Đế Yến
Dịch giả: ronkute&nhatchimai
Ý trời khó cưỡng, thánh ý khó mà không tuân. Mệnh lệnh của Diêu Nghiễm Hiếu cũng không thể làm trái được
Vệ Thiết Y nghe thấy ý của Diêu Nghiễm Hiếu muốn gã tương trợ cho Thu Trường Phong quả thực rơi vào tình thế khó xử. Gã không thể ngờ chuyến đi Kim Sơn lại biến thành cục diện thế này.
Khuôn mặt Diêu Nghiễm Hiếu hiện rõ vẻ giận dữ, công chúa Vân Mộngthấy vậy vội vàng nói: “Thượng sư, cũng là chúng ta suy nghĩ cho người thôi.”
Bỗng Diêu Nghiễm Hiếu đứng lên quát to: “Kim Long quyết xuất hiện, đại loạn xảy ra, sao ngươi không biết phân biệt nặng nhẹ?”
Công chúa Vân Mộng ngạc nhiên hỏi: “Thương sư, chẳng phải người đã bảo là không tin Kim Long quyết sao?”
Trong lòng Vệ Thiết Y gượng cười, thầm nghĩ công chúa đúng là không hiểu nhân tâm kế. Thượng sư giả bộ không tin chẳng qua là muốn che tai mắt người mà thôi. Hiện giờ Thượng sư sốt sắng như thế thì có mù lòacũng nhìn ra lời đồn đại về Kim Long quyết quả nhiên không phải vô căn cứ.
Thấy tình thế không thể không đi, Diệp Vũ Hà đột nhiên bảo: “Nhiều khi không phải cứ nhiều người là tốt, ta đi trợ giúp Thu Thiên Hộ, Vệ đại nhân ở lại đây là xong.”
Dù sao Diệp Vũ Hà cũng là một bộ đầu, làm việc quyết đoán, nhanh nhẹn.
Diêu Nghiễm Hiếu ngước mắt lên nhìn vào Diệp Vũ Hà, lập tức nói: “Được, ngươi lập tức dẫn theo vài xạ thủ đi trước trợ giúp cho Thu Trường Phong, cần phải thu hồi Kim Long quyết.”Vệ Thiết Y không chần chờ. Gã lập tức chọn ra năm tay xạ thủ đi theo Diệp Vũ Hà đến viện trợ cho Thu Trường Phong.
Nhìn đám Diệp Vũ Hà khuất trong mưa, trong lòng Vệ Thiết Y tâm thần bất định, chẳng biết tại sao trong lòng vẫn bất an. công chúa Vân Mộng cũng lo lắng bất an, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Vạn Lý Giang Sơn đồ ở trên tường, không kìm được buột miệng hỏi: “Thượng sư, hai người Diệp Bộ đầu và Thu Trường Phong có thể bắt được Trương Định Biên sao?”
Cũng phải nói là kỳ quặc, Trương Định Biên đại nghịch bất đạo mà công chúa Vân Mộng lại không ác cảm gì với lão mà lại cảm thấy người nàyhào khí ngất trời làm cho người khác phải tin phục.
Diêu Nghiễm Hiếu lại ngồi xuống, nhìn Vạn Lý Giang Sơn đồ rồi bảo: “Trương Định Biên tuy già nhưng vẫn là hảo hán thiên hạ đệ nhất, ai bắt được lão?”
công chúa Vân Mộng vội la lên: “chuyện này ... chuyện này ... làm như nào cho tốt?”
Khuôn mặt Diêu Nghiễm Hiếu đờ đẫn nhìn màn mưa phía ngoài điện, miệng lẩm bẩm: “Ý trời, ý trời, phải nhìn ý trời thế nào. Chỉ mong bọn chúng ...” Lời chưa dứt đột nhiên ngẩn đầu nhìn lên xà nhà.công chúa Vân Mộng chăm chú nhìn cử động của Diêu Nghiễm Hiếu nên nàng cũng ngẩng đầu nhìn lên xà nhà theo rồi buột miệng kêu lên đầy sợ hãi.
Lòng Vệ Thiết Y như bị treo ngược, gã nghe thấy tiếng kêu bèn vội vàng nhìn về phí công chúa Vân Mộng. Gã thấy công chúa không sao cả mà chỉ là ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, mặt đầy sợ hãi.
Vệ Thiết Y cũng ngước mắt lên nhìn lên nóc đại điện.
Trên bầu trời đêm có một luồng sét xẹt qua.Trên xà ngang ở đại điện, lập lòe hàng chữ màu trắng.
Đang bất an lại đột nhiên xuất hiện hàng chữ, khó trách công chúa Vân Mộng kinh hãi vậy. Vệ Thiết Y thấy thế, trong lòng kinh sợ quát lên: “Cẩn thận.”
Mọi người thủ thế nhìn dòng chữ ở trên thượng lương (xà gỗ trên mái).
Có mấy chữ to màu máu – Loạn thần tặc tử Diêu Nghiễm Hiếu chết ở chốn này.
Trong điện tĩnh lặng, lặng như không còn sự sống.Giờ khắc này, sao lại có ai ở trên thượng lương đại điện Kim Sơn tự viết lên hàng chữ đại nghịch bất đạo như thế?
Trong lòng công chúa Vân Mộng như có tia chớp chạy qua, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hoảng sợ kinh hô: “Là Chu Duẫn Văn, là đường huynh đến.”
Diêu Nghiễm Hiếu trợ giúp Chu Lệ lấy thiên hạ Đại Minh. Đối với Chu Lệ, lão đương nhiên là công thần vô thượng. Nhưng đối với Chu Duẫn Văn là loạn thần tặc tử.
Chửi rủa Diêu Nghiễm Hiếu là loạn thần tặc tử đương nhiên chỉ có mộtmình Chu Duẫn Văn.
Diêu Nghiễm Hiếu nhìn thấy hàng chữ, vẻ đờ đẫn biến thành giận dữ. Y bật thẳng dậy, rít lên: “Ai? Là ngươi! Ngươi đã đến, vì sao không xuất hiện?”
Tiếng quát vọng khắp đại điện trống rỗng lẫn với tiếng mưa gió sấm sét trở nên thê lương không tả thành lời.
