Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ
Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng, nắng sớm còn chưa len lỏi vào phòng, Ngô Diệu Ny đã thức dậy. Mở cửa sổ ra, hai tay đưa ra ngoài cảm nhận gió lạnh buổi sáng thổi tới, trên mặt cô lộ ra nụ cười vui vẻ thoải mái, đôi mắt mèo thỏa mãn híp lại.
Lười biếng duỗi thắt lưng, xoay người đi về phía phòng quần áo, nhìn quần áo muôn màu rực rỡ bên trong, Ngô Diệu Ny vừa lòng nhếch miệng cười, cuối cùng cũng có quần áo có thể mặc.
Chọn ra một bộ đầm pastel, làn váy là các đường ren để lộ đôi chân thon dài của Ngô Diệu Ny qua lớp vải mỏng, nét gợi cảm như ẩn như hiện; lại lấy ra từ ngăn tủ một cái áo khoác màu đen, càng hiện lên khí chất của cô, khuôn mặt trắng nõn của Ngô Diệu Ny càng thêm trong suốt.
Soạn đồ xong, Ngô Diệu Ny liền đi xuống lầu.
***
Sáng sớm có khá nhiều quán ăn sáng mở cửa, Ngô Diệu Ny dừng lại trước một tiệm, nhìn quán ăn sinh ý thịnh vượng trước mặt, cô xuống xe. Hôm qua cô phải tìm ở trên mạng rất lâu mới có thể tìm được quán ăn này, kịch bản nói Đạm Thai Thịnh rất thích ăn ở đây.
Nghĩ đến Đạm Thai Thịnh nhất định còn chưa ăn sáng, cô còn mua riêng một phần.
Mua xong cô liền lái xe đến nhà Đạm Thai Thịnh.
Khoảng bốn mươi phút sau, Ngô Diệu Ny đã đến trước cửa nhà Đạm Thai Thịnh. Cô nhấn chuông cửa nhưng không có người đáp. Nhà được gắn cửa thuỷ tinh nên có thể thấy động tĩnh bên trong, nhìn qua phòng ngủ của Đạm Thai Thịnh, bên trong cũng không có người, vậy nên Ngô Diệu Ny đoán anh ta hẳn là đi tập thể dục rồi.
Mắt mèo đen lúng liếng đảo một vòng, xem chừng khoảng một lát nữa Đạm Thai Thịnh mới trở về, cô đành tiện tìm một nơi trong sân ngồi xuống đợi anh ta quay về.
Nhàm chán mở di động ra xem tin tức, kết quả là thấy ngay tin tức về Đạm Thai Thịnh.
Ngô Diệu Ny nhìn bản tin nở nụ cười.
Bản tin đại khái là nói về việc Dương Yên bị thương, Đạm Thai Thịch đích thân đưa cô ta tới bệnh viện.
Còn có hình ảnh một chàng trai đỡ cô gái lên xe, hình chụp hơi nhòe một chút, không nhìn ra được ai với ai.
Ngô Diệu Ny nhớ đến chuyện hôm qua Dương Yên bị té cùng bộ dạng bình tĩnh thờ ơ đó của Đạm Thai Thịnh, có đánh chết cô cũng không tin người đưa Dương Yên tới bệnh viện là anh ta.
Truyền thông đúng thật là, toàn đưa tin bậy bạ.
[ Ngươi nói đúng không, hệ thống? ]
[ Hừ, cô tốt nhất là nên nghĩ cách đối phó với Bạch Hàng Trình đi, nếu tiếp tục như vầy, giá trị hảo cảm vẫn sẽ giống như trước không nhúc nhích đó ]
Hệ thống khinh bỉ nói với Ngô Diệu Ny.
Nghe hệ thống khinh bỉ, Ngô Diệu Ny dõng dạc nói:
[ Làm tốt như thế mà anh ta chưa đầu hàng à?!]
[ Đó là bởi vì nó vĩnh viễn sẽ ở số 0, tôi có dự cảm nhiệm vụ lần này của cô sẽ thất bại. ]
Ngốc, ngốc, sao có thể gặp tên ngốc này vậy?
Cũng đâu phải sẽ ở số 0 luôn đâu, Ngô Diệu Ny nghĩ, nhưng đối lời châm chọc của hệ thống, cô nhịn, tiếp tục cúi đầu xem tin tức.
