Đế Yến
Dịch giả: gaygioxuong
Thuyền nhỏ ra giữa dòng, dần dần trôi xa. Đến lúc cập bờ, Thu Trường Phong lập tức tới Trấn Giang phủ tìm Tri phủ đại nhân để báo tri phủ phủ Trấn giang dọn dẹp tàn cục ở Kim Sơn. Đồng thời hắn đưa ra lệnh bài Cẩm Y Vệ để lấy ngựa xuôi về hướng Đông. Trước khi đi hắn viết một phong thư hỏa tốc tám trăm dặm để trạm dịch khẩn cấp trình lên thiên tử.
Tri phủ Trấn Giang thấy ở Kim Sơn xảy ra chuyện lớn như thế thì khuôn mặt tái xanh lại, chỉ biết nhất nhất làm theo hướng dẫn.
Thu Trường Phong không chờ tới lúc khoái mã phủ Trấn Giang bắt đầu đưa thư mà giục ngựa cùng với Diêu Tam Tư cứ ven sông mà tiến về phía Đông. Hai người phi ngựa cả ngày, chưa tới ba ngày đã đến Thường Thục.
Thường Thục ở phía bắc phủ Tô Châu, chỗ này đã gần nơi sông Trường Giang chảy ra biển.
Vận tải hàng hải nhà Minh bấy giờ phát triển tới mức đỉnh cao trên thế giới, điển hình là Trịnh Hòa mấy lần ra biển đến Châu Âu, thương nhân của các quốc gia khác cũng đến giao dịch với nhà Minh thông qua cửa biển này. Việc buôn bán, vận tại đây phồn vinh, hưng vượng chưa từng có.
Thường Thục là mảnh đất gần cửa biển, dân giàu, hàng hóa đa dạng, cực kỳ phồn hoa.
Thu Trường Phong tới Thường Thục vào lúc giữa trưa. Diêu Tam Tư bám theo không ngừng nghỉ nên mỏi mệt quá đỗi nhưng gã cắn răng chịu đựng, không kêu khổ tiếng nào.
Gã này vốn tính nhu nhược, hay sợ, trải qua gian gian, mưa gió vất vả đã kiên cường, từng trải lên rất nhiều.
Diêu Tam Tư dù không kêu khổ nhưng trong lòng vẫn thắc mắc. Gã không hiểu vì sao Kim Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy, công chúa và đám người đi theo không biết ở chốn nào mà Thu Trường Phong lại chạy tới cửa biển.
Thu Trường Phong đưa mắt nhìn trời, hắn thở phào một hơi rồi bảo: “Bôn ba mấy ngày rồi cũng cần ăn cơm cho nóng miệng.” Hán nhìn thấy một tửu lâu có khí phái bên đường bèn xoay người xuống ngựa, buộc dây cương ngựa ở cọc gỗ phía trước cửa rồi cất bước lên lầu.
Diêu Tam Tư vẫn không thể hiểu nổi mục đích chuyến đi. Gã thầm nghĩ, lúc này chắc chỉ có Thu Thiên Hộ mới có cảm giác ngon miệng?
Hai người bước lên lầu. Mọi người trên lầu đều ăn mặc hoa mỹ, cử chỉ văn nhã. Thường Thục là nơi hưng vượng, có câu: “phú quý sinh lễ nghĩa”, quả thực mới nhìn thì các thực khách ở đây đều tao nhã, cư xử thân thiện, vui vẻ.
Hai người đã mặc thường phục từ trước đó, tên tiểu nhị thấy hai người Thu Trường Phong trông mỏi mệt, phong trần, quần áo mặc không giống là kẻ có tiền, gã liệu trước chắc chẳng có gì xơ múi nên mãi hồi lâu cũng chưa đến phục vụ.
Diêu Tam Tư tức giận, định quát lên thì bị Thu Trường Phong ngăn lại. Diêu Tam Tư cảm thấy khó hiểu, hạ giọng thì thầm: “Đại nhân, chuyện đang gấp gáp sao lại để lãng phí thời giờ ở đây?”
Ánh mắt Thu Trường Phong khẽ liếc, thì thầm hỏi: “Chẳng lẽ ngươi đã quên lời dặn dò của Thượng Sư sao?”
Diêu Tam Tư đáp: “Không có đâu, Thương sư bảo đại nhân hủy đi …” Gã ngừng lại không nói tiếp, đúng là cực kỳ cẩn thận, nhưng trước khi Diêu Nghiễm Hiếu chết bảo Thu Trường Phong hủy đi Tịch Chiếu của Bài giáo, gã làm sao quên được?
Nhưng việc ăn cơm ở tửu lâu với câu dặn dò của Thượng Sư thì có liên quan gì?
