Đế Vương Sủng Thần
“Công tử…” Thanh Y hướng Vân Thiển ôm quyền.
Vân Thiển nhìn Thanh Y, không dấu vết nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong hoàng cung đã xảy ra chuyện…”
Khóe mắt Vân Thiển giật giật, dự cảm xấu đột nhiên ập tới.
“Người nào xảy ra chuyện?” Nàng mới rời hoàng cung chưa tới nửa ngày, sao lại có thể xảy ra chuyện?
Thanh Y sắc mặt trầm xuống, lắc đầu, “Trọng binh canh giữ khắp nơi, ngay cả ám vệ cũng được điều động, toàn bộ hoàng cung được canh phòng nghiêm ngặt, tin tức bên trong không thể truyền ra ngoài, người bên ngoài cũng không thể vào hoàng cung được.”
Trong lòng căng thẳng, nàng hết sức lo lắng. “Phong tỏa?” chuyện có thể nghiêm trọng như vậy sao.
“Công tử, người muốn đi đâu?” Doanh Doanh thấy Vân Thiển xoay người rời đi, liền hỏi.
“Ta không yên tâm…” Nàng không thể ngồi chờ ở đây được, lỡ có chuyện không tốt phát sinh….
“Nhưng người mới vừa rời khỏi hoàng cung, chúng ta chờ đợi một chút đi…” Doanh Doanh to gan kéo tay áo Vân Thiển.
Thanh Y cũng gật đầu đồng ý, loại chuyện như vậy, trước hết là phải quan sát một chút. So với Cô Độc Úy, hai người này càng lo lắng an nguy của Vân Thiển hơn, nếu như nàng xảy ra chuyện gì, thì bọn họ không thể nào rửa hết tội.
“Công tử, hay như vậy đi, người cũng có thể nhờ Vân đại nhân giúp đỡ mà” Thanh Y đề xuất.
Tìm phụ thân giúp một tay?
Nàng nhớ mình vừa mới từ trong nhà vụng trộm chạy ra ngoài, chính là vì muốn tránh vị phụ thân kia, bây giờ muốn mình dâng dê vào miệng cọp, thật sự có chút khó khăn a.
“Công tử, ta cảm thấy Thanh Y nói cũng không sai, hay chúng ta tìm Vân đại nhân thương lượng một chút xem sao…” Doanh Doanh nói xong, len lén liếc nhìn Vân Thiển.
“Ngay cả Thanh Y cũng không dò được tin tức gì, trong hoàng cung tất nhiên là đang rất rối loạn” Nhớ lúc nàng ra khỏi cung, ánh mắt kia của Cô Độc Úy, để lại cho lòng nàng một cảm giác bất an khó hiểu. Lúc này nàng chỉ muốn đi vào hoàng cung, đem người kia kéo ra ngoài, như vậy nàng mới thực sự yên tâm.
“Vân đại nhân là trọng thần bên cạnh hoàng thượng, nói chuyện nhất định có phân lượng” Doanh Doanh nói tiếp, hy vọng Vân Thiển đừng hành động theo cảm tính như hôm qua nữa.
“Công tử, người quên còn có hoàng hậu sao, nàng nhất định sẽ không để cho con trai mình gặp bất kỳ chuyện không may nào đâu…” Thủ đoạn của hoàng hậu, bọn họ cũng đã biết qua.
Chính là bởi vì có hoàng hậu ở trong cung, nàng mới càng thêm bấn loạn, "khúc nhạc đệm" trong cung hôm nay nàng thực sự không quên, ánh mắt kia, tràn ngập sát khí.
“Công tử?”
Hai người nói nhiều như vậy, cũng không thể nào ngăn cản được ý muốn tìm hiểu hoàng cung của Vân Thiển
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Vân Thiển, hai người gấp đến độ như đang ngồi trên ổ kiến, liếc mắt nhìn nhau, rồi vội vàng theo sát.
Dịch trạm Thuật quốc.
Trướng mạn phiêu động trong bóng tối mờ ảo bên trong phòng, bên ngoài mạn sa có hai nam tử đang khom người cung kính.
“Tình huống bên trong hoàng cung như thế nào rồi…”
Hồi lâu, bên trong mạn sa truyền tới giọng nói thanh thúy của một nữ nhân.
“Cả hoàng cung đều bị phong tỏa nghiêm ngặt, cả ngọn gió cũng không thể qua lọt, thuộc hạ làm việc bất lực, xin chủ nhân trách phạt!” Thanh âm trầm thấp của một trong hai nam tử truyền tới.
“Hừ, phong tỏa? Xem ra Cô Độc Hồng nhịn không được nữa rồi, quả nhiên, tuổi còn quá trẻ, nên làm việc gì cũng vội vàng. Hắn cho Cô Độc Úy là quả hồng mềm sao. Như vậy thì làm sao hắn có thành tựu về sau, đúng là bổn tọa đã nhìn lầm hắn rồi….” Giọng nói của nữ nhân vô cùng lãnh phúng, hoàn toàn không đem Cô Độc Hồng, vị thái tử vừa được truyền vị kia, để trong mắt.
Hai người bên ngoài cúi đầu càng thấp, chỉ sợ người bên trong một khi mất hứng sẽ lập tức quét bọn hắn bay ra ngoài
“Tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào, thưa chủ nhân” một người lớn mật lên tiếng hỏi
Những lời này nói ra làm cho người bên trong nhất thời im lặng
Hai người liếc mắt nghi ngờ nhìn nhau, không dám lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi
“Bây giờ cũng không thể nào đi vào trong hoàng cung, nên chỉ có thể chờ đợi thôi, các ngươi lui xuống đi” Người trong phòng tối đưa lưng về phía họ khoát tay, ý bảo bọn họ lui ra.