Khoảng 10 phút sau, Đạm Thai Thịnh mặc đồ thể thao chạy chậm về biệt thự. Thấy Ngô Diệu Ny đang ngồi cúi đầu nhìn điện thoại, anh cất bước đến gần cô.
Thấy có bóng đen che mất ánh mặt trời, Ngô Diệu Ny ngẩng đầu nhìn Đạm Thai Thịnh đang thở hổn hển. Mũ lưỡi trai che khuất đi khuôn mặt tinh xảo của anh, đồ thể thao màu đen, bởi vì đổ mồ hôi mà phần áo phía trước cùng phía lưng đã ướt nhẹp một mảnh, còn có vài giọt chảy dài xuống hai má, rồi đến cổ.
“ Anh về rồi? ” Ngô Diệu Ny nhìn thấy Đạm Thai Thịnh liền vui vẻ nói, khuôn mặt bình tĩnh lập tức như hoa đào nở rộ, sáng lạn vô cùng.
Đạm Thai Thịnh thấy Ngô Diệu Ny ngồi một mình trên thềm đá, há miệng nói:
“ Chờ lâu chưa? ” Thấy tóc cô có chút sương sớm, liền đoán được cô đã đợi ở đây rất lâu, hơi nhăn mày nói tiếp: “ Sao lại đến sớm vậy? ”
Ngày hôm qua anh chỉ là tùy tiện nói, đối với mấy cái như diễn xuất, ở trường quay anh cũng có thể chỉ cô, huống chi cô còn là một thiên kim đại tiểu thư, vậy mà cô còn đến đợi anh lâu như vậy, một câu oán giận cũng không có, thật sự rất kinh ngạc.
Không phải anh không nghĩ đến việc cô tiếp cận anh là có mục đích, nhưng như anh nói, một thiên kim đại tiểu thư, hơn nữa còn là một người có suy nghĩ đơn giản đến nỗi thường xuyên gặp rắc rối, anh thật sự không nghĩ được mình có chỗ nào để cô tiếp cận.
“ Đại khái do tối qua ngủ không ngon nên sáng nay đi sớm một chút, đợi cũng không lâu lắm. ” Ngô Diệu Ny nói giọng không sao cả.
Thấy Ngô Diệu Ny nói như vậy, Đạm Thai Thịnh cũng không vạch trần, lo lắng trên mặt càng sâu, nhưng vẫn dùng vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm Ngô Diệu Ny. Hôm nay cô mặc đồ vô cùng giản dị, vừa quyến rũ lại vừa thục nữ, khiến tư vị phụ nữ trên người cô càng đậm.
Giống như mỗi lần thấy cô, anh lại ngẫu nhiên thấy được một mặt hấp dẫn khác của cô.
Đột nhiên anh ngửi được mùi bánh bao, nhìn lại thì phát hiện trên tay Ngô Diệu Ny có cầm một túi giấy dầu, trong lòng anh bỗng dâng lên một tia ấm áp.
Giống như một người đi trên con đường cô đơn đã lâu, đột nhiên một ngày nọ có người khác xông vào, sau đó còn phát hiện hành động của người đó lại vô tình hợp ý với hắn.
Đạm Thai Thịnh không nghĩ đến Ngô Diệu Ny lại biết khẩu vị của anh, anh chỉ nghĩ là cô vừa đến đây không có gì ăn nên dọc đường mua một phần rồi thuận tiện mua luôn cho anh.
Về phần biết khẩu vị của anh, hẳn chỉ là trùng hợp mà thôi.
Đạm Thai Thịnh cười đến mê người, làm cho người ta khi nhìn có cảm giác như bị điện giật.
Đạm Thai Thịnh dù sao cũng là Đạm Thai Thịnh, dù ngửi được mùi thơm của bữa sáng cũng làm như không biết, dối lòng nói: “ Em còn chưa ăn bữa sáng ? ”
“ Cùng nhau ăn đi. ”
Nói xong, Ngô Diệu Ny dương dương tự đắc khoe thức ăn sáng trên tay, đôi mắt mèo híp thành nửa vầng trăng.
Vốn chính là mua cho anh ăn mà, người ta đến tăng hảo cảm đương nhiên phải để lại ấn tượng tốt rồi, Ngô Diệu Ny trong lòng nói.
Thật ra nếu khuôn mặt này của Ngô Diệu Ny bị hệ thống nhìn thấy, tuyệt đối sẽ nói động cơ thì chẳng tốt lành gì, còn để lộ khuôn mặt quyến rũ giả nhân giả nghĩa nữa chứ.