Dù Vệ Thiết Y kinh hãi nhưng vẫn còn nhớ chức trách bảo vệ thượng sư, nhìn thấy dòng chữ “Diêu Nghiễm Hiếu chết ở chỗ này” thì trong lòng kinh sợ, quát lên: “Bảo hộ thượng sự.”Đám Yến Lặc kỵ cầm trên tay chiếc nỏ đồng vọt tới, làm thành một vòng tròn quanh Diêu Nghiễm Hiếu, đồng loạt chĩa ra.
Phòng thủ nghiêm mật như thế, ai muốn giết Diêu Nghiễm Hiếu còn khó hơn lên trời.
Đúng lúc này, có tiếng chuông “Cong” vang lên.
Thanh âm tiếng chuông cực kỳ vang dội, tiếng cuồng phong nộ vũ, sét giật, sấm rền cũng không át được âm thanh tiếng chuông vang.
Tiếng chuông vang lên, tâm của mọi người như bị treo lên. Vệ Thiết Yvừa lấy làm kỳ vừa thấy kinh hoàng. Lúc gã nhập điện đã từng thấy cái chuông bên ngoài điện. Trong phật tự có chuông bình thường như nhà nông có cuốc. Nhưng lúc này sao nó lại vang lên?
Ngoài điện chỉ có mưa gió, mưa gió không gõ được chuông. Ngoài điện tất có người, hơn nữa rất có thể là địch? Kẻ địch là ai?
Tất cả ý niệm đảo nhanh trong đầu một thoáng. Sau đó Vệ Thiết Y lại nghe thấy tiếng chuông vang lên, có cả tiếng Phạn được xướng lên nghe không rõ tiếng nào. Sau một lát, tiếng Phạn càng lúc càng to, từ bốn phương tám hướng truyền đến, vây quanh đại điện tầng tầng lớp lớp.Đúng vậy, ở cổ tự thanh đăng có chuông tất có Phạn xướng. Nhưng đám người Vệ Thiết Y chỉ thấy Trương Định Biên là một hòa thượng, những hòa thượng khác không thấy bóng dáng đâu. Tại sao lúc này lại có hòa tượng niệm kinh?
Không chỉ một tên hòa thượng niệm kinh mà hình như phải một đám hòa thượng niệm kinh.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng bị tình huống cổ quái này làm cho kinh hãi. Nhất thời không ai biết phải ứng đối như thế nào, cũng chẳng ai để ý Diêu Nghiễm Hiếu đứng đó thần sắc nhợt nhạt, trong cặp mắt cũngcó sự kinh hãi.
Diêu Nghiễm Hiếu chẳng sợ cái chết, vậy y sợ cái gì?
Vệ Thiết Y phát hiện ra điểm này, rít giọng gào lên: “Ra xem xem ...” Gã vừa mở miệng mới thấy Phạn xướng to rõ, đinh tai nhức óc như nộ hải cuồng đào. Dù gã hét rã họng nhưng thanh âm bị trấn áp dưới những tiếng gầm vô biên tầng tầng lớp lớp.
Cổ tự, phạm xướng, mưa gió, sấm sét. . .
Trong lúc đó, hết thảy trong thiên địa chỉ có sáu tiếng rõ ràng, từngtiếng từng tiếng vang trong tai mỗi người.
Như tiếng trống, tiếng trống trầm đục gõ sáu lần, như sáu tiếng đồng thời vang lên đánh vào tâm tất cả mọi người.
"Úm, ma, ni, bá, mễ, hồng!"
Là Đại Minh chú. Tại sao lúc này đột nhiên có người niệm Đại Minh chú.
Chú ngữ như tiếng trống vang, át hết tiếng mưa rơi, sấm rền trùng kích thẳng vào lòng người.Cặp mắt Diêu Nghiễm Hiếu lộ ra vẻ điên cuồng, miệng hét lên: “Là Phi Thiên phạn ...” Y mới nói được thế, khóe miệng trào ra máu. Sau đó y giống như đại thụ bị sét đánh trúng. Đột nhiên y rũ người ra, ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Luồng sét đánh vào đại thụ khô héo, lập tức chấn gãy đại thụ.
Trong màn mưa gió, Thu Trường Phong thét dài một hơi. Hắn không chờ tiếng cười của Trương Định Biên tắt đi mà cứ vậy phóng tới. Vỏ đao đâm tới, thẳng hướng cổ họng của Trương Định Biên. Đao hắn tuy bị gãy nhưng quyết tâm không tan.Thu Trường Phong không phòng thủ mà chủ động ra tay. Hắn chủ động ra tay với anh hùng đệ nhất thiên hạ Trương Định Biên. Hắn có dũng khi như vậy thật là hào hùng.
Trong mắt Trương Định Biên lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng lập tức chiến ý dâng lên rào rạt.
Đến như chớp, chớp nổi lên, Trương Định Biên đánh ra một quyền còn nhanh hơn chớp.
Vỏ đao bị cuốn vào trở nên chia năm xẻ bảy nhưng thế tiếng của Thu Trường Phong không ngừng lại. Cánh tay chấn động, vỏ đao bị cuốn bayđi nhưng vẫn thẳng tới cổ họng Trương Định Biên.
Trương Định Biên lại ra một quyền nữa, đỡ lấy vỏ đao phi tới.
Thu Trường Phong không ngừng lại, vận chỉ làm kiếm vẫn đam thẳng vào cổ họng Trương Định Biên. Một chiêu tam biến của hắn không thay đổi mục tiêu, dường như không đâm trúng cổ họng Trương Định Biên không rời.
Trương Định Biên lại ra một quyền nữa, nắm đấm của lão chính là binh khí. Sự linh động của song quyền không kém lôi điện. Ngay lúc ngón tay Thu Trường Phong sắp đâm trúng cổ họng lão thì một quyền của lãophát sau mà đến trước, đánh trúng vào ngực Thu Trường Phong.
Một quyền này mau lẹ tới bậc nào.
Nhưng Thu Trường Phong như thể đã đoán định từ trước, tay phải dựng thẳng, che trước ngực.
