Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60
Editor: Thienyetkomanhme
Từ khi xuyên qua Hứa Thanh Thanh rất hạnh phúc, có thể nói trừ bỏ mấy ngày lúc mới xuyên tới phải chịu khổ một chút, cuộc sống sau đó có thể nói là thập phần mỹ mãn.
Lúc trước ở trong thôn cô là người được cả thông chiếu cố, lúc mọi người đều chỉ có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng, cô đã không phải lo áo cơm.
Chờ tới khi gả cho Thẩm Khang Bình, tuy rằng anh không thể thường xyên bên cạnh, nhưng chỉ cần anh ở nhà, không có một khắc nào không yêu chiều cô.
Về sau mang thai, cô cũng không ăn quá nhiều khổ, sinh con trai cũng là một đứa bé ngoan ngoãn.
Một người, có thể sinh sống, tình yêu, gia đình tất cả đều mỹ mãn, đã rất hạnh phúc, chờ thi đại học được khôi phục, cô thành công thi đậu đại học Bắc Kinh, trở thành học sinh được các giáo sư yêu thích, còn chưa tốt nghiệp đã đi theo mấy giáo sư làm nghiên cứu, sự nghiệp thành công làm cuộc sống của cô càng thêm phong phú.
Cô vốn dĩ thông minh, lại từng sống ở hiện đại, tầm mắt so với người thời đại này càng mở rộng hơn, thường xuyên đưa ra đề nghị cho các giáo sư khi bế tắc.
Tuổi càng ngày càng lớn, bên ngoài Thẩm Khang Bình càng ngày càng thành thục ổn trọng, nhưng đối mặt với cô, vẫn sủng ái cô như cũ, yêu cô, bao dung cô hết thảy.
Đối với lựa chọn của cô là dấn thân vào sự nghiệp nghiên cứu khoa học, dù biết thời gian ở chung của hai vợ chồng tất nhiên sẽ ít đi, Thẩm Khang Bình vẫn toàn lực ủng hộ cô.
Hai vợ chồng lựa chọn sự nghiệp, liền biết rõ hai người bọn họ đều bận rộn, bất quá dù vậy, cũng không có bỏ qua gia đình.
Đương Thẩm Khang Bình có thời gian rảnh, sẽ chơi cùng con trai, tình huống cho phép, còn mang con trai đi tìm cô, Hứa Thanh Thanh rảnh cũng đồng dạng làm như thế.
Hôm nay, kết thúc nghiên cứu về điện thoại di động trong tay, Hứa Thanh Thanh rốt cuộc có thể về nhà.
"Mẹ!"
Đại khái là mẫu tử liên tâm, cô còn chưa bước vào cửa, Mộc Mộc vốn đọc sách ở trong phòng liền chạy ra.
Mộc Mộc đã năm tuổi mặc một bộ quân trang mini, thoạt nhìn thập phần đáng yêu.
Hứa Thanh Thanh giơ tay ôm con trai vào trong lòng ngực, bế bé lên, hôn một cái ở trên mặt bé: "Con trai ngoan, mẹ nhớ con muốn chết!"
"Con cũng nhớ mẹ!" Mộc Mộc nói xong, nghĩ đến mình đã là người lớn, tuy rằng có chút luyến tiếc do dự một giây sau vẫn nói, "Mẹ để con xuống dưới đi.
"
"Vì sao?" Hứa Thanh Thanh xốc con trai lên ước lượng một chút, ôm càng thêm chặt
"Ba nói con đã lớn.
"
"Làm người lớn cũng là bảo bối của mẹ.
" Hứa Thanh Thanh nói xong, lại hôn một cái ở trên mặt bé.
Mộc Mộc nghe mẹ nói lập tức cười rộ lên, vươn tay ôm cổ cô, lại không nói muốn đi xuống nữa.
Chơi với con trai một lát, Hứa Thanh Thanh hỏi: "Ba trở về chưa?"
"Còn chưa ạ.
" Mộc Mộc lắc đầu.
Hứa Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ giờ này anh cũng nên về nhà, vì thế đề nghị: "Chúng ta đi đón ba về nhà được không?"
"Dạ!"
Đứa bé năm tuổi, mặc dù không tính là rất nặng, trọng lượng cũng không nhẹ, mới vừa ôm còn đỡ, ôm một hồi tay sẽ mỏi.
Bất quá đã một đoạn thời gian không gặp, Hứa Thanh Thanh rất nhớ con, lại có chút áy náy mấy ngày nay không bên cạnh con, thấy bé vui vẻ mà ôm cổ cô, liền nhẫn nại không đặt con xuống.
Cũng may sân huấn luyện cách nhà bọn họ không phải đặc biệt xa, đi bộ hơn mười phút liền đến.
Lúc Hứa Thanh Thanh lại đây, liền nhìn thấy Thẩm Khang Bình còn đang luyện huấn cho cấp dưới.