“ Được. ”
Đạm Thai Thịnh nhìn cô gái quyến rũ trước mặt gật đầu, anh đã sớm quên luôn chuyện đến công ty họp bàn quảng cáo.
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của nam chính đối với người chơi tăng lên 5%, hiện tại là 45% ]
“ Vào đi. ”
Đạm Thai Thịnh chỉ chỉ biệt thự, nói với Ngô Diệu Ny, sau đó đi vào trong.
“ A. ”
Nghe được tiếng kêu của Ngô Diệu Ny, Đạm Thai Thịnh vội vàng quay đầu liền thấy Ngô Diệu Ny vừa đứng dậy đã ngồi lại thềm đá. Đạm Thai Thịnh đến giúp cô đứng lên, sau đó kiểm tra một lần, phát hiện cô không có vấn đề gì, nhưng vẫn lo lắng như trước hỏi:
“ Không thoải mái sao? ”
Ngô Diệu Ny dùng cặp mắt mèo đáng thương nhìn Đạm Thai Thịnh, nhu nhu nói: “ Chân bị tê rồi. ”
Nghe xong, Đạm Thai Thịnh khẽ cười nói: “ Còn nói chờ không lâu, nếu không lâu thì sao chân lại tê? ”
Nói xong anh thân thiết chỉ chỉ cái trán Ngô Diệu Ny, mang theo sủng nịch trách cứ.
“ Cũng đâu có lâu lắm đâu, không biết sao chân lại bị tê nữa. ” Ngô Diệu Ny buồn bực nói thầm.
Thấy Ngô Diệu Ny ngồi ở thềm đá, Đạm Thai Thịnh thở dài, ôm lấy thắt lưng cô.
Cảm giác dưới chân biến mất, Ngô Diệu Ny vội vàng ôm cổ Đạm Thai Thịnh, có chút kinh ngạc nói:
“ A, anh làm gì? ”
“ Không phải em nói bị tê chân sao? Tôi ôm em vào. ” Sau đó anh ôm cô thật chặt.
“ Tôi có thể tự đi mà! ”
Ngô Diệu Ny nhỏ giọng kháng nghị.
Nhưng anh vốn không để ý, lập tức đi vào biệt thự.
Hơi thở nam tính của Đạm Thai Thịnh bao quanh toàn thân Ngô Diệu Ny, cô cảm giác mặt mình đang chậm rãi nóng lên. Cô hơi ngẩng đầu, vụng trộm nhìn Đạm Thai Thịnh mang mũ lưỡi trai.
Da anh tốt đến khiến cô cũng có chút ganh tỵ, rõ ràng đã 30 tuổi, anh làm cách nào để bảo dưỡng được như thế vậy?
Đạm Thai Thịnh đặt Ngô Diệu Ny ở sofa, giọng nói từ tính nói với Ngô Diệu Ny: “ Ngồi, tôi đi chuẩn bị bữa sáng ”
Khóe miệng khẽ lướt qua trán cô, giống như cố ý cũng giống như vô tâm.
Ngô Diệu Ny có chút ngượng ngùng, dùng âm thanh chỉ có mình cô nghe được nói: “ À… ”
Sau đó cảm giác ấm áp trên đầu cô bỗng biến mất, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy Đạm Thai Thịnh đã cầm bữa sáng đi vào bếp.
Nhìn xung quanh, cô nhàm chán ngồi đánh giá căn biệt thự này.
Lần trước khi cô xuất hiện là ở lầu hai, qua ngày hôm sau do phát hiện mình bị ăn đậu hủ không trả tiền nên không có lòng nào để quan sát. Cô phát hiện Đạm Thai Thịnh là một người thích đơn giản, phòng khách thiết kế khá tinh tế, dọc theo vách tường là ghế sofa, tiếp theo là cửa kính thủy tinh, trước sofa là một cái bàn trà bằng gỗ, bên cạnh còn có một bức tượng nửa người đang quỳ.
Phòng khách cũng chỉ có như thế.
Trong phòng bếp, Đạm Thai Thịnh sắp xếp đồ ăn sáng Ngô Diệu Ny mang đến ra đĩa, sau đó đổ sữa đậu nành vào trong ly thủy tinh trong suốt.
“ Có cần giúp không? ”
Sau khi chân hết tê, Ngô Diệu Ny ngồi không yên chạy đến phòng bếp đòi giúp đỡ, cặp mắt mèo vô tội nhìn động tác của Đạm Thai Thịnh.