Quyền kích chưởng tâm vang lên tiếng “Ầm” như sấm. Thu Trường Phong bay ngước lại, thổ ra máu, toàn thân mềm nhũn, trong lòng hoảng sợ. Nếu hắn không kịp thời lấy tay chặn thiết quyền của Trương Định Biên thì lúc này đã bị quyền của Trương Định Biên phá tan ngực, chết ngay tại chỗ.Một quyền đắc thủ, đột nhiên thần sắc Trương Định Biên biến đổi thành cực kỳ tức giận.
Bởi vì tay trái của Thu Trường Phong tiếp tục bắn ra. Có câu đốm lửa nhỏ nhóm vào cây khô. Lửa kia tuy chỉ một nhúm nhưng đốt phải cây khô đột nhiên bùng lên.
Lửa mới châm vào như sóng mắt của thiếu nữ. Chỉ một thoáng, tình yêu cuồng nhiệt bùng lên như lửa, hừng hực bốc lên.
Trong màn mưa, lửa bốc lên rần rật.Nếu đã không thể vãn hồi đương nhiên phải thiêu hủy cây khô, tiện đường thiêu hủy Kim Long quyết bên trong.
Cho dù không giết nổi Trương Định Biên thì nhất định phải hủy Kim Long quyết, tuyệt không thể để cho Kim Long quyết xuất hiện. Đây là ý định của Thu Trường Phong. Mặc dù hắn ... nhưng nếu phải lựa chọn, hắn thà rằng không nhìn mà hủy đi Kim Long quyết.
Bởi vì hắn biết rõ hậu quả khi Kim Long quyết xuất hiện. Hắn không muốn thiên hạ đại loạn. Hắn biết, cho dù Diêu Nghiễm Hiếu ở đây cũng sẽ lựa chọn như vậy.Hắn ít khi dùng loại pháp thuật kỳ môn như thế, ngay cả khi hắn phá Nhẫn giả chi thuật, hiểu rõ đạo pháp của Bài giáo hoặc Phủng Hỏa hội như lòng bàn tay sao lại không biết pháp môn quỷ dị như thế?
Trước đến giờ Trương Định Biên chưa từng giận dữ như vậy, lão ta không kịp ngăn Thu Trường Phong tung người tới trước cây cổ thụ. Hắn vung ra một quyền đánh lên cây cổ thụ khô héo đang cháy rừng rực.
Tiếng nổ ầm ầm, cái cây khô vốn đã xác xơ, héo úa lại gặp phải sét đánh, hỏa thiêu, lại thêm một kích kinh thiên của Trương Định Biên nên bị phá hủy chia năm bảy phần. Ngọn lửa bốc lên từng chỗ.Ở trong đám lửa có một vật dài khoảng nửa thước, rộng độ hai ngón tay.
Bên trong cây cổ thụ quả nhiên có giấu vật gì đó, vật này chính là Kim Long quyết sao?
Trương Định Biên, Thu Trường Phong đều biết đó là Kim Long quyết. Cả hai cũng biết Kim Long quyết có thể cải mệnh, thậm chí có thể làm cho người cầm được vật đó xưng vương, xưng đế. Nhưng đến tột cùng Kim Long quyết là vật gì thì hoàn toàn không biết.
Nhìn thấy vật kia, cả hai người đều biết, dù cho Kim Long quyết là cái gì, vật dài nửa thước kia nhất định là vật quan trọng của Kim Long quyết.Trương Định Biên thét dài. Lão không đợi vật kia rơi xuống mà tung người bay lên cao. Một nhún bay thẳng lên trời, Kim Long quyết đang rơi xuống, Trương Định Biên giơ tay muốn tóm Kim Long quyết vào tay.
Nhưng một đạo hắc quang còn nhanh hơn. “Viu” một tiếng, đã đâm thẳng vào Kim Long quyết. “Đinh”. Hắc quang đẩy Kim Long quyết bay ngang khoảng ba thước.
Chỉ ba thước nhưng làm cho Trương Định Biên vung trảo vào không khí.
Lập tức, hắc quang như là u linh “Đinh đinh đang đang” va vào Kim Long quyết làm cho Kim Long quyết bay lung tung trên không trung.Thu Trường Phong ra chiêu, hắn biết không thể ngăn được Trương Định Biên, cho dù xuất ám khí cũng không gây thương tổn cho Trương Định Biên nên nhanh chóng ném đồng tiền trong bọc ra đánh bay Kim Long quyết.
Trương Định Biên một trảo vào không khí. Dù sao lão không phải là chim nên bị rơi xuống.
Thu Trường Phong tung người nhảy lên, bay về phía Kim Long quyết rơi xuống. Hắn có thể liệu địch chiếm tiên cơ nên đương nhiên có thể phán đoán điểm rơi của Kim Long quyết. Hắn và Trương Định Biên một nhảymột rơi, cơ hội lập tức thay đổi.
Trận chiến này như quân cờ, ai đi trước chiếm lợi thế rất lớn.
Trong đêm tối, Kim Long quyết như một giột nước, nó lượn vòng lên cao rồi rơi xuống.
Thu Trường Phong tính toán cực chuẩn, hắn đoán định võ công Trương Định Biên rất cao nên không thể tới chỗ Kim Long quyết hạ lạc trước lão. Chỉ cần hắn đoạt được Kim Long quyết, Trương Định Biên tuy mạnh nhưng muốn cướp được Kim Long quyết trên tay hắn cũng không đơn giản.Lại một chiêu nhanh như chớp, cuồng phong cuồn cuộn.
Cuồng phong nhanh chóng tới sau lưng Thu Trường Phong muốn đánh tan hắn ra.
Sắc mặt Thu Trường Phong trắng còn hơn cả tuyết. Thời khắc này, lần đầu tiên hắn cảm thấy cái chết cận kề như thế.
Không phải là cuồng phong mà là Trương Định Biên xuất thủ - toàn lực xuất thủ. Cái lão này ra tay thực hung mãnh-hung mãnh đến độ mà chiêu tập kích chưa tới, Thu Trường Phong đã hít thở không thông.Phong vân!
Trong đầu Thu Trường Phong đột nhiên lóe lên hai chữ này, trong lòng kinh hoàng.
Ngày xưa, Trương Định Biên tung hoành trên chiến trường không chỉ trông vào nắm đấm, chém giết ở chiến trường, dục ngựa phi nhanh không thể so với tranh đấu nơi dân gian, không phải chỉ có dùng quyền mà chiến.
