Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60
Hứa Thanh Thanh không bị chuyện xưa dọa đến, lại thiếu chút nữa bị tiếng hét của các cô bé dọa đến, nhịn không được vỗ vỗ ngực.
Đại khái tuổi lớn, đều có chút tâm tính trẻ con, thấy dọa được các cô bé, ông Tiểu Hoa nhịn không được cười rộ lên, một bên hỏi: "Các cháu còn muốn nghe hay không?"
Chuyện xưa khủng bố có một loại ày mị lực, một bên sợ hãi, một bên lại bị sự hiếu kỳ ở lòng ép bản thân nghe tiếp.
Mấy đứa nhỏ đều gật đầu nói muốn nghe hết, ông Tiểu Hoa tiếp tục kể.
Hứa Thanh Thanh vốn dĩ cho rằng, kết cục chuyện xưa hẳn là người em trai phát huy thông minh tài trí tránh được một kiếp, thậm chí xử lý lang bà ngoại báo thù cho chị gái, trăm triệu không nghĩ tới......!Kết quả thế nhưng hai chị em đều bị ăn sạch.
"......!Cho nên, các cháu cũng không nên tùy tiện cho người không quen biết vào trong nhà, cũng không tùy tiện tin tưởng người không quen biết."
Nghe ông lão tổng kết, Hứa Thanh Thanh mới phản ứng lại, nguyên lai là một chuyện xưa giáo dịch trẻ con.
Mấy đứa nhỏ bị dọa nơm nớp lo sợ, hận không thể ôm nhau.
Hứa Thanh Thanh thật ra không bị chuyện xưa dọa đến, chỉ là cảm thấy, đại khái trong thời gian ngắn tiếp theo cô không muốn ăn đậu tằm.
Bọn nhỏ cảm xúc tới cũng nhanh đi cũng nhanh, sợ xong, thế nhưng lại làm nũng bảo ông Tiểu Hoa kể tiếp chuyện khác.
"Được, nếu các cháy muốn nghe, ông liền kể tiếp."
So với về nhà, hiển nhiên nghe chuyện xưa càng thú vị hơn, Hứa Thanh Thanh cũng tiếp tục ngồi nghe.
Trong phòng, bà Tiểu Hoa nghe ông lão nhà mình vẫn luôn nói chuyện trong viện, tò mò mà đi ra xem một cái, lúc này mới phát hiện nguyên lai là kể chuyện xưa cho bọn nhỏ.
"Thật là, ngày thường thích dọa trẻ con trong nhà thì thôi, hiện tại còn dọa con nhà người ta......" Bà Tiểu Hoa nhịn không được nói thầm một câu.
Chờ nhìn thấy Hứa Thanh Thanh cũng ở đây, bà suy nghĩ một chút, chạy vào phòng từ trong ngăn tủ lấy ra một nắm đậu nành, chia cho mỗi đứa nhỏ một ít, sau đó đem chỗ dư lại trực tiếp nhét hết vào trong túi Hứa Thanh Thanh: "Cầm ăn chơi, nếu khát muốn uống nước thì bảo Tiểu Hoa rót cho mấy đứa."
Tuy rằng phát hiện trong túi mình nhiều nhất, nhưng nếu đứa nào cũng được chia, Hứa Thanh Thanh cũng ngượng ngùng cự tuyệt: "Cảm ơn bà Tiểu Hoa."
Mấy đứa nhỏ khác đang nhét đậu nành vào trong miệng nghe đượcâm, cũng nói theo: "Cảm ơn bà Tiểu Hoa."
"Thật ngoan." Bà Tiểu Hoa cười khen một câu, quay đầu nói với bạn già nhà mình, thu liễm tươi cười nhắc nhở, "Không được kể mấy chuyện thần thần quỷ quỷ, đừng dọa sợ bọn nhỏ!"
Ông Tiểu Hoa đồng ý, quay đầu lại làm theo ý mình tiếp tục nói về chuyện ma quỷ.