Trên sân huấn luyện hắn thoạt nhìn lãnh túc cùng nghiêm khắc, cùng với quân trang màu xanh lục cùng dáng người đĩnh bạt, ở trong mắt Hứa Thanh Thanh cảm thấy đặc biệt đẹp trai.
Cô không tùy tiện tiến lên, mà đứng ở chỗ không xa nhìn qua, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Thẩm Khang Bình tuyên bố giải tán, dư quang mới chú ý tới vợ và con trai, sắc mặt liền nhu lại.
Các binh lính đứng đối diện anh đã sớm nhìn thấy mẹ con Hứa Thanh Thanh, được giải tán, sôi nổi chạy tới chào hỏi.
"Chào chị dâu!"
"Chị dâu, Mộc Mộc!"
Người làm công tác văn hoá ở đâu cùng được người ta kính trọng, càng đừng nói Hứa Thanh Thanh còn là vợ đoàn trưởng bọn họ, ngày thường rảnh rỗi cũng sẽ quan tâm bọn họ, thường xuyên đưa chút trái cây, điểm tâm linh tinh, cho nên binh lính nhìn thấy cô liền cảm thấy thân cận.
Bất quá có Thẩm Khang Bình ở đây bọn họ chào hỏi một liền không dám ở lâu.
Rốt cuộc mọi người đều biết, chị dâu tuy rằng còn chưa có chính thức tốt nghiệp, cũng đã đi theo giáo sư làm nghiên cứu, ngày thường còn bận hơn đoàn trưởng, nào dám chiếm dụng thời gian của hai vợ chồng đoàn trưởng.
Thẩm Khang Bình thấy bọn họ thông minh, lúc này mới không nói cái gì, đến gần đón con trai trong ngực cô, một bên nói: "Đã lớn như vậy còn muốn mẹ bế?"
"Không phải, là mẹ muốn ôm con!" Mộc Mộc giải thích nói.
Hứa Thanh Thanh sờ đỉnh đầu con trai nói: "Đúng vậy, là em muốn bế Mộc Mộc của chúng ta.
"
Thẩm Khang Bình bất đắc dĩ mà liếc cômột cái, một tay ôm con, một cái tay khác nắm tay cô: "Bận xong rồi?"
"Dạ, nếu không ngoài ý muốn lần này có thể nghỉ ngơi hơn một tuần.
" Hứa Thanh Thanh nói, giật tay mình sửa thành mười ngón tay đan nhau.
Khi nói chuyện, hai người đã mang theo con trai về nhà.
Người xung quanh sân huấn luyện nhìn đến bọn họ, mặc kệ đã kết hôn hay không kết hôn đều có chút hâm mộ tình cảm bọn họ.
"Gần đây thế nào?"
Trên đường về nhà, Hứa Thanh Thanh quan tâm tình huống gần đây của anh.
Thẩm Khang Bình ở quân doanh trên cơ bản không có biến hóa lớn, chỉ cùng cô chia sẻ một chút hoạt động huấn luyện dã ngoại gần đây.
Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, lại hỏi tình huống trong nhà, nhớ tới nói: "Chờ qua chút thời gian nữa, em sẽ tặng anh một món quà!"
Quà mà cô nói không phải cái khác, mà là điện thoại di động mới vừa nghiên cứu xong, cũng chính là di động ở hiện đại.
Đương nhiên, cùng không thể tốt như hiện đại, cô cùng mấy người giáo sư Triệu hợp tác nghiên cứu chỉ có thể xem như chiếc điện thoại có thể di chuyển.
Phải biết rằng, năm 1973 nước ngoài vừa mới phát minh ra điện thoại dân dụng, thẳng đến năm 1983, điện thoại di động đầu tiên của thế giới mới chính thức được ra, mà chờ i truyền vào nước ta, kia còn phải chờ đến năm 1987.
Cũng chính vì Hứa Thanh Thanh bỗng nhiên quay được tài liệu kỹ thuật, mới có thể cùng giáo sư Triệu cùng nhau nỗ lực, trước tiên nhiều năm nghiên cứu ra điện thoại di động thuộc về quốc gia.
Nghe cô nói, Thẩm Khang Bình còn chưa kịp phản ứng, Mộc Mộc lại ngẩng đầu nói trước: "Mẹ, con cũng muốn quà!"
"Được, con muốn quà gì?" Hứa Thanh Thanh nhìn về phía bé.
Mộc Mộc thấy cô đồng ý, lớn tiếng nói: "con muốn một em gái!"
Hứa Thanh Thanh có chút dở khóc dở cười, ngay sau đó lắc đầu nói: "Em gái cũng không phải quà tặng.
"
Mộc Mộc nghe vậy, có chút thất vọng, bất quá hắn từ trước đều ngoan ngoãn, thật ra cũng không khóc nháo.
Khi nói chuyện, một nhà ba người đã về đến nhà, đặt con trai xuống Thẩm Khang Bình nhịn không được nói nhỏ bên tai cô: "Anh cũng muốn một đứa con gái! ! "
Hứa Thanh Thanh giận dữ mà trừng anh một cái duỗi tay đẩy người ra.
.