[Đạo Mộ Bút Ký] Mười Năm Sau
Editor: Tiêu
Chẳng lẽ lão Tứ này là một quả lựu đạn?
Đây là điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi, năm xưa từng nghe Phật tổ giảng kinh, trước đàn tế lễ có chôn một quả lưu đạn, ngày đêm được nghe giảng kinh, dĩ nhiên sẽ thành tinh. Đây chính là nguyên hình của nó, tôi chỉ cần kéo cái vòng này, thì người lập tức sẽ bị nổ thành thịt bò Thát Đát.
Nghĩ cũng không quá đúng, nếu như hồi còn sống mà trong mũi chứa một quả mìn, chẳng may vô tình cho tay vào ngoáy gỉ mũi sẽ giật trúng cái kíp nổ, chết vậy chắc rất thảm hại.
Tôi thử kéo sợi dây đồng, thân thể lão Tứ cũng co quắp theo, lại nhớ mình từng đào tro cốt của ông nội, chém đứt đầu Hoắc lão bà, còn đập vỡ mặt Trần Bì A Tứ, Lão Cửu Môn có hậu duệ như mình, thực sự là gia môn bất hạnh.
Bỗng sợi dây đồng buông lỏng, thứ nằm sâu bên trong xoang mũi bị tôi kéo ra ngoài, cái cảm giác rút từ trong mũi ra vật gì đó, thực sự rất awesome. (Tuyệt vời ông mặt giời)
Trên bề mặt dính đầy những chất nhầy, trắng đục ghê tởm, tôi thấy vật nằm trong cái quần con của mình, dùng đèn dưỡng khí cẩn thận quan sát, vật kia thực chất tôi từng thấy qua, là một cái chìa khóa đồng có chuôi gắn hạt ngọc. Dường như là lúc đó thi thể của lão Tứ cũng bắt đầu héo rút, còn co giật liên hồi, da thịt bốc mùi tanh tưởi.
Tôi che mũi lùi lại vài bước, cuối cùng nắm lấy vật trên trên cổ lão, giật xuống.
Thi thể lão Tứ bị phân hủy đổ xuống, vùi trong đống đá chồng chất, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn vào hai thứ nắm trong tay mình.
Cái chìa khóa này, là thứ tôi từng nhìn thấy trong Thất tinh Lỗ vương cung, nằm bên trong miệng nữ thi cạnh hồ ly mắt xanh, có người nói nó dùng để chống phân hủy xác, lúc tôi lấy nó ra, muốn mở cái hộp mê cung, nhưng chìa khóa đó về sau lại chẳng thấy đâu nữa, cũng không ngờ là nó lại nằm trong tay Trần Bì A Tứ. Còn bị lão giắt vào trong mũi nữa.
Tiểu Ca là người của Trần Bì A Tứ, lúc đó chú Ba mượn người từ tay lão, dùng hắc kim cổ đao đổi lấy sự giúp đỡ của Muộn Du Bình, cái chìa khóa này có phải là trong lúc hỗn loạn Tiểu Ca đã lấy nó mang về cho Trần Bì A Tứ?
Lúc Trần Bì A Tứ dốc hết sức lực của bản thân, 90 tuổi vẫn muốn vào trong thâm sơn tìm kiếm Vân đỉnh Thiên cung, Muộn Du Bình cũng ở bên giúp sức.
Tôi từ từ nhìn ra những điểm chưa kịp thấy, trước đây vẫn hay hỏi động cơ của chú Ba và Muộn Du Bình rốt cuộc đang muốn làm gì, giờ xem ra, mục đích của Trần Bì A Tứ rõ ràng là cũng tương đối đơn giản.
Trần Bì A Tứ tham dự công cuộc liên hợp trộm mộ lớn nhất lịch sử, hành động ở đó với tính cách của lão sẽ là tự mình ra tay, lúc lão hoạt động ở Quảng Tây, rốt cục thì lão cũng tìm được ký ức đã mất của Tiểu Ca.
Trần Bì A Tứ chắc là định tìm kiếm thông tin về Muộn Du Bình, vì Quảng Tây sau thời kỳ giải phóng đối với Lão Cửu Môn mà nói, đã xảy ra nhiều cố sự lắm, cùng là nơi ẩn giấu một lượng lớn bí mật.