Tỷ như cái gì một cô bé gặp được quỷ, cùng quỷ đấu trí đấu dũng, cuối cùng phát hiện quỷ sợ kéo blah blah......!
Hứa Thanh Thanh ăn đậu nành nghe chuyện xưa, trải qua một buổi chiều vui vẻ.
Chờ về nhà, cô lười nấu cơm, cùng Thẩm Khang Bình gặm hai cái bánh bao chấm tương ớt liền giải quyết xong bữa tối.
Hứa Thanh Thanh một ngày thập phần nhàn nhã, những người khác lại không như vậy tốt, ví dụ như bà Lý.
Mệt chết mệt sống chạy đến thôn Dương Thụ, trước bị đám nhóc con khi dễ, sau lại bị một bà già mắng, mang theo một bụng tức giận trở về, người trong nhà thấy bà tay không về, không khỏi lộ ra biểu tình thất vọng.
"Bà đây mệt chết mệt sống chạy cả một ngày, mấy người dài cái mặt cho ai xem hả!" Bà Lý cả giận.
Trong nhà được sủng ái nhất là Lý lão nhị, hắn nhanh chạy đến nói vài câu trấn an bà lại, sau đó quan tâm tình huống hôm nay của bà.
"Đừng nói nữa......" Bà Lý lại nói tiếp, hiện tại vẫn là một bụng tức giận.
Lý lão nhị thấy mẹ toàn nói mấy chuyện không liên quan, chỉ có thể chủ động hỏi: "Vậy thôn Dương Thụ đến tột cùng có lương thực hay không?"
"Con bé chết tiệt kia không biết là giả ngu hay là không biết thật, bất quá ở trong thôn mẹ nhìn thấy có gia định lại có cá, hơn nữa phải có vài cân!"
"Cá? Thôn Dương Thụ quả nhiên có điều kiện."
"Thì chẳng vậy, còn có lương thực thừa cho nhà mẹ đẻ, đáng tiếc em gái không còn nữa." Vợ chồng Lý lão đại có điểm hâm mộ.
Lý lão nhị nghe được lời này, khinh thường nói: "Với tính tình bà chị đấy, một lòng chỉ có con gái với thắng ngốc kia, nào nhớ rõ người nhà mẹ đẻ chúng ta, chị ta còn sống cũng vô dụng."
Nói xong, hắn nhìn về phía ba: "Muốn con nói, trực tiếp đi mấy nhà có còn gái đưa lương thực về để hỏi chẳng phải sẽ biết, làm cán bộ thôn chúng ta đi hỏi, nếu thực sự thôn Dương Thụ có lương thực, bọn họ làm cán bộ cũng phải nghĩ cách láy một chút trở về, cũng không thể làm người thôn chúng ta đói chết!"
Ông Lý cảm thấy con trai nói có đạo lý, gật gật đầu nói: "Được, ngày mai ta đi tìm cán bộ đại đội nói."
Không thể không nói, ông Lý hành động vẫn nhanh, buổi sáng ngày hôm sau, cán bộ thôn Thanh Hà Thượng Loan liền tìm đến thôn Dương Thụ.
Cán bộ thôn Dương Thụ biết được ý đồ của bọn họ, mặt đều có chút đen lại, ngay sau đó tự nhiên không thừa nhận trong thôn có lương thực.
Tình huống Thanh Hà Thượng Loan, chút lương thực trước đó còn kém hơn thôn Dương Thụ, cán bộ cũng thật sự không có biện pháp, trực tiếp ở Ủy ban thôn Dương Thụ khóc lóc kể lể, nói thôn bọn họ thực không dễ dàng.
Đại đội trưởng cũng biết, tình huống Thanh Hà Thượng Loan bọn họ xác thật không tốt lắm, trong lòng tuy rằng cũng muốn kể hết mọi chuyện, cuối cùng vẫn chỉ một con đường: "Các anh khó khắn, ở chỗ chúng tôi khóc lóc cũng vô dụng, muốn khóc đi công xã mà khóc đi."