Trương Định Biên tung hoành ở chiến trường dùng ba loại binh khí. Lão dùng ba loại binh khí đó để xưng bá thiên hạ, làm cho quần hùng cúi đầu.Bào Đinh đao, Lạc Nhật tiễn, Phong Vân tiên.
Tích đầu bếp xả thịt trâu*, dùng lưỡi sắc mỏng lùa vào khe hở thì dao cứ rạch lem lém như không vậy, sự quan sát bằng ngũ quan như muốn dừng lại, nhường chỗ cho cái Thần sáng suốt vận hành theo thiên lý. Cây đao Bào Đinh chẳng những có thể mổ bò mà còn có thể nắm rõ thiên địa chi đạo. Trương Định Biên sử dụng Bào Đinh đao chứng tỏ rằng đao pháp của lão đã trở nên hết sức cao minh.
*Bào đinh giải ngưu (đầu bếp mổ trâu) là một trong những chuyện ngụ ngôn của thánh triết thời cổ Trang Chu, chuyện kể có người đầu bếp khi xẻ thịt trâu đã dùng mũi nhọn của đao mà lách vào khoảng giữa thịt vàxương, vì vậy mà xả thịt trâu rất dễ dàng.
“Bào đinh giải ngưu” là điển cố xuất phát từ thiên Dưỡng Sanh Chủ của Trang Tử. Văn Huệ Quân thấy mổ trâu bèn nói: “Ôi! Giỏi thay! Tuyệt đến mức ấy!”; người đầu bếp (bào đinh) thưa: “Thần khéo léo được như vậy là do tập quen, khéo léo dần.” Thành ngữ “bào đinh giải ngưu” dùng để ví sự khéo léo, nhanh nhẹn tột đỉnh do tập luyện.
Bỉ tiết giả hữu gian nhi đao nhẫn giả vô hậu, dĩ vô hậu nhập hữu gian khôi khôi hồ kỳ ư du nhẫn tất hữu dư địa hĩ. Dịch nghĩa: Giữa các khớp cứng kia có khe hở, mà lưỡi dao của thần lại mỏng, lấy lưỡi mỏng bén lùa vào khehở thì dao cứ rạch lem lém như không vậy
Tâm Thiền, Tâm Không được Trang Tử minh họa rất cụ thể trong truyện ngụ ngôn Bào Đinh mổ bò cho Văn Huệ Quân (Lương Huệ Vương). Bào Đinh đã dùng cái Thần, tức cái Tâm Không, thứ Trí Tuệ linh mẫn tuyệt đối để mổ bò, chứ không vạn dụng giác quan, qua sự điều khiển của trí năng, để hành sử. Do đó, thao tác của Bào Đinh nhanh nhậy, chính xác, tiết tấu, nhịp nhàng, hợp cung bậc như một cuộc trình diễn vũ nhạc, lạng lách, tách bóc thịt, gân, da, xương một cách tài tình, xẻ thịt hàng ngàn con bò qua mười chín năm mà dao mổ vẫn sắc bén: “Thủ chi sở xúc, kiên chi sở ỷ, túc chi sở lý, tất chi sở kỳ, họach nhiên,hướng nhiên tấu đao hạo nhiên, mạc bất trúng âm, hợp ư Tang Lâm chi vũ, nãi trúng Kinh Thủ chi hội. Huệ Văn quân viết: Hi, thiện tai ! Kỹ khái chi thử hồ! Bào Đinh thích đao đối viết: Thần chi sở hiếu giả, Đạo dã….Thủy, thần chi giải ngưu chi thời, sở kiến vô phi ngưu giả. Tam niên chi hậu, vị thường kiến toàn ngưu dã. Phương kim chi thời, thần dĩ Thần ngộ, nhi bất dĩ mục thị, quan tri chỉ, nhi Thần dục hành, ỷ hồ thiên lý” (Tay động, vai đưa, chân đạp, gối tỳ, tiếng da xương lìa nhau, tiếng dao lạng tách, đều trúng cung bậc, hợp với điệu múa Tang Lâm, lại giống cả bài nhạc Kinh Thủ. Văn Huệ Quân nói: Hay tuyệt ! Tài nghệ đến thế là cùng ! Bào Đinh ngừng dao đáp: Điều mà thần vốn say mê, ham thích, chính là Đạo vậy… Khởi đầu, trong lúc mổ bò, thần chỉ thấy con bò. Ba
Tích xưa, thời Nghiêu mười mặt trời cùng mọc, cỏ cây cháy khô. Nghiêu ra lệnh cho Nghệ bắn mười mặt trời. Trong chín ngày tất cả các mặt trời đều bị bắn rụng, thiên hạ cuối cùng cũng an. Lạc Nhật tiễn của Hậu Nghệ chẳng những bắn chết quỷ thần mà thậm chí còn có thể bắn rơi mặt trời. Trương Định Biên dùng tiễn gọi là Lạc Nhật cũng cho thấy tiễn thuật củanăm sau, thần không còn thấy con bò nữa. Bây giờ, thần dùng cái Thần để tỏ ngộ, chứ không dùng mắt để quan sát nữa, sự quan sát bằng ngũ quan như muốn dừng lại, nhường chỗ cho cái Thần sáng suốt vận hành theo thiên lý). Nam Hoa Kinh, thiên Dưỡng Sinh Chủ.lão lợi hại tuyệt luân thế nào.
Nhưng Bào Đinh đao cộng với Lạc Nhật tiễn lại chưa có uy phong bằng Phong Vân tiên.
Chuyện về Phong Vân tiên là, năm xưa lúc Trương Định Biên chịu một tiễn của đệ nhất mãnh tướng nhà Đại Minh Thường Ngộ Xuân thì có đánh lại một tiên làm cho ngũ tạng của Thường Ngộ Xuân bị thương, lục phủ bị trọng thương nên chết bất đắc kỳ tử khi còn tráng niên.
Phong vân tiên!Đến tận bây giờ, Trương Định Biên mới thật sự nổi giận. Bào Đinh đao, Lạc Nhật tiễn đều không còn nhưng trên người lão còn Phong Vân tiên. Bụng lão luôn hơi phì ra không phải là béo mà là có Phong Vân tiên quấn quanh. Trương Định Biên xuất tiên, phong vân đột biến.
Cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, đột nhiên Phong Vân tiên đến sau lưng Thu Trường Phong làm hắn rơi vào tuyệt cảnh.
Khi Thu Trường Phong lâm vào tuyệt cảnh cũng là lúc Diêu Nghiễm Hiếu rơi vào tử địa.
Ai cũng có thể thấy hẳn Diêu Nghiễm Hiếu phải chết chứ không còn nghingờ gì nữa.
Trong tiếng Đại Minh chú xen lẫn mưa gió sấm sét, tiếng chuống tiếng trống vọng lại. Tất cả đều hội tụ vào Diêu Nghiễm Hiếu. Khóe miệng Diêu Nghiễm Hiếu trào máu, trên khuôn mặt đờ đẫn như muốn nứt ra.
Chú ngữ vang dồn dập vỗ tới y, đánh sập ý chí của y, đánh tan tinh thần của y ...
Cây trụ cột vững chắc nhà Đại Minh, cây Định Hải Thần Châm giờ khắc này nghe thấy Đại Minh chú thì thần sắc kinh hãi, đột nhiên suy sụp, ầm ầm sụp đổ.Không thể không nói trong cõi mênh mang đều có ý trời, “Nhật Nguyệt ca”, Kim Long quyết, Đại Minh chú lần lượt xuất hiện, chẳng phải nói rõ giang sơn nhà Đại Minh sẽ bất ổn từ đây?
Chúng nhân vây quanh bảo vệ, Diêu Nghiễm Hiếu ngã vật xuống đất. Vệ Thiết Y kinh hãi, bổ nhào lên người Diêu Nghiễm Hiếu, khàn giọng hô: “Thượng sư ... Người làm sao vậy?” Dù gã đã từng trải qua vô số chuyện quỷ dị nhưng không ngờ trên thế gian còn xảy ra chuyện ly kỳ như vậy.
Tự nhiên Diêu Nghiễm Hiếu ngã vật ra, trong tiếng Phạn, tiếng chuông tột cùng ẩn chứa ma lực vô biên dạng gì mà đẩy Diêu Nghiễm Hiếu vào tửđịa?
Vệ Thiết Y không biết cho nên gã càng kinh hãi. Gã càng giận dữ cuồng nộ bao nhiêu thì lại càng kinh hãi bấy nhiêu.
Hộ vệ lão là lớp lớp Yến Lặc kỵ vẫn vây xung quanh, phải chăng Diêu Nghiễm Hiếu chết rồi ...
Ý trời? Phải chăng ... đó là ý trời?
Cặp mắt của Diêu Nghiễm Hiếu đã trở nên vô thần. Ai cũng nhận thấy y chỉ còn lại một hơi nhưng đột nhiên y lại nở nụ cười. Y vừa cười vừa giễucợt. Y gắng gượng thốt lên: “Ta đã hiểu rồi ... Ta ... hiểu rồi. Hắc đạo ... ly hồn. Hóa ra ta chính là Hắc đạo.”
Một tia sét đánh xuống.
công chúa Vân Mộng sợ hãi đến mức nín thở. Nàng nghe thấy thế, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý, cái tâm bất giác chùng xuống. Bởi vì nàng tự nhiên nghĩ tới một chuyện không thể tưởng tượng nổi, một chuyện làm cho lòng người sợ hãi.
“Nhật Nguyệt ca”!Sóng lớn trào dâng cuồn cuộn, “Nhật Nguyệt ca” quỷ dị liên miên, cuối cùng không phải đã có hai câu này được ghi lại sao?
Kim sơn lưu kệ tái hiện thì, hắc đạo ly hồn hải phân tranh*.
Lời tiên đoán của “Nhật Nguyệt ca” như thần, chuyện trước đó đã chứng minh không hề sai. Giờ đây Kim Long quyết đã tái hiện, chỉ có hai câu cuối cùng chưa có chứng thực.
Kim Sơn lưu kệ, hắc đạo ly hồn. Hai câu này không ai hiểu rõ nó có ý tứ gì. Trước đây Diêu Nghiễm Hiếu cũng không hiểu, nhưng giờ Diêu Nghiễm
*Khi vật ở Kim Sơn hiện trở lại sẽ là lúc Hắc đạo ly hồn hải phân tranh.Hiếu đã hiểu, công chúa Vân Mộng đột nhiên cũng hiểu.
Diêu Nghiễm Hiếu là tể tướng hắc y, vừa tăng vừa đạo. Hắc đạo chính là chỉ Diêu Nghiễm Hiếu là Hắc Y đạo nhân! Chẳng lẽ Kim Sơn lưu kệ chính là chỉ Vạn Lý Giang Sơn đồ, mà hai từ “tái hiện” trong “Nhật Nguyệt ca” chắc chắn không phải nói về lưu kệ, hẳn là nói Kim Long quyết đã tái hiện, Hắc đạo ly hồn là nói về chuyện Diêu Nghiễm Hiếu phải chết sao?
Hiện giờ ai cũng giật mình, hiểu ra nó rất đơn giản, đơn giản nhưng lại gây kinh sợ sâu trong lòng.
“Nhật Nguyệt ca” lại tiếp tục đúng một lần nữa. Chẳng lẽ bảo là trongcõi mênh mang vẫn có ý trời, đã dự liệu được trước sự hưng suy mạnh yếu của thiên hạ bá tính, sinh sinh tử tử? Cả cái chết của Diêu Nghiễm Hiếu cũng nằm trong ý trời sao?
Vân Mộng khiếp sợ không nói lên lời. Vệ Thiết Y cũng lạc hồn phách. Đột nhiên cảm thấy cổ tay cứng đơ, thiếu chút thì tim ngừng đập.
Gã cúi xuống nhìn thì thấy Diêu Nghiễm Hiếu nắm chặt cổ tay, nhìn chằm chằm vào gã, giọng rít lên: “Bảo Thu Trường Phong làm thay cho ta ... việc cực quan trọng này!”
Thần sắc Vệ Thiết Y hoảng hốt, lắp bắp nói chỉ mình hiểu: “Thượng sư ...người ...” Gã muốn khuyên Diêu Nghiễm Hiếu cố gắng gượng chịu đựng. Gã không tưởng được đây là di ngôn cuối cùng của Diêu Nghiễm Hiếu. Gã là tinh anh trong đám ngũ quân của phủ đô đốc, gã thật sự bị chuyện này làm cho đầu óc mơ hồ, cảm giác như đang ở trong cơn ác mộng.
