhi, nên hắn đã tính toán trước tất cả, tối hôm nay coi như dẫn cô ra mắt ông nội và bố, sau đó chính thứ cầu hôn Diệu Ny.
Lại không ngờ rằng sau buổi chiều lại là vĩnh biệt.
Trương Hạo nhắm mắt lại, nước mắt rơi ở trên tay Ngô Diệu Ny, rơi xuống giường, rồi thấm vào ga trải giường, ban đầu là khóc không tiếng động nhưng sau đó đột nhiên biến thành gào khóc, như một đứa trẻ bị người lớn quở trách khiến người nghe cũng thấy đau lòng.
Trương Hạo yên lặng ra khỏi phòng bệnh, như không có chuyện gì xảy ra, một mình ra khỏi bệnh viện.
Đi tới trước mặt ông nội và bố, Trương Hạo chỉ nói mình đi ra ngoài một chút, thấy thế, ông Trương cũng không ngăn cản, ông nghĩ thứ Trương Hạo cần bây giờ nhất chính là thời gian.
Trương Hạo đi đến từng nơi anh và Ngô Diệu Ny đã đi qua, tìm kiếm một hình bóng quen thuộc.
Anh không tin Diệu Ny sẽ bỏ anh mà đi, cô là một người nghịch ngợm, rõ ràng là một cô gái nhí nha nhí nhảnh nhưng lại luôn làm bộ thục nữ, lần này cũng vậy, chắc chắn là đang đùa anh, để anh chú ý đến cô hơn. Anh không trách cô, anh bảo đảm sau này nhất định sẽ đối tốt với cô hơn gấp bội lần, không để cho cô chịu bất kỳ oan ức gì.
Vì lẽ đó bây giờ anh muốn đi tìm rồi đưa cô gái nghịch ngợm này về với anh, người nằm ở trên giường bệnh kia chắc chắn không phải Diệu Ny của anh.
Trương Hạo không biết rằng khi anh xoay người ra khỏi bệnh viện, chiếc nhẫn từ trên tay cô rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh ở trên sàn nhà.
Duyên tình của hai người cũng chính thức kết thúc rồi.
Ngô Diệu Ny đi rồi, Trương Hạo trở bệnh nặng, bệnh liên tục hơn một tháng, mới bắt đầu có chuyển biến tốt, mãi đến tận nửa năm sau, bệnh tình mới hoàn toàn hồi phục được
Bắt đầu từ lúc này, tất cả mọi người đều phát hiện Trương Hạo thay đổi.
Ánh mắt Trương Hạo trở nên lạnh lẽo hơn, nụ cười trên môi cũng bị cơn bệnh nặng này nuốt chửng đến không còn.
Sự nghiệp của anh càng ngày càng thành công, nhiều lần đạt được giải công ty xuất sắc nhất, tuy Trương Hạo anh tỏa ra hào quan chói mắt nhưng cũng rất cô độc.
Bởi vì mọi người đều biết trái tim của Trương Hạo chỉ dành cho một cô gái tên Ngô Diệu Ny, mà cô gái này đã chết từ hai năm trước.
Không ai có thể cạnh tranh với một người đã chết, bởi vì cái chết sẽ làm tất cả mọi chuyện trở nên đẹp nhất.
Mà cô gái này là một người đáng để người khác ghen tỵ, bởi vì có hai người đàn ông yêu cô như chính mạng sống của mình.
Một người là Trương Hạo, mà một người khác chính là tổng giám đốc của tập đoàn Trầm thị, Trầm Ngạn. Nửa năm sau khi Ngô Diệu Ny chết, Trầm thị đột nhiên tổ chức cuộc họp báo giải trừ hôn ước với Tạ thị, đồng thời hứa hẹn nếu có tổn thất gì đều sẽ do Trầm thị gánh chịu.
Trầm Ngạn đứng trên bục gầy hốc hác, nếu như không phải là tiệc chiêu đãi đặc biệt của Trầm thị, tất cả mọi người có thể sẽ không ngờ được người trên bục kia là Trầm Ngạn, ở tiệc chiêu đãi ký giả hắn cũng công bố rõ ràng rằng cả đời này Trầm Ngạn sẽ không có hôn ước với bất cứ ai khác nữa, bởi vì đời này trong lòng anh ta đã có một người phụ nữ.
Không nói rõ cô gái may mắn qqya là ai nhưng mọi người đều đoán được đó là Ngô Diệu Ny.
Từ lúc Trương thị và Trầm thị cạnh tranh trong thương trường thì có thể ngờ ngợ đoán ra được chút manh mối rồi.
Mọi người cũng không biết nên nói người đàn ông này tuyệt tình hay là thâm tình.
Hai tháng trước, chuyện làm ăn của hai nhà cạnh tranh càng lúc càng gay cấn đến tột độ, thề sống chết muốn một mất một còn.
Sau đó vị hôn thê cũ của Trầm Ngạn là Tạ Nghệ Hinh, có người cô ta có bệnh trầm cảm nghiêm trọng, bây giờ không thể rời khỏi bệnh viện, cả đời bị nhốt trong bệnh viện.
Trương Hạo cẩn thận bày đồ vật của Ngô Diệu Ny ra, sau đó thỏa mãn cười. Mỗi ngày anh đều cẩn thận lau chùi nó một lần.
Không biết tại sao anh luôn cảm thấy cô gái của anh còn chưa chết, chỉ là ham chơi mà quên đường về nhà, bao nhiêu lần ở trong mơ anh nhìn thấy một cô gái, ngôn hành cử chỉ cực kỳ giống Diệu Ny, nhưng khi anh đi tìm thì lại không thu hoạch được gì.
Nhưng mà anh sẽ không nhụt chí, anh nguyện ý chờ, anh đem đồ vật của Diệu Ny lau chùi sạch sẽ sau đó chờ cô trở về, đến lúc đó, cô nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nghĩ tới đây, Trương Hạo lại mỉm cười một cái, nhưng người ngoài có thể nhìn thấy được những giọt nước mắt của anh đằng sau nụ cười đau thương ấy.
Yêu một người nhiều bao nhiêu mới có thể thâm tình được như vậy?