"Công xã lại không phải chưa từng đi qua, chạy đến mòn gót chân, căn bản vô dụng!"
"Anh phải tin tôi đi thử xem, chỉ là đừng nói là tôi bảo các anh đi." Đại đội trưởng nghiêm túc nói.
Nhóm cán bộ Thanh Hà Thượng Loan nghe được lời này, liếc nhau, phản ứng lại đây ý gì, cuối cùng lựa chọn tin hắn một lần.
"Nếu là thật có kết quả, người Thanh Hà Thượng Loan chúng tôi sẽ nợ ân tình thôn Dương Thụ." Trước lúc đi, cán bộ Thanh Hà Thượng Loan nói.
"Cảm kích thì không cần, nói cho tôi biết ai bảo các anh tới đây." Đại đội trưởng hỏi.
Có cán bộ thôn Thanh Hà Thượng Loan không thích người Lý gia, nói thẳng ra.
Đại đội trưởng biết được là từ bà ngoại Hứa Thanh Thanh, lạnh mặt nói: "Về sau quản cho tốt bà già này, đừng để bà ấy chạy đến thôn chúng ta khi dễ trẻ con, không đáng mặt ông ngoại, bà ngoại!"
Đều là một cái thôn, ai chẳng biết ông bà Lý là cái cái đức hạnh gì, có thể quản được hay không chưa biết nhưng lúc này cán bộ Thanh Hà Thượng Loan đều đồng ý.
Buổi trưa cùng ngày, người công xã trong huyện cũng tới thôn Dương Thụ.
Đại đội trưởng nghe được tin tức, trong lòng tức khắc lộp bộp một tiếng, lo lắng có phải tới đây truy cứu chuyện hắn tiết lộ tin tức hay không.
Dù vậy, hắn vẫn là chạy nhanh đi ra ngoài đón chào, mới vừa đối mặt, chủ nhiệm công xã nói câu đầu tiên tức khắc làm lo lắng của hắn trở thành sự thật.
"Cái cậu này, phía trước bảo đảm như thế nào? Sao người thôn Thanh Hà Thượng Loan lại đi tìm công xã?"
Đại đội trưởng vội giải thích: "Tôi xác thật đã dặn dò người trong thôn giữ bí mật, cũng không biết cán bộ Thanh Hà Thượng Loan nghe được tiếng gió ở đâu đột nhiên chạy tới, tôi nói toạc môi bọn họ cũng không tin, tôi thật sự cũng không có biện pháp......"
"Được rồi, được rồi, xem cậu bị dọa kìa, hôm nay không phải tới truy cứu trách nhiệm của cậu, vốn dĩ hai ngày nữa cũng chuẩn bị phát lương thực cứu tế xuống dưới." Chủ nhiệm công xã đánh gãy lời nói, giới thiệu một chút người từ trong huyện tới, "Đây là huyện ủy huyện chúng ta, thư ký trương bí thư, đây là phó bộ trưởng bộ nhân dân võ trang, còn có phóng viên của báo huyện......"
Đại đội trưởng buông lỏng, vội lên tinh thần cùng lãnh đạo huyện chào hỏi qua rồi hỏi: "Vậy không biết nhóm lãnh đạo hôm nay lại đây là có chỉ thị gì?"
"Hôm nay chủ yếu là tới khen thưởng tiểu đồng chí Hứa Thanh Thanh, có thể phiền toái Lưu đội trưởng mang chúng ta đi Hứa gia một chút không?" Trương bí thư nói.
Đại đội trưởng nghe nói là muốn khen ngợi Hứa Thanh Thanh, trong lòng cảm thấy cao hứng thay cô bé, chạy nhanh ở phía trước dẫn đường.