Chợt nghe Diêu Nghiễm Hiếu nghiến răng, từng chữ cuối cùng như được nặn ra từ trong kẽ răng: “Bảo nó hủy đi ... tịch chiều của Bài giáo rồi!”
Vệ Thiết Y cảm thấy cổ tay lỏng ra thì hốt hoảng hiểu ra. Gã thất thanh thốt lên: “Thượng sư!”
Diêu Nghiễm Hiếu buông tay, đầu lỏng ra hơi nghiên, con mắt còn đangnhìn sấm sét, miệng vẫn còn nụ cười quỷ dị. Tình huống thật quỷ dị, đúng vậy – y đã chết.
Trước khi lão chết đã nói một chuyện quan trọng là bảo Thu Trường Phong hủy đi tịch chiếu của Bài giáo.
Bài giáo là một tổ chức cực lớn nhà Đại Minh, nó không chế toàn bộ đường thủy sông Trường giang. Vệ Thiết Y đương nhiên biết điều này. Nhưng cái gì là tịch chiếu, tịch chiếu ở Bài giáo là gì? Tại sao Diêu Nghiễm Hiếu lại phải chỉ đích danh Thu Trường Phong hủy tịch chiếu?
Trong đầu Vệ Thiết Y trống rỗng, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân rầnrật, chợt nghe thấy công chúa Vân Mộng hét lên một tiếng sợ hãi.
Thanh âm sợ hãi có cả sự hốt hoảng cực độ, không phải là vì cái chết của Diêu Nghiễm Hiếu.
Vệ Thiết Y bỗng nhiên quay đầu lại, sắc mặt trở nên xám ngoét, hết sức kinh hoàng.
Gã cảm thấy ác mộng không phải có vậy mà dường như mới chỉ bắt đầu.
Diêu Nghiễm Hiếu đã chết, Thu Trường Phong không biết đang ở đâu. Nhưng dù Thu Trường Phong có biết cũng không thể phân thân đến cứu,gã chỉ có thể trông vào bản thân mình.
Phong Vân tiên đuổi theo bén gót Thu Trường Phong, muốn cuốn lấy hắn, xé hắn ra từng mảnh.
Trương Định Biên dù già nhưng Phong Vân tiên chưa già. Khí thế Phong Vân tiên nổi lên, dù là Thường Ngộ Xuân phục sinh vẫn sẽ bị đánh cho vạn kiếp bất phục.
Trang phục của Thu Trường Phong cang phồng, sắc mặt nhợt nhạt, hắn lập tức lựa chọn phương án.Bạt đao
Cho dù Tú Xuân đao của Cẩm Y Vệ đã gãy nhưng hắn còn một thanh đao nữa. Hắn chưa bao giờ sử dụng cây đao này trước mặt bất cứ ai. Bở vì người truyền cho hắn thanh đao này năm xưa đã từng nói, không được sử dụng nó một cách khinh xuất, đao này không được để cho người khác nhìn thấy.
Bởi vì nếu người nhìn thấy thanh đao mà không chết thì sớm muộn sẽ có một ngày người đó sẽ đem đến họa sát thân cho hắn.
Vốn Thu Trường Phong không tin vào lời nói này bởi cách nói này làmcho bản thân thanh đao bao phủ sự thần bí và linh tính. Đao chỉ là đao, chẳng lẽ đao cũng có thần dị gì sao? Trước đây thần khí vô số, truyền thuyết vô số nhưng hắn chưa bao giờ thấy có chuyện như thế này.
Nhưng hắn không thể không tin, bởi vì người truyền cho hắn cây đao này gây cho hắn ấn tượng thần kỳ, chưa bao giờ nói và làm những chuyện vô vị.
Thu Trường Phong không chắc chắn giết được hảo hán đệ nhất thiên hạ Trương Định Biên, nửa phần cũng không nắm chắc nhưng giờ đây hắn không thể không xuất đao, hắn không bạt đao, chỉ có đường chết. Đãkhông còn đường tính toán, hậu họa để sau hẵng hay.
Hắn bạt đao ra, phản thủ lại một chiêu, từ lưng bạt xuất thanh đao như mây như sương mờ.
Đao uốn lượng như con rắn di chuyển trong nước, lảng bảng như khói, lờ mờ như sương. Dù hắn đã xuất đao nhưng nếu có người đứng xem cũng không thể nhận ra hắn đang cầm đao.
Thanh đao kia không hề giống đao thường mà như một giấc mộng. Giấc mộng như cầu vồng xẹt qua.
[Bá kiều liễu là một cây cầu cổ được dựng lên khi Tần Mục Công xưng bá . Chốn này là nơi xung yếu. Thời Đường có thiết lập một trạm dịch ở đây, bạn bè tiễn nhau thường bẻ tặng cành liễu nên chốn này diễn ra bao cảnh ly biệt cảm xúc.]
Truyền thuyết đậu đỏ Tương truyền, khi xưa có một người con trai xuất chinh, người vợ ở nhàTrong đao có mộng, trong mộng có sự bi thương, cực kỳ bi thương.
Bi thương giống như những hạt đậu tương tư vô tận rơi xuống, như hoa xuân không thể nở ra trọn vẹn, như cảnh tượng Bá kiều liễu* không bao giờ hết.
, như tiếng ca không thể tả hết ân cừu trên thế gian.sớm tối thường cầu nguyện cho chồng dưới một cái cây lớn trên núi cao. Vì thương nhớ chồng, thường khóc dưới gốc cây. Nước mắt khóc cạn, chỉ còn những giọt máu đỏ rơi không ngừng. Những giọt máu rơi từ đôi mắt người vợ hoá thành hạt đậu đỏ như máu. Đậu đỏ nẩy mầm, tươi tốt..ra hoa kết trái thành từng chùm đậu thật lớn. Người ta gọi đó là đậu tương tư. Ngày qua ngày, xuân đi thu đến. Những hạt đậu trên cây như luôn cùng nổi nhớ nhung của người vợ, dần dần hoá thành loại hạt mang hình dáng trái tim màu đỏ thẫm đẹp nhất trên đời - đậu tương tư.
