Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60
Chờ bán hết đồ vật chuẩn bị rời đi, Hứa Thanh Thanh vô tình thấy được người trong thôn, nhìn một lúc liền phát hiện, đại khái là cầm cá tới muốn đổi chút đồ vật.
Có người luyến tiếc ăn nhiều cá như vậy muốn lấy ra đổi chút đồ cũng là chuyện bình thường, Hứa Thanh Thanh không có tiến lên, lặng lẽ mang theo Thẩm Khang Bình rời đi.
Trước tết hai ngày, Hứa Thanh Thanh mang theo Thẩm Khang Bình quét tước toàn bộ nhà cửa một lần.
Trung gian, Tiểu Hoa lại đây tìm cô chơi nhìn thấy, mang theo một đám trẻ con tới hỗ trợ.
Trong thôn, trẻ con vài tuổi liền bắt đầu giúp đỡ trong nhà, cho nên làm việc đều thập phần lưu loát.
Có bọn nhỏ trợ giúp, chưa đến nửa buổi sáng, trong ngoài Hứa gia đều được quét tước đặc biệt sạch sẽ, Hứa Thanh Thanh nhìn đều cảm thấy thoải mái.
Cô tự nhiên cũng sẽ không để bọn nhỏ làm không công, nghĩ đến trong nhà còn có một bình sữa mạch nha phía trước bí thư Trương đưa tới còn chưa mở, vì thế nói với các cô bé: "Về nhà cầm cốc tới đây, tôi mời các cậu uống thứ tốt."
Bọn Tiểu Hoa theo bản năng nghĩ đến nước đường, đều chạy nhanh về trong nhà cầm cốc lại đây, theo sau mới phát hiện ——
"Oa —— là sữa mạch nha!"
"Thật sự cho chúng tớ uống sao?"
"Chúng tớ có thể uống sao?"
Hứa Thanh Thanh không trả lời, trực tiếp dùng hành động nói chuyện, mở ra bình sữa mạch nha, cho các cô mỗi người hai muỗng lớn, cầm phích nước nóng đổ nước vào từng cốc.
Đương nhiên, cô khẳng định sẽ không quên cho Thẩm Khang Bình một cốc lớn, bằng không hắn khẳng định lại không vui.
Tiểu Hoa cầm cốc sữa mạch nha trong tay tản mùi sữa thơm ngọt, động tác thật cẩn thận, sợ không cẩn thận bị đổ ra hai giọt.
Mới vừa nhìn đến sữa mạch nha, Hứa Thanh Thanh còn có điểm tò mò, nếm qua, phát hiện khẩu vị hình nhưa có chứa bột mạch, ca cao cùng với sữa, hứng thú của cô không lớn, bình sữa phía trước trên cơ bản là Thẩm Khang Bình uống.
Thấy các cô cầm mà không dám uống, Hứa Thanh Thanh bưng lên một chén nhỏ nhấp một ngụm sau: "Đang nóng nên uống ngay, lạnh liền không ngon."
So sánh với đứa nhỏ khác trong thôn, gặp được cô Thẩm Khang Bình đại khái là may mắn, hắn đã sớm ừng ực uống sữa mạch nha.
Nhìn bọn họ đều uống rồi, bọn Tiểu Hoa mới tiến đến miệng cốc uống lên một ngụm nhỏ, ngay sau đó lộ ra biểu tình hưởng thụ.
"Uống quá ngon!"
"Nguyên lai sữa mạch nha có vị này, ngọt ngào, thơm thơm, uống ngon thật."
Hứa Thanh Thanh nghe các cô nói, lại thấy các ngậm trong miệng nửa ngày mới nuốt xuống, xoay người đi vào trong phòng cầm chút cơm cháy ra.
Đây là hai ngày trước có một nồi cơm trắng bỏ quên trong phòng bếp, chờ cô nhớ tới, cơm đã cứng ngắc, bất quá khoogn bị hư, Hứa Thanh Thanh dứt khoát làm thành cơm cháy.
Cơm cháy có thể bỏ muối cũng có thể bỏ đường, Hứa Thanh Thanh lười đi vào trong phòng làm bộ, cho nên bỏ luôn muối vào.