Trên đường, hắn còn vẫn luôn cùng lãnh đạo khen Hứa Thanh Thanh, khen vợ chồng Hứa gia.
"......!hai vợ chồng này đều là người tốt, đồng chí Hứa Ái Quốc là vì cứu mấy đứa nhỏ trong thôn mà hy sinh......"
"Mấy tình huống này chúng ta đều đã biết cơ bản, lần này lại đây, chính là chuẩn bị tặng một phần trợ cấp cho Hứa gia, bảo đảm sinh hoạt cơ bản cho hai đứa nhỏ, nhìn xem bọn trẻ còn có nhu cầu gì không." Trương bí thư kiên nhẫn nghe hắn nói xong.
Đại đội trưởng nghe vậy, đôi mắt lộ ra vài phần kinh hỉ.
Cha Hứa lúc trước tuy rằng là vì cứu người mà hy sinh, nhưng bởi vì không phải hy sinh trên chiến trường, cho nên hắn qua đời, Hứa gia cũng không có nhận được tiền trợ cấp, chỉ có chút trợ cấp trong thôn đưa.
Hiện tại, hai đứa nhỏ nếu có thể nhận được trợ cấp của huyện, vậy thật là không cần sầu não nữa.
Đại đội trưởng chỉ là nghĩ thôi đã cảm thấy vui vẻ thay hai đứa nhỏ, dưới chân nện bước không tự chủ được nhanh hơn.
"Thanh Thanh, mau ra đây!" Vừa đến cửa Hứa gia, đại đội trưởng liền kích động mà kêu lên.
Hứa Thanh Thanh đang ở nhà chính đan giày rơm, Thẩm Khang Bình khó có khi không đi ra ngoài, mà là ngồi ở bên cạnh xem, ngẫu nhiên giúp đỡ lấy rơm.
Nghe giọng đại đội trưởng gọi mang theo chút kích động, trong lòng cô có điểm nghi hoặc, bất quá vẫn nhanh đứng dậy đi mở cửa.
Vừa mới mở cửa ra, liền nhìn thấy một đống người bên ngoài, cô hô một tiếng đại đội trưởng, tò mò mà nhìn những người khác.
Cô nhìn người bên ngoài, người bên ngoài cũng đang nhìn cô, rốt cuộc mọi người đều tò mò, là cô bé như thế nào lại có vận khí tốt như vậy, lá gan lớn lại thông minh, thế nhưng có thể rơi vào hang động phát hiện nhiều thứ như vậy, chính mình bò ra còn biết làm ký hiệu, sau đó nói cho người lớn.
Hiện tại vừa thấy, đám người bí thư Trương lập tức cảm thấy, cô bé này lớn lên nhìn thông minh, hơn nữa bộ dáng cũng xinh đẹp, nếu không phải quá gầy, thoạt nhìn một chút cũng không kém đứa nhỏ trong thành phố.
"Xin chào đồng chí nhỏ." Ngữ khí bí thư Trương ôn hòa.
"Xin chào ạ, mời mọi người vào."
Những người này vừa thấy đã không bình thường, đặc biệt là người đàn ông trung niên đeo mắt kính vừa mở miệng cả người lộ ra hơi thở văn hóa, cùng với người đàn ông quân nhân bên cạnh, trong lòng Hứa Thanh Thanh nghĩ, khách khí mà chào hỏi rồi mời bọn họ vào nhà ngồi.
Đoàn người tiến vào, Thẩm Khang Bình tò mò mà đánh giá bọn họ, bất quá lại không có tùy tiện mở miệng.
Sau khi đám người bí thư Trương ngồi xuống, đều tò mò mà nhìn thiếu niên trong phòng, phát hiện không giống trong tưởng tượng của bọn họ.
Mặc dù bọn họ không có ác ý, Hứa Thanh Thanh cũng không quá thích bọn họ quá mức chú ý đến Thẩm Khang Bình, bởi vậy chủ động mở miệng: "Xin hỏi mọi người tới có chuyện gì ạ?"