Chưa thấy đao đã thấy sầu. Chưa thấy đao đã nghe tiếng. Đao phát ra thanh âm, một đao kích trúng phong vân- trúng đầu mỏm của PhongVân tiên.
Phong Vân khựng lại
Mưa gió bão bùng chợt dừng
Thiên địa vạn vật dường như cũng bị thanh âm cầu vồng như mộng ảo kia tác động, đất trời như run sợ. Trương Định Biên cũng giật mình, sâu trong mắt chớp động, chỉ trong chớp mắt hét lớn: “Cẩm sắt!”
Cẩm sắt là cái gì?Tại sao khi nhìn thấy, Trương Định Biên lại hét to là Cẩm sắt? Cho dù có người khác ở đây cũng sẽ không hiểu được dụng ý của Trương Định Biên. Nhưng mặt của Thu Trường Phong lại biến sắc, hắn không thể ngờ được lần đầu tiên hắn sử xuất đao này đã bị người khác gọi đúng tên đao.
Đao tên là Cẩm sắt – Cẩm sắt đao.
Sao Trương Định Biên lại biết được Cẩm sắt đao?
Trương Định Biên lại tiếp tục quát lớn, phong vân lại nổi lên. Trường tiên như giống như sợi tơ tình vấn vít, xoay tròn thành vòng chấn một chiêu đao như mộng của Thu Trường Phong.Đao như sương như khói, thân đao rung lên, đẩu động nhược mộng (dao động nhanh đến mức chóng mặt). Bất ngờ thân đao như đàn dao cầm, thanh âm bong bong từ đó vang ra. Trong không trung nổi lên thanh âm thiết mã kim qua [ngựa sắt, thương vàng] . Thu Trường Phong lợi dụng lực chấn động kia, thân thể lăng không bay vọt sang như phi lên trời.
Thu Trường Phong xuất một đao, chiêu đao chống lại thiên địa sát khí trong một kích của phong vân. Cuối cùng bị luồng cự lực này chấn bạt sang chỗ khác.
Trương Định Biên không liếc nhìn Thu Trường Phong mà xông tới chỗKim Long quyết. Giết hay không giết Thu Trường Phong không ảnh hưởng tới đại cục, chuyện quan trọng nhất là lấy được Kim Long quyết.
Lão chỉ còn cách Kim Long quyết có mấy trượng, Kim Long quyết đang rơi vào vũng nước.
Trong lúc đó, đột nhiên một bàn tay từ trong bóng tối thò ra nắm lấy Kim Long quyết.
Bàn tay này vững vàng có lực, vừa nắm được Kim Long quyết liền rụt về rồi lẩn vào trong bóng tối...Thu Trường Phong trên không, Trương Định Biên dưới đất nhìn thấy vậy đều khẽ giật mình. Không ai ngờ được còn có người thứ ba ở gần đó.
Người kia là ai? Thu Trường Phong lấy làm ngạc nhiên lắm. Hắn đang ở trên không nên không thể ngăn người kia cướp Kim Long quyết. Hắn chỉ còn hy vọng Trương Định Biên có thể ngăn người kia một lúc.
Trương Định Biên xuất tiên, trường tiên lao về phía tay người kia.
Lão không cần biết người kia là ai, lão chỉ biết ai tranh đoạt Kim Long quyết với lão thì chỉ có con đường chết!Tiên ảnh như điện, như chớp đánh tới. Nó chỉ đập mạnh xuống dưới đất làm cho đất nứt, nước tung, đá vụn bắn tung tóe, còn người kia đã tung mình bỏ chạy, chỉ hai lần nhảy sẽ chìm vào bóng tối.
Người kia hiển nhiên biết Trương Định Biên, Thu Trường Phong không phải là hạng người thường. Nếu như bị hai người quấn lấy thì không thể đỡ được. Gã lấy được Kim Long quyết liền bỏ chạy thật nhanh. Ra tay rất chuẩn, cực kỳ quyết đoán, cái tâm cơ nhẫn này cũng thật kinh người.
Trong Kim sơn tự này sao lại bỗng dưng lòi ra một cao thủ?
Vị cao thủ này đến cũng là vì Kim Long quyết sao?Người này làm sao biết được Kim Long quyết sẽ xuất hiện hôm nay?
Trương Định Biên hét lên giận giữ, bộ pháp như sấm sét, chỉ chốc lát đã chìm trong bóng tối. Ngao cò tranh nhau làm cho ngư ông đắc lợi. Lão tính dù phải đuổi tới chân trời cũng không thể để cho người ta cướp được Kim Long quyết.
Bấy giờ Thu Trường Phong mới rơi xuống đất. Khi mũi chân vừa chạm đất, cẩm sắt đao biến mất tăm tích thật kỳ dị, giống như sương mù, khói mờ mất tích trong mưa.
Đao biến mất vô tung, Thu Trường Phong vọt người vào trong bóngđêm. Kim Long quyết là việc trọng đại, cho dù không giết được Trương Định Biên cũng phải đoạt lại Kim Long quyết bằng được.
Nhưng hai việc này đều là chuyện cực kỳ gian khổ, hắn biết làm thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ đây?
Điên cuồng đuổi theo, Thu Trường Phong cảm thấy mưa gió như đao đập vào mặt. Bước chân của hắn không ngừng, tâm tư không ngừng suy nghĩ, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện ai đã cướp Kim Long quyết từ trong bóng tối?
Đúng lúc này, phía trước vọng đến một tiếng gào, có tiếng xé gió của nỗtiễn, ngay sau đó là ánh sáng như sương chớp động trong không trung.
Trong màn mưa gió, Thu Trường Phong nghe thấy tiếng gào kia là của Trương Định Biên. Trong lòng hắn vừa mừng vừa lo, chân đạp mạnh vọt tới nơi mà âm thanh vừa phát ra.
Có bóng người chớp động. . .
Sau đó hắn nhìn thấy một chiêu đâm tới.
Một kiếm đâm thẳng cổ họng hắn.Thu Trường Phong phát rét, không thèm rút đao chỉ hô lên: “Là ta đây!” Hắn không phản kích bởi vì người kia tới gần là hắn nhận ra đó là ai.