"Đây là cơm cháy tôi tự làm, các cậu nếm thử xem ăn được không."
Nghe được lời này, mấy đứa nhỏ duỗi tay ngươi một phen ta một phen cầm lên ăn.
"Giòn giòn, thơm quá!"
"Ăn ngon, Thanh Thanh cậu thật lợi hại."
Thẩm Khang Bình thấy các cô khen em gái, cũng nói theo: "Em gái lợi hại nhất!"
Một đám trẻ con vây quanh cái bàn ăn uống, cả nhà cực kỳ náo nhiệt.
Không bao lâu, mâm cơm cháy đã ăn xong, sữa mạch nha trong tay bọn nhỏ lại đều còn thừa không ít.
"Thanh Thanh, tớ có thể mang về nhà uống không?" Lại uống một ngụm nhỏ, Tiểu Hoa nhịn không được hỏi.
Hứa Thanh Thanh đương nhiên sẽ không cự tuyệt: "Cho các cậu chính là của các cậu, đương nhiên có thể."
Mấy đứa nhỏ khác nghe vậy, cũng sôi nổi tỏ vẻ muốn mang về nhà cho người trong nhà nếm thử.
Hứa Thanh Thanh gật đầu đưa bọn họ rời đi, trong lòng không khỏi có chút cảm thán, cảm thấy cái này niên đại tuy rằng gian khổ, nhưng so với hiện đại lại càng có hương vị tình thân hơn, trẻ con càng hiểu chuyện, biết đau lòng người khác hơn.
"Ăn nhiều cơm cháy, uống nhiều sữa mạch nha như vậy, đợi lát nữa còn nuốt trôi cơm sao?" Cô xoay người bước vào nhà chính, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh bàn.
Tên nhóc này thực sự có điểm hộ thực, mới vừa rồi lúc mang cơm cháy ra, hắn cướp phần nhiều nhất, ăn hết miếng này tới miếng kia.
"Em gái cho tôi ăn!" Thẩm Khang Bình đúng lý hợp tình nói.
Hứa Thanh Thanh cố ý trêu hắn: "Rõ ràng là em mời mấy người Tiểu Hoa mà, mời anh ăn khi nào?"
Thẩm Khang Bình suy nghĩ một chút, đại khái là nghĩ không ra cô có nói hay không, vì thế nói: "Đã mời!"
Hai anh em trêu nhau, Tiểu Hoa đã bưng cốc sữa về đến nhà, nhìn thấy ông bà ngồi ở nhà chính, một người đan sọt, một người thêu lót giày, bưng cốc đi qua: "Ông, bà hai người xem đây là cái gì!"
"Cái gì vậy?" Bà Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện hình như là sữa mạch nha, vội đứng lên, "Cháu lấy sữa mạch nha từ chỗ nào?"
"Là Thanh Thanh cho chúng cháu uống." Tiểu Hoa nói.
"Cái con bé này, sao lại không hiểu chuyện như vậy, thân thể Thanh Thanh không tốt mới cần uống sữa mạch nha bồi bổ, mấy đứa các cháu sao có thể uống sữa mạch nha của con bé!"
Ở trong mắt người trong thôn, Hứa Thanh Thanh sinh non, có thể lớn đến vậy thật sự không dễ dàng, hơn nữa khi còn nhỏ cô thường xuyên sinh bệnh, đã lưu lại trong lòng mọi người một ấn tượng răng thân thể cô không tốt.
Tiểu Hoa thấy bà không vui, rũ đầu giải thích: "Không phải chúng cháu đòi uống, là chúng cháu quét tước nhà cửa cho cậu ấy, cậu ấy mới mời chúng cháu uống."
Bà Tiểu Hoa nghe được lời này, biểu tình mới đẹp hơn một ít.
Tiểu Hoa phát hiện, vội cầm chén thò lại gần: "Bà, sữa mạch nha rất ngọt, bà nếm một ngụm."
"Bà không uống, cháu tự uống đi."
"Cháu uống rồi, ông bà nếm một ngụm đi." Tiểu Hoa làm nũng các kiểu, hai ông bà mới chịu nếm một ngụm.