Cô dứt lời, mọi người đầu tiên là cảm giác cô bé này nói chuyện đặc biệt có lễ phép, ngay sau đó bí thư Trương mở miệng trước, quan tâm tình huống sinh hoạt của cô.
Hứa Thanh Thanh nói lần lượt, đại khái chính là người trong thôn rất chiếu cố bọn họ linh tinh.
Theo sau, bí thư Trương mới nói rõ ý đồ đến: "Lần này chủ yếu là đại biểu lãnh đạo phía trên tới khen ngợi cháu......"
Hiện nay, vũ khí trong động vẫn là thứ yếu, chủ yếu là mấy chục tấn lương thực, đối với huyện vốn thiếu lương thực quả thực là lương thực cứu mạng.
Niết người phát hiện hang động chính là một cô bé bảy tuổi, cùng với tình huống của cô bé, trải qua thảo luận, lãnh đạo huyện quyết định ấn hàng tháng trợ cấp cho cô 20 đồng, thẳng đến khi thành niên.
Trừ cái này ra, đoàn người còn mang theo không ít đồ ăn uống, đặc biệt là phó bộ trưởng bộ vũ trang, nghe nói cha cô bé là quân nhân, vì cứu người trong thôn mà hy sinh, lúc ấy cô bé còn ở trong bụng mẹ, còn bởi vì việc này mà sinh non, cố ý bỏ tiền riêng ra mua hai bình sữa mạch nha.
Đoàn người bí thư Trương lái ô tô tới, trong thôn ít khi có ô tô tiến vào, người trong thôn thích xem náo nhiệt đều chạy ra, không biết từ khi nào đã vây quanh cửa Hứa gia.
Nhìn bọn họ mang đến đồ hộp, vải, đường phèn, sữa mạch nha, trái cây, người trong thôn đã hâm mộ không thôi, chờ nghe nói về sau mỗi tháng trong huyện sẽ cho Hứa gia hai mươi đồng, thẳng đến khi Hứa Thanh Thanh lớn lên, một đám người kinh ngạc cảm thán ra tiếng.
"Thế nào, hối hận chưa?" Có người nhịn không được nhìn về phía bà Hứa, trong giọng nói lộ ra chút vui sướng khi người gặp họa.
"Tôi hối hận cái gì, không phải đồ vật của tôi, tôi chưa bao giờ nhớ thương." Bà Hứa gia liếc mắt một cái, tuy rằng trong lòng nhiều ít có chút hâm mộ, nhưng thật đúng là không đánh chủ ý lên chỗ tiền này.
Nói thật, bà Hứa kỳ thật không tồi, sở dĩ mẫu thuẫn cùng người con riêng Hứa Ái Quốc tới nông nỗi không lui tới, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người.
Lúc trước, cô cũng muốn cải thiện quan hệ với người con riêng có tiền đồ này, mới nói đem cháu gái bà con xa tới giới thiệu cho hắn, kết quả Hứa Ái Quốc là có chủ ý riêng, tự mình coi trọng mẹ Hứa.
Vốn dĩ cái này cũng không có gì, cố tình chsu gái bà con xa của bà Hứa liếc mắt một cái đã coi trọng Hứa Ái Quốc, mặc dù hắn cùng mẹ Hứa đã chuẩn bị định ngày cưới còn không bỏ qua, cuối cùng thậm chí vào lúc bọn họ kết hôn, trực tiếp nhảy sông......!
Bà Hứa nhớ lại chuyện cũ, cũng không còn tâm tình lại xem náo nhiệt, trực tiếp xoay người về nhà.
Thấy bà đi rồi, người trong thôn không thiếu được nói thầm thêm vài câu.