Một kiếm khựng lại, dừng ngay trước mặt Thu Trường Phong, bàn tay run rẩy dưới mưa. Chiêu kiếm kia vốn nhanh như điện xẹt, tay nắm chắc kiếm vốn vững vàng nhưu bàn thạch nhưng trong một đêm đầy sấm sét, kiếm kia, tay kia cũng run lên từng chập.
Thần kinh Thu Trường Phong vững như thép. Một chiêu kiếm đoạt mệnh kia làm như không thấy.
Người xuất kiếm chính là Diệp Vũ HàDiệp Vũ Hà vâng lệnh thượng sư đuổi tới, mới rồi hơn phân nửa là đã giao thủ với Trương Định Biên.
Thu Trường Phong nghĩ vậy, liếc nhanh Diệp Vũ Hà rồi nhìn năm thi thể nằm trên đất, thần sắc nghiêm trọng. Hắn nhận ra đó là năm nỗ thủ của nhóm Yến Lặc kỵ đều đã mất mạng.
Cổ họng nát bét, một kích toi mạng.
Trương Định Biên đang một lòng truy Kim Long quyết đột nhiên bị chặn lại, một kích giận dữ làm sao mấy tên Yến Lặc kỵ có thể chống nổi? Diệp Vũ Hà vẫn còn sống bởi vì võ công của nàng hơn xa mấy tên Yến Lặc kỵ.Mưa thu rơi rào rào, Thu Trường Phong ngừng lại một lát đã mất bóng dáng Trương Định Biên và người đoạt Kim Long quyết. Khắp nơi mưa gió, bóng tối lay động, hắn đã mất dấu hành tung đối thủ nhưng hắn không vội vã mà hỏi thêm một câu “Những người khác đang ở đâu?” Hắn chỉ tiện đường hỏi han nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm dưới mặt đất.
Mưa như trút nước như tẩy rửa thế gian nhưng theo những dấu vết lưu lại vẫn đủ cho hắn truy tung.
Mặc dù hắn đang tìm manh mối nhưng dựa vào phán đoán của mình là chính.Không nghe thấy câu trả lời, hắn cũng chẳng sửng sốt bởi vì Thu Trường Phong biết là xưa nay Diệp Vũ Hà vốn lạnh lùng nên cũng không để bụng. Hắn đã phán đoán được phương hướng đuổi theo bèn dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía Diệp Vũ Hà.
Dưới mưa gió, Diệp Vũ Hà không thu kiếm lại, nàng đứng đó khuôn mặt hồng lên thanh tú động lòng người giống như phong lan trong khe núi.
Ánh mắt Thu Trường Phong chớp động cảm thấy có gì đó không ổn bèn chờ xem có hỏi gì không thì chỉ thấy các ngón tay buông ra, trường kiếm lóe lên ánh sáng tang thương rơi xuống đất, kinh tâm động phách.Làm cho hắn sợ hãi hơn là đột nhiên Diệp Vũ Hà ngã về phía hắn, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Trong mưa đêm gió giật, máu tươi bắn ra.
Trong lòng Thu Trường Phong chấn động mãnh liệt, hắn vươn tay đỡ thân thể mềm mại của Diệp Vũ Hà. Hai mắt Diệp Vũ Hà nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh. Mưa rào đập vào mặt như trân châu tan vỡ.
Diệp Vũ Hà bị thương, là vừa rồi giao thủ với Trương Định Biên nên bị thương chăng? Trong đầu Thu Trường Phong nảy ra ý nghĩ ngày, hắn thấy cặp mắt Diệp Vũ Hà nhắm chặt, cặp mi dài như lá cỏ đau thươngvương đầy những giọt mưa.
Mưa càng to, Thu Trường Phong đỡ Diệp Vũ Hà, trong lòng cảm thấy khó xử trước nay chưa từng gặp.
Diệp Vũ Hà bị thương, thương thế không nhẹ. Nàng đối chiến với Trương Định Biên. Giờ đây khắp nơi không người nên hắn phải tìm một chỗ an trí thỏa đáng cho Diệp Vũ Hà, bằng không nếu đều nàng dầm trong mưa thì sợ rằng thương thế sẽ nặng thêm.
Còn Trương Định Biên và người cướp được Kim Long quyết đã biến mất. Hiện giờ hắn đi tìm chưa chắc đã truy được, tuy vậy nếu còn trì hoãn nữathì mất đi manh mối, sau hy vọng truy để lấy lại Kim Long quyết có khả năng cải mệnh trong truyền thuyết thì khác gì mò kim đáy biển
Nếu như Kim Long quyết rơi vào tay Chu Duẫn Văn thì chỉ e rằng từ nay về sau này sinh linh nhà Đại Minh đồ thán ...
Hắn là Cẩm Y vệ, hắn có nguyên tắc của chính mình. Hắn phải lấy quốc sự làm trọng. Đây là lời dạy hắn trong nhiều năm, há có thể sửa đổi một cách đơn giản.
Ý niệm chạy trong đầu như điện, hắn tính để Diệp Vũ Hà dưới gốc cây cổ thụ, dằn lòng quyết liệt để không áy náy.Nhưng vừa mới rời tay ra, lòng hắn quặn đau tựa như dao cắt.
Nhìn khuôn mặt thanh kỳ thiêm thiếp dưới mưa, mái tóc đen huyền đẫm nước, giống hệt như lúc biệt ly năm xưa, run rẩy như cành liễu trong giá rét.
Khói sầu tơ vương, hoa lạc trong gió...
Bây giờ tuy bảo là hải đường héo tàn, lê hoa khó giữ nhưng tương tư chính là một cái liếc nhìn in đậm trong tim. Tơ tưởng không biết đã bao nhiêu lần nhớ lại dung nhan trong cơn mộng mị. Trong một khắc suy tư, hắn khó mà nói là năm xưa ta từ biệt nàng, mất bao năm như thế cho tớitận bây giờ, nàng gặp phải nguy hiểm ta sao có thể nhẫn tâm như vậy, giống như năm xưa bỏ đi trong lặng lẽ?
Tay của hắn run rẩy, lòng của hắn đang xao động.
Không một ai biết, Diệp Vũ Hà cũng không biết, lòng hắn với nàng như vậy bởi đơn giản có một đoạn hồi ức về bên bờ sông Tần Hoài năm xưa – nước chảy lững lờ, vẻ thùy mị làm say lòng người.