Lúc Tiểu Ca mất trí nhớ đi theo Trần Bì A Tứ, lão là một người khôn ngoan, mà lão cũng không muốn biết chân tướng, chỉ nghĩ tới cách giải quyết vấn đề của bản thân. Có lẽ ban đầu lão chiếm được mảnh sách lụa chiến quốc, đã đem nó ra bố cáo thiên hạ, cuốn chú Ba tôi vào cuộc giải đáp bí mật trong sách lụa đó.
Khi chú Ba tôi thấy mảnh sách lụa ấy, với những gì tôi biết về chú, chú nhất định sẽ dùng mảnh sách lụa ấy làm thành một cái bẫy rất lớn. Nhưng Trần Bì A Tứ lại không biết điều đó, khi lão nghe nói chú Ba đi tìm cổ mộ trong sách lụa, lập tức dâng Trương Khởi Linh cho chú mượn.
Muộn Du Bình ở Thất tinh Lỗ vương cung hoàn thành công việc của mình, tôi đến giờ cũng chẳng biết anh ta đã làm gì, cứ coi như, anh ta cầm đi quỷ tỷ, tráo đổi sách lụa, bẻ đầu xác tiên mặt sắt, trả cho Trần Bì A Tứ cái chìa khóa chống phân hủy này. Hết thảy những điều đó, dường như cũng là để Trần Bì A Tứ chuẩn bị cho chuyến đi Vân đỉnh Thiên cung.
Nhưng tôi vẫn nhớ được cái cảm giác khác biệt lúc đó, khi Muộn Du Bình ở trong Thất tinh Lỗ vương cung, có nhiều lần tôi cảm giác được, anh ta đã tới đấy rồi.
Nhưng với tình cách bình ổn của anh ta, nếu đã không muốn để tôi biết, anh ta phải giả bộ không chút sơ hở, vì thế nếu tôi đã nhìn ra, tôi nghĩ, rất có thể khi tiến vào Thất tinh Lỗ vương cung, ký ức của anh ta đã bắt đầu khôi phục. Chính anh ta cũng không tính được lại xảy ra tình huống ấy.
Trong quá trình giúp đỡ Trần Bì A Tứ đi Vân đỉnh Thiên cung, trí nhớ của anh ta đã hoàn toàn khôi phục, anh ta biết mục đích của mình. Vì thế người cuối cùng đi vào cửa Thanh Đồng, không phải là Trần Bì A Tứ mà chính là anh ta.
Trần Bì A Tứ muốn cái gì? Hơn 90 tuổi, đích thân tiến vào nơi đó, tiền tài tình cảm sẽ không phải là động cơ, Trần Bì A Tứ chắc chắn cho rằng nơi đó có biện pháp để kéo dài sinh mạng. Nếu như lão tham gia công cuộc trộm mộ lớn nhất lịch sử, lẽ ra đối với việc này phải hiểu rõ vô cùng.
Nếu như tất cả người trong Lão Cửu Môn đều tham gia công cuộc trộm mộ lớn nhất lịch sử, thân thể đều sẽ phát sinh biết hóa.
Trương Khởi Linh từng nói, anh ta cũng là người trong Lão Cửu Môn phải gánh vác việc tiến vào cửa thanh đồng.
Có thể, đây là một cái giá để đạt được trường sinh, trong quá trình diễn ra công cuộc trộm mộ lớn nhất lịch sử, Lão Cửu Môn có rất nhiều người, thu được hạt giống trường sinh, nhưng trong toàn bộ quá trình, cần có người ở trong cửa thanh đồng để hoàn thành. Bọn họ cần trong một thời gian nhất định, tìm được cửa thanh đồng, vì thế mà vào những năm 70, người người điên đảo tìm kiếm manh mối về nó khắp nơi trên đất Trung Hoa. Trong quá trình đó, liên tiếp có người thi hóa, những người thế hệ tiếp theo cũng lần lượt chết hết, cuối cùng còn dư lại, duy trì được chỉ còn mình Trần Bì A Tứ.