Hiện nay, một công nhân bình thường lương tháng cũng chỉ mười mấy, hai mươi đồng, Hứa Thanh Thanh nghe được trong huyện mỗi tháng trợ cấp cho mình 2o đồng coi như khen thưởng, trong lòng có chút kinh hỉ.
Có bàn tay vàng, trước mắt có thể nói cô đúng là không thiếu ăn uống, nhưng rốt cuộc không thể đặt ở bên ngoài, nhưng mỗi tháng có 20 đồng này, ngẫu nhiên cũng có thể quang minh chính đại ăn uống tốt chút.
"Cảm ơn mọi người." Hứa Thanh Thanh đứng dậy, thiệt tình thành ý nói lời cảm tạ.
"Đây là thứ cháu nên nhận được." Phó bộ trưởng Hoàng nói.
Bí thư chính Trương cũng có con gái, nhìn thấy cô bé ngoan ngoãn, lễ phép, nghĩ đến tới lúc trước thư ký bảo hắn quan tâm các nhu cầu sinh hoạt nhiều hơn, không khỏi lại hỏi: "Cháu còn có cái gì thiếu hoặc là muốn không?"
Hứa Thanh Thanh theo bản năng lắc đầu, đến một nửa, cô đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn người trước mặt thử thăm dò hỏi: "Cháu muốn đi học, có thể chứ ạ?"
Cũng bởi vì nạn hạn hán, căn bản không có biện pháp trồng trọt, trong thôn mỗi ngày người lớn đều ăn không ngồi rồi, càng đừng nói là trẻ con.
Nhưng Hứa Thanh Thanh không phải là trẻ con thật, không có biện pháp giống các cô bé kia mỗi ngày chạy chơi bên ngoài, vì thế liền muốn đi học.
Mấy người lớn liếc nhau, đều có điểm kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ đưa ra yêu cầu này.
Nhưng người lớn, từ trước đến nay đều thích trẻ con chăm học, hơn nữa việc này đối với bọn họ còn không phải việc gì khó, bởi vậy, bí thư Trương đồng ý ngay.
"Có thể mang anh cháu đi cùng không ạ?" Hứa Thanh Thanh ngượng ngùng nói.
Tuy rằng tình huống Thẩm Khang Bình đặc thù, nhưng Hứa Thanh Thanh cảm thấy vào trường học hun đúc một chút, chẳng sợ biết được mấy chữ cũng tốt, còn hơn ở trong thôn không có chuyện gì làm.
"Này......" Bí thư Trương theo bản năng nhìn về phía thiếu niên ngồi ở bên cạnh, có chút do dự.
Phó bộ trưởng Hoàng thấy vậy, mở miệng nói: "Nơi này cách trấn trên rất xa, một mình cô bé qua lại cũng không an toàn, để anh trai con bé đi cùng còn có bạn."
Trong thôn cũng không có trường học, trường tiểu học, cấp hai gần nhất đều ở trấn trên.
Phía trước thời điểm mùa màng tốt, không muốn đứa nhỏ thất học, trong thôn còn có mấy người đem con đi đọc sách, chờ bắt đầu gặp hoạ, mọi người tới cơm đều không có mà ăn, ai còn sẽ để ý chuyện đi học, cho nên mấy năm nay đều không có trẻ con lên trấn trên đọc sách.
Từ trong thôn đi đến trấn trên, đi nhanh cũng hơn một giờ, bí thư Trương cảm thấy một cô bé đi xác thật không an toàn, bất quá nghĩ đến tình huống anh trai cô bé, vẫn nói: "Chú có thể để anh cháu đi học cùng cháu thử xem, nhưng kế tiếp còn phải xem trường học có đồng ý hay không." Rốt cuộc vạn nhất hắn đi ảnh hưởng tới các bạn khác trong lớp học, trường học mà trả lại thì cũng không có biện pháp.
Hứa Thanh Thanh cảm thấy Thẩm Khang Bình rất nghe lời, trong lòng cũng không phải quá lo lắng, sau khi gật đầu lại lần nữa nói lời cảm ơn.