“Vâng” Hai người vội vàng đóng cửa lui ra.
Sự tình tại Thánh hoàng triều đã phát triển như vậy, có thể thấy được trong đó có chỗ đáng sợ, một khi hoàng cung bị vây lại, thì người ngoài có muốn vào cũng không vào được.
Người nọ đứng nơi bóng tối, yên lặng đùa nghịch ánh sáng chiếu qua khe cửa sổ nhỏ, làm cho một bóng dáng tà mị được in bóng trên mặt đất.
“Lạc…” Phía cửa ngầm đột nhiên truyền tới tiếng vang nhỏ, ngay sau đó, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Vạt áo đỏ sẫm bước tới, cùng nữ nhân kia đứng sóng vai, hai bóng đen lẳng lặng đứng thẳng.
Nữ nhân kia đột nhiên xoay người, nhẹ nhàng nói với người kia. Người vừa tới nhàn nhạt gật đầu một cái.
“Ta cho là ngài vẫn còn đang ở trong hoàng cung, xem ra ta đã lo thừa rồi, cái hoàng cung kia căn bản sẽ không giữ được chân ngài…” Nữ nhân kia lúc đang nói chuyện thì hết sức cung kính, so với giọng nói lạnh nhạt vừa rồi thật sự rất khác biệt.
“Ừm” Giọng mũi nhẹ nhàng, thanh âm nhàn nhạt không mang theo bất kỳ tình cảm nào.
“Đại yến sáu nước sẽ cử hành vào ngày mai, ta vốn tưởng rằng triều đình Thánh hoàng triều qua ngày mai mới có thể xảy ra đại loạn, lại không nghĩ rằng Cô Độc Hồng lại không giữ được bình tĩnh như thế, hắn hành động như vậy, ngài không sợ sẽ làm hỏng kế hoạch của chúng ta sao?” Nữ nhân kia có chút nghi ngờ hỏi
Thân ảnh đỏ sậm kia vẫn không nói gì.
“Ta nghe nói, là vì một người mà khiến hắn trở nên như vậy, ngay cả quốc yến mà cũng không chờ được” Nữ nhân liếc nhìn người kia, lại một lần nữa lên tiếng, “Ta thấy, hắn thật sự không thích hợp…” điều sau này mới đúng là điều mà nàng muốn nói.
Chỉ nghe thấy trong không khí truyền tới tiếng rắc rắc, đó là do hai nắm tay bị nắm thật chặt mà tạo thành
“Hắn có thích hợp hay không cũng không tới phiên ngươi làm chủ, nhưng mà, người kia thì càng không thể giữ lại…” lúc nói lời này, trong mắt người kia bộc phát sát khí nặng nề.
Nữ nhân lấy làm kinh sợ, vì nàng nhớ có rất ít người có thể chọc giận người trước mắt nàng, theo tình hình này, người kia không chết thì không thể được.
“Ngài muốn khi nào động thủ?” Muốn diệt trừ một người thì đối với bọn họ là chuyện vô cùng dễ dàng.
Tựa hồ như đoán được lòng khinh địch của nữ nhân kia, người mặc y phục đỏ sậm kia liếc nàng một cái, “Ngươi không được xem thường năng lực của người kia, nếu không, người thua sẽ là chúng ta…”
Có thể được người này xem trọng như vậy, xem ra, người kia thật sự không phải là hạng tầm thường, “Ngài cho rằng người kia là người phương nào, có cần ta điều tra hay không?” Nàng ta thật sự rất tò mò người nào mà có thể làm ảnh hưởng đến tâm tình của người này, thật sự sẽ là người như thế nào chứ.
Người kia lắc đầu, “Trước quốc yến, ngươi ít ra ngoài một chút, bây giờ Thánh hoàng triều đang náo loạn, đã có người bắt đầu nghi ngờ hành tung của ngươi, khi chưa có mệnh lệnh của ta, không cho phép ngươi tự tiện có bất cứ hành động nào”
“Ta hiểu, hắn có bị thương không?” khi thấy người kia xoay người, nữ nhân đột nhiên hỏi.
Người nọ gật đầu một cái.
“Có phải là người mà ngài nói đả thương hắn?” điều này càng làm cho nữ nhân kia càng thêm tò mò
“Cho nên, người kia cũng phải người đơn giản như vẻ bề ngoài, còn nữa, các ngươi nên cẩn thận Cô Độc Úy một chút, đừng trước mặt hắn mà gây ra chuyện” sau khi nói câu cuối cùng thì người kia quay trở lại cửa ngầm và biến mất.
Nữ nhân nhìn bóng dáng kia đang rời đi mà suy nghĩ, xoay người ngồi vào bàn cầm bút lên viết gì đó lên giấy.
Thu bút, nữ nhân lấy bồ câu từ trong lồng ra, đem tờ giấy vừa viết xong nhét vào ống đồng trên chân bồ câu rồi mở cửa sổ thả bồ câu bay lên bầu trời đêm.
Nhìn bồ câu bay mất trong bóng tối, sâu thẳm trong đôi mắt nữ nhân kia thoáng qua tia sâu kín khó hiểu.