"Đúng thật, uống rất ngon, vẫn là bọn trẻ bây giờ có phúc, khi còn nhỏ chúng ta có loại đồ vật này." Bà Tiểu Hoa nếm một ngụm,nói.
Ông Tiểu Hoa chỉ nhấp môi dưới, miễn cưỡng nếm hương vị, bất quá cũng rất đồng ý lời nói của bà vợ.
Tiểu Hoa thấy ông bà đều đã uống, cao hứng mà cười rộ lên, chính mình lại uống một ngụm, chỗ còn lại thì luyến tiếc uống hết, mà là để lại cho những người khác trong nhà.
Trong thôn chính là như vậy, có thứ tốt đều coi như bảo bối, giữ lại chia cho người trong nhà nếm thử, bà Tiểu Hoa nhìn cô bé cầm cốc đặt trong tủ bát, cũng không có nói cái gì.
Ba mươi tết, buổi sáng Hứa Thanh Thanh khó có khi không ngủ nướng, tỉnh dậy liền bắt đầu tính toán buổi tối làm món gì ngon.
Không chờ cô nghĩ xong, đã có người ở nhà cũ Hứa gia tới, kêu cô hôm nay đi qua ăn bữa cơm đoàn viên.
Hứa Thanh Thanh do dự hai giây, vẫn cự tuyệt.
Người tới chính là vợ chú hai Hứa, Hứa Thanh Thanh phải gọi một tiếng thím hai, thấy cô không muốn tới, đối phương cũng không cưỡng cầu.
Tiễn bước thím hai, Hứa Thanh Thanh lôi kéo Thẩm Khang Bình đi dạo ở trong thôn, muốn nhìn người trong thôn hôm nay sẽ làm cái gì một chút.
Một năm khổ thì khổ, đến tết cũng phải ăn một bữa hẳn hoi, trong thôn có người từ buổi sáng đã bắt đầu hấp màn thầu.
Màn thầu tự nhiên không phải là màn thầu trăng, mà là dùng bột kê, đậu nành, đậu đen làm màn thầu tam hợp, bất quá dù là vậy, ở đây cũng là thứ tốt, rốt cuộc phía trước trong nhà còn không có gì ăn.
Điều kiện gian khổ, Hứa Thanh Thanh dạo qua một vòng cũng không có gì để tham khảo, rốt cuộc cô cũng không biết hấp màn thầu, hơn nữa phía trước đã ăn đủ màn thầu, biết hấp cô cũng không muốn làm.
"Thanh Thanh, buổi tối mang theo anh cháu đến nhà thím ăn cơm, hôm nay thím gói sủi cảo thịt cá ăn."
Bất tri bất giác Hứa Thanh Thanh mang theo Thẩm Khang Bình đi đến gần nhà thím Lưu, từ phòng bếp thím Lưu nhìn thấy bọn họ liền giương giọng nói.
"Cảm ơn thím Lưu, không cần, cháu muốn ăn ở nhà mình." Hứa Thanh Thanh cự tuyệt, sợ thím còn muốn khuyên, vội kéo theo Thẩm Khang Bình về nhà.
Về đến nhà, nghĩ đến đã lâu mình không ăn sủi cảo, có lẽ có thể học thím Lưu gói chút sủi cảo.
"Khang Bình, anh muốn ăn sủi cảo không?" Cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Khang Bình.
Đối với Thẩm Khang Bình, chỉ cần là có thể ăn, không có thứ gì hắn không muốn ăn, tự nhiên gật đầu nói: "Muốn."
Hứa Thanh Thanh cũng biết làm sủi cảo, trước kia trường học tổ chức hoạt động, mọi người mang nguyên liệu cùng nhau gói, thấy hắn nói muốn ăn, trực tiếp bắt đầu chuẩn bị.
Trong nhà có sẵn bột mì, thịt,Hứa Thanh Thanh đi vào phòng bếp, mình nhào bột mì, bảo Thẩm Khang Bình hỗ trợ băm nhân thịt.