"Được, vậy cứ nói như vậy, trường học còn chưa khai giảng, cháu ở nhà chuẩn bị một chút trước, đến lúc đó chú cho người tới thông báo cho cháu."
Bí thư Trương vừa dứt lời, phóng viên ở bên cạnh đang viết bản thảo mở miệng nói: "Mọi người cùng nhau chụp một ảnh đi."
Vì thế đoàn người đều đứng lên, làm hai đứa nhỏ đứng ở giữa.
"Tách" một tiếng, một bức ảnh đen trắng đã được ghi lại, cô bé tóc ngắn ở giữa một thân áo hoa nhí, một đôi mắt rất to, nhìn màn ảnh cười đến thập phần tự nhiên, thiếu niên bên cạnh, đôi mắt lại nhìn cô chằm chằm, đại khái là thấy cô cười, cũng cười rộ theo, lộ ra bên sườn mặt mang theo má lúm đồng tiền.
Chụp xong ảnh, đám người bí thư Trương liền chuẩn bị rời đi, Hứa Thanh Thanh đưa bọn họ ra sân, thấy trong thôn còn có không ít người vây quanh ở bên ngoài, suy nghĩ một chút, lấy một chút đường phèn ra chia sẻ.
Ngay từ đầu, người lớn cũng không chịu nhận, chỉ có bọn nhỏ lấy một miếng nhỏ, ngậm ở trong miệng ăn đến vẻ mặt thỏa mãn, sau Hứa Thanh Thanh kiên trì nhét vào trong tay bọn họ, mọi người mới nhận, bất quá cũng chỉ có vài người ăn, rất nhiều người đều giữ lại trong tay định mang về nhà.
"Đã lâu không ăn đường, thật ngọt!" Trong thôn Độc Nhãn cũng tới lấy đường, là một người đàn ông độc thân, nhận được liền trực tiếp nhét vào trong miệng, "Một tháng hai mươi đồng, công nhân trong thành phố một tháng cũng chỉ kiếm được như vậy đi? Thanh Thanh thật là may mắn......"
"Có đường ăn còn không lấp được miệng mày, đừng ở bên ngoài nói bậy!" Thím Lưu trừng hắn một cái nhắc nhở nói.
"Yên tâm, yên tâm." Độc Nhãn ngày thường tuy rằng cợt nhả không nghiêm chỉnh, nhưng không ai biết, hắn kỳ thật rất thích trẻ con, nhìn Hứa Thanh Thanh cô bé xinh đẹp, tuổi nhỏ không có cha mẹ, trong lòng đều thấy thương tiếc cô bé, cho nên hố ai cũng sẽ không hố cô bé.
Người trong thôn nhận được đường cũng đều đi về, bất quá ngoài miệng không tránh được nghị luận vài câu.
"Hai đứa nhỏ về sau là không cần sầu não nữa, hai vợ chồng Ái Quốc ở trên trời có linh thiêng cũng có thể yên tâm."
"Đúng vậy......"
Người trong thôn hâm mộ thì hâm mộ, trong lòng vẫn vì hai đứa nhỏ mà cảm thấy cao hứng, đặc biệt là mấy nhà đã từng chịu ân tình của Hứa Ái Quốc, thương lượng phải may cho Hứa Thanh Thanh một bộ quần áo mới, cặp sách mới để đi học.
Mọi người rời đi, một lần nữa Hứa gia khôi phục an tĩnh lại, Hứa Thanh Thanh cũng không còn tâm tình đan giày rơm.
Cô thu hết đồ vật vào ngăn tủ, chỉ chừa một lọ đào đóng hộp Thẩm Khang Bình nhìn không rời mắt ở trên bàn.
Vội xong, cô ngồi xuốngở trước bàn, nói với thiếu niên còn nhìn chằm chằm đồ hộp nói: "Khang Bình, chờ thêm đoạn thời gian nữa, chúng ta cùng đi học được không?"