“ Ừm, lấy giúp tôi hai cái trứng gà trong tủ lạnh. ” Đạm Thai Thịnh cũng không khách khí, tự nhiên nói.
Ngô Diệu Ny gật đầu đi đến tủ lạnh, lấy hai cái trứng gà đưa cho anh ta.
“ Sau đó thì sao? ”
“ Đập mỗi cái vào một cái chén ”
“Có xì dầu không?”
Không có xì dầu, trứng chần nước sôi không thể ăn, bỏ thêm muối vào, ăn thử một miếng, một là không có vị gì, hai là cực kỳ mặn luôn.
Nhưng dù sao cũng là nhà Đạm Thai Thịnh, mình không thể tùy tiện làm, vậy nên Ngô Diệu Ny lên tiếng hỏi.
Đạm Thai Thịnh ngừng động tác, có chút kinh ngạc hỏi: “ Em cũng thích? ”
Ngô Diệu Ny cười: “ Cũng không tệ. Tôi không thích thêm muối, mùi vị không đều, tôi thích dùng xì dầu hơn.”
“ Vậy thì xì dầu.” Đạm Thai Thịnh quyết định
“ Nếu có hạt vừng thì tốt rồi. ”
Người nào đó rõ ràng được voi đòi tiên mà.
“ Hửm? ”
“ Không có gì. ” Ngô Diệu Ny khẩu thị tâm phi nói.
“ Chờ chút! ” Đạm Thai Thịnh lấy vừng từ trên ngăn tủ đưa cho Ngô Diệu Ny, nói: “ Đây. ”
“ Cảm ơn. ”
Ngô Diệu Ny đưa trứng cho Đạm Thai Thịnh.
Hai bàn tay vô tình chạm vào nhau, giống như có một luồng điện chạy dọc cơ thể hai người, sau đó hai người nhanh chóng buông ra.
Đạm Thai Thịnh bỏ trứng vào chảo, vài giây sau thì lật một lần, động tác rất thành thục.
Sau đó anh bỏ trứng đã chiên xong vào dĩa, đưa cho Ngô Diệu Ny, thấy Ngô Diệu Ny bỏ vừng vào trứng trần nước sôi.
Ngô Diệu Ny mang lên dĩa trứng trần nước sôi, đắc ý nhìn Đạm Thai Thịnh nói: “ Thế nào? ”
Giống như cô vợ nhỏ đang đợi chồng mình khích lệ, cực kỳ ấm áp.
Đạm Thai Thịnh thấy thế, bỗng anh muốn ghi lại hình ảnh này, mở miệng nói: “ Chờ chút. ”
“ Ấy, anh đi đâu vậy? ”
Thấy Đạm Thai Thịnh chỉ làm một cái trứng chiên sau đó bỏ đi, Ngô Diệu Ny có chút nghi ngờ. Cô vội vàng bỏ cái trứng còn lại vào chảo, lật vài lần, sau khi nó chín thì cho lên đĩa trắng.
Cô không biết hình dáng này của mình đã bị Đạm Thai Thịnh chụp được.
Ngô Diệu Ny ngồi trên bàn, cắn một miếng bánh bao, gật đầu nói:
“ Rất ngon. ” Sau đó uống một ngụm sữa đậu nành.
Một lớp sữa đậu nành dính ở quanh miệng cô, nhìn giống con mèo nhỏ vậy. Đạm Thai Thịnh lắc đầu, ỷ thân hình cao lớn, anh dễ dàng để mặt mình sát với mặt Ngô Diệu Ny, sau đó đôi môi khêu gợi hôn lên môi cô, nhưng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, anh liếm quanh môi cô một cái rồi gật đầu nói: “ Đúng là rất ngon. ”
Mà Ngô Diệu Ny lại bị động tác thân thiết này của Đạm Thai Thịnh chọc cho tức giận, cô trừng mắt nhìn anh, rồi đột nhiên nhớ tới hình ảnh thân mật lúc mới gặp, miệng nói thầm hai chữ: “Lưu manh”.
Trên mặt không biết là do tức giận hay thẹn thùng mà trở nên đỏ bừng.
Mà Đạm Thai Thịnh thấy thế, ánh mắt nhìn Ngô Diệu Ny có chút âm trầm.
Chậm rãi trở người, anh nâng cằm Ngô Diệu Ny lên, bắt đầu hôn sâu.