Cô không mua vỏ sủi cảo làm sẵn trong siêu thị, một là siêu thị chưa chắc đã có, một cái khác vì hiện tại nhiều nhất chính là thời gian, toàn bộ đều tự mình động thủ, vừa giết thời gian lại vừa có ý nghĩa.
Thẩm Khang Bình sức lực lớn, không bao lâu liền băm một khối thịt ba thành nhân thịt.
Hắn bên kia băm thịt, bên cạnh Hứa Thanh Thanh nhào bột lại gặp khó khăn, đầu tiên cho quá nhiều nước, cô bỏ thêm chút bột, lại thêm chút nước......!
Nhìn cục bột càng lúc càng lớn, Hứa Thanh Thanh không dám tùy ý bỏ thêm, cẩn thận nhào một chút, cuối cùng thành công nhào xong cục bột.
"Hù......"
Cô thở phào một hơi, nhìn cục bột trừ bỏ hơi lớn so với dự tính, mặt khác cũng khá tốt, trong lòng còn có cảm giác thành tựu.
Hiện tại muốn làm gì?
Hứa Thanh Thanh không nhớ rõ làm sủi cảo cần ủ bột hay không, dứt khoát đem cục bột đặt ở một bên trước, bắt đầu làm nhân.
"Đừng chọc." Thấy Thẩm Khang Bình thò duỗi tay chọc một cái hố vào cục bôt cô vừa nhào, Hứa Thanh Thanh bắt tay hắn lại, thuận tiện nhét một bắp ngô vào trong tay hắn, "Giúp em tách hạt ngô ra."
"Được!" Thẩm Khang Bình rất nguyện ý hỗ trợ làm việc, lập tức liền ở bên cạnh tách hột.
Hứa Thanh Thanh chuẩn bị làm sủi cảo nhân thịt heo, cà rốt, ngô, đem ngô giao cho hắn, chính mình bắt đầu cắt cà rốt.
Hai anh em tiếp tục bận rộn một hồi, nhân sủi cảo cũng chuẩn bị tốt, kế tiếp phải bắt đầu cán vỏ sủi cảo.
Cán sủi cảo vẫn cần chút kỹ thuật, ngay từ đầu Hứa Thanh Thanh cán không phải quá dày chính là quá mỏng, cán mấy cái mới chậm rãi tốt hơn một chút.
Cán ra mười mấy cái vỏ sủi cảo, thấy Thẩm Khang Bình ở bên cạnh tò mò nhìn, cô dứt khoát buông chày cán bột dạy hắn làm sủi cảo: "Anh xem, đầu tiên đem vỏ sủi cảo đặt ở trên tay, lại đặt nhân vào giữa......"
"Như vậy sao?"
"Cho ít nhân một chút, bằng không bị bục ra......!Đúng rồi, dùng sức niết......!Ai nha! Không dùng sức như vậy, rách hết rồi......"
"Ha ha......!Em gái xem......"
"Đẹp, đẹp!"
Hứa Thanh Thanh cán vỏ sủi cảo xong, bắt đầu cùng hắn nặn.
Đều là mình ăn, cũng không cần chú ý nhiều, không bao lâu sau nắp chậu liền bày một đống sủi cảo hình dạng quái dị hoặc là quá béo, hoặc là quá gầy.
Hứa Thanh Thanh nhìn chỗ sủi cảo này, không nhịn xuống khẽ cười một tiếng, suy nghĩ một chút, từ trong túi móc ra mấy viên kẹo làm nhân sủi cảo.
Gói xong chỗ sủi cảo này, trực tiếp đến buổi chiều, Hứa Thanh Thanh sợ hắn bị đói, trước nấu một nồi sủi cảo ra.
Sủi cảo nóng hầm hập ra nồi, đừng nhìn hơi xấu, hương vị rất không tồi, thịt heo thơm, bắp ngọt thanh, cà rốt ngon miệng đều bị vỏ sủi cảo gói lại một chỗ, một ngụm cắn xuống, thơm ngọt ngon miệng.
"Ngon ngon quá......" Thẩm Khang Bình cầm chén, một ngụm lại một ngụm sủi cảo, ăn không dừng được..