Thẩm Khang Bình nghe nói là đi cùng cô, không hỏi nhiều liền trực tiếp gật đầu nói: "Được."
"Đi học chính là chúng ta cùng những bạn nhỏ khác tới trường học đọc sách, đến lúc đó sẽ có giáp viên ở phía trên giảng bài, mọi người đều không thể nói chuyện......" Hắn không hỏi, Hứa Thanh Thanh liền giải thích một chút.
Cô nói xong, Thẩm Khang Bình lập tức bảo đảm nói: "Được được, anh sẽ không nói lời nào."
Hứa Thanh Thanh thấy hắn ngoan như vậy, bảo hắn cầm chén và cái muỗng tới mở đồ hộp ra ăn.
"Em gái ăn." Thẩm Khang Bình lấy tới chén muỗng tới u, nghe mùi hoa quả ngọt thanh, dù nuốt nước miếng vẫn bảo cô ăn trước.
Hứa Thanh Thanh cùng không tính là thích ăn đồ hộp, rốt cuộc ở hiện đại, có trái cây tươi mới, ai còn thích ăn đồ hộp, nếm hai miếng rồi đều cho hắn ăn.
Thấy cô không ăn, Thẩm Khang Bình lúc này mới cúi đầu ăn, quả đào dù cắt thành miếng vẫn có vị ngọt nước đường, làm hắn thích không thôi.
Hứa Thanh Thanh chống cằm nhìn hắn một ngụm đào một ngụm nước đường, ăn đến vô cùng thơm ngọt, bỗng nhiên nổi lên cảm giác nuôi trẻ con.
"Em gái muốn ăn?" Đại khái là phát hiện tầm mắt của cô, Thẩm Khang Bình ăn ăn, bỗng nhiên đem cái muỗng tới.
Hứa Thanh Thanh lắc đầu: "Em không ăn, nếu anh thích thì chờ đi học, nếu biểu hiện tốt, em sẽ khen thưởng anh một bình khác."
Đào đóng hộp ở thời này chính là thứ tốt, có tiền cũng không nhất định có thể mua được, bí thư Trương bọn họ cũng chỉ mang theo một hộp tới.
Bất quá, Hứa Thanh Thanh có bàn tay vàng, đồ hộp còn không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
"Được!" Thẩm Khang Bình tuy rằng còn không phải quá rõ đi học là cái gì, bất quá nghe cô nói, hai mắt sáng lấp lánh mà đáp ứng ngay.
Đám người Trương bí thư tới thôn Dương Thụ không quá hai ngày, các công xã trong huyện, các đại đội khác đều thu được lương thực cứu tế.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ người công xã Tân Hương đều cao hứng đến giống như ăn tết.
Đương nhiên, đại đội khác cũng được chia lương thực, khẳng định thôn Dương Thụ không có.
Rốt cuộc mấy chục tấn lương thực nhìn nhiều, nhưng chia xuống, kỳ thật cũng không nhiều, huống chi còn có giao một bộ phần cho tỉnh, muốn đi trợ giúp địa phương khó khăn hơn.
Bất quá, đối với dân chúng mà nói, có thể có lương thực liền không tồi rồi, bọn họ cao hứng còn không kịp, sao có thể chê ít.
Theo sau, bức ảnh ngày đó Hứa Thanh Thanh bọn họ chụp, cùng với chuyện cô phát hiện hang động được lên báo, nhân dân toàn bộ huyện, toàn bộ công xã, thế mới biết, trong huyện vì sao đột nhiên phát lương thực, trong lòng đều thực cảm kích cô bé xinh đẹp trên ảnh chụp.
Đặc biệt là gia đình trong nhà sắp nghèo rớt mồng tơi hoặc là sắp chết đói, càng là hận không thể trực tiếp gặp mặt dập đầu mấy cái..