Trong bóng đêm tôi hít sâu một hơi, cảm giác được một chút lạnh lẽo.
Tôi là con trai lão đại, ông nội khi sinh ra cha tôi, là trước khi công cuộc trộm mộ lớn nhất trong lịch sử bắt đầu. Vì sao lúc ông thấy tôi ra đời lại cảm khái mà đặt tên tôi là Ngô Tà.
Tà, rốt cuộc là có ý gì?
Lẽ nào công cuộc trộm mộ lớn nhất trong lịch sử xảy ra biến cố, vẫn có thể di truyền? Điều này cũng có thể giải thích là chú Hai, chú Ba và cha tôi có tính cách khác hẳn nhau, cũng có hứng thú vượt mức bình thường đối với Lão Cửu Môn sau thời kỳ giải phóng
Vậy, nếu như tôi là Ngô Tà, Tú Tú thì sao? Tiểu Hoa thì sao?
Thực không dám nghĩ tiếp nữa.
Vật lão Tứ treo trên cổ là một mảnh thiết bài, bề mặt in nổi một địa chỉ, một dãy số điện thoại.
Tôi có hơi bất ngờ, hóa ra nó chứa mấy cái này. Ngược lại, đằng sau thiết bài có in nổi: Nếu như có người đời sau tới được đây, thấy thiết bài này, tức là thấy Quảng Tây Trần Bì A Tứ, mang thi thể nguyên vẹn tới địa chỉ sau thiết bài, sẽ có được tiền tài sống cả đời.
Là bài thu xác, tôi không khỏi mỉm cười, lúc trước là vì thấy thứ này nên mới muốn theo tới nhìn xem là gì, không ngờ đây là vật vô giá trị, nhưng cũng lấy được một manh mối khác.
Con người luôn luôn như vậy, tôi nhìn mảnh thiết bài, bỗng nghĩ mình có thể mang một cái xác bất kỳ nào đó tới địa chỉ này, nói không chừng có thể kiếm được một món hời lớn. Nghĩ tới lại lập tức xấu hổ, cái thói con buôn này, càng lớn càng không thuyên giảm chút nào, có thể thấy được mình sống quá là thực dụng.
Vừa tự giáo huấn phải hướng tới mục đích giản đơn thuần khiết nhất, vừa đeo mảnh thiết bài lên. Đeo được một lúc, chợt ngẫm ra có gì đó không đúng, cái đeo trên cổ này, dường như cùng với nội dung viết trên thạch bích, có điều mâu thuẫn.
Nếu như Trần Bì A Tứ muốn người đời sau đem thi thể của mình về đó, vậy, sao lão lại bảo người ta đập vào mặt mình chứ? Cái này thực sự không thể tin nổi.
Tôi xuống khỏi chồng đá, người trần truồng như này quả có chút bất tiện, không ngờ là mới tới đây đã phải chật vật như vậy. Lại đi tới trước thạch bích, nhìn năm dòng chữ, bản thân không khỏi nở nụ cười.
Đây không phải là bút tích của Trần Bì A Tứ, không phải vì tôi không biết bút pháp của lão Tứ, mà là tôi nhận ra, đây là bút tích của Muộn Du Bình.
Lâu lắm rồi không nhìn lại, có phần mới lạ, nhưng khi nhìn kỹ, lập tức liền nhớ ra.
Đây giống với lúc tôi và anh ta chia tay, lần thứ hai trở lại nơi này, lưu lại.
Dòng chữ này viết cho tôi, anh ta biết tôi sẽ thực hiện lời hứa.
Tôi siết chặt nắm tay, đã bao lâu rồi không thấy cảm giác an toàn bất chợt dâng trào lên trong lòng mình.
Nếu như anh ta tin tôi sẽ thực hiện lời hứa, vậy để tôi đối mặt với một Vân đỉnh Thiên cung băng lạnh, anh ta chắc chắn sẽ lưu lại kỹ hiệu cho tôi. Ký hiệu? Gợi ý?
Chiếc chìa khóa này không phải là Trần Bì A Tứ để lại cho người đời sau, vậy chắc chắn nó là do Muộn Du Bình để lại cho tôi.
Tiểu Ca anh thật vĩ đại~~~~~~~~~