Thu Trường Phong gật đầu khen: “Ngươi không quên là tốt rồi. Từ lúc này chúng ta phải hoàn thành gấp nhiệm vụ của Thượng sư. Nhưng chuyện này rất khó giải quyết ta phải hành sự chu đáo cẩn mật mới được.” Mặt hắn toát ra sự nghiêm nghị, Thu Trường Phong cảnh báo: “Chuyện này mà làm không tốt, ta và ngươi đều phải chết ở đây. Vì thế bây giờ ngươi đi theo ta phải tập trung chú ý mười hai phần.”
Diêu Tam Tư chỗ hiểu chỗ không vẫn gất đầu. Sau khi Thu Trường Phong nói hết, hắn không cầm lấy đũa mà đưa ánh mắt như chim ưng quét qua toàn bộ người trên lầu. Khi đảo xong một vòng, thần sắc tỏ ra hơi thất vọng. Đột nhiên ánh mắt chớp động, nhìn về chỗ gần thang, mắt nhíu lại.
Diêu Tam Tư nhìn theo ánh mắt của Thu Trường Phong, thiếu chút nữa gã kêu lên.
Ở đầu bậc thang là một cô gái mặc áo xanh, khuôn mặt hơi tiều tụy, dáng người nhỏ bé, yếu ớt, đôi mắt sáng như nước. Nhìn thấy Thu Trường Phong, Diêu Tam Tư đang nhìn, nàng bèn đi tới bàn, ngồi xuống đối diện Thu Trường Phong. Thấy Diêu Tam Tư cả kinh há miệng ra, nàng lạnh nhạt hỏi: “Vài ngày không gặp đã không nhận ra sao?”
Diêu Tam Tư hít một hơi rồi hỏi: “Diệp Bộ đầu, trùng hợp thế?”
Hóa ra, cô gái kia là Diệp Vũ Hà.
Diệp Vũ Hà đưa mắt nhìn về phía Thu Trường Phong bảo: “Đương nhiên Thu đại nhân biết không chỉ là trùng hợp.”
Thu Trường Phong nhíu mày hỏi lại: “Sao nàng không đi tìm công chúa mất tích, theo ta tới đây làm gì?” Đương nhiên hắn biết không phải là ngẫu nhiên, nhất định là Diệp Vũ Hà theo bọn hắn tới đây, trong lòng có chút bội phục thuật truy tung.
Diệp Vũ Hà nhìn thẳng vào Thu Trường Phong, thì thầm: “Ta đã suy nghĩ cẩn thận, Thượng sư đến Kim sơn là để lấy Kim Long quyết. Diệp Hoan, nhẫn giả tới Kim Sơn không chỉ vì báo thù mà e rằng cũng là vì Kim Long quyết. Kim Long quyết tái hiện, e rằng thiên hạ đại loạn.” Ngừng một chút, không thấy Thu Trường Phong trả lời, Diệp Vũ Hà đành tiếp tục nói: “Đương nhiên, Thượng sư biết hết cả. Trước khi chết lão bảo ngươi hủy Tịch chiếu nào đó … chắc chắn Thượng sư sẽ không bắn tên mà không có đích. Bởi vậy, ta kết luận giữa Kim Long quyết và Tịch chiếu phải có sự liên quan kỳ lạ nào đó. Thượng sư bảo ngươi hủy Tịch chiếu đi, e rằng có quan hệ tới việc ngăn cản khả năng cải mệnh của Kim Long quyết.
Diêu Tam Tư chợt chen vào: “Người cướp Kim Long quyết nhất định sẽ không cho Thu đại nhân làm vậy.”
Diệp Vũ Hà gật đầu bảo: “Đúng, nhẫn giả đương nhiên sẽ không để Thu Thiên Hộ hủy Tịch Chiếu đi.”
Diêu Tam Tư nói tiếp: “Bởi vậy việc truy tung nhẫn giả, hủy tịch chiếu, năng Kim Long quyết cải mệnh đều là những việc liên quan với nhau.”
Diệp Vũ Hà vẫn nhìn thẳng vào Thu Trường Phong, nàng muốn từ nét mặt của Thu Trường Phong để xem suy đoán của mình đúng hay sai. Nhưng Thu Trường Phong chẳng có phản ứng nào. Hắn chỉ lơ đãng nhìn qua ô cửa sổ, lẩm bẩm: “Đói quá, chẳng lẽ còn chờ người gọi sao?”
Diệp Vũ Hà ngẩn người, không biết trong lòng Thu Trường Phong đang nghĩ điều gì.
Mùa thu đang rực rỡ bên ngoài cửa sổ, cảnh sắc tươi đẹp của Giang Nam xanh thắm, có lá rơi báo mùa, có gió nhẹ vờn bay, thật hiền hòa và hiu quạnh.
Trong gió lạnh, lá vàng rơi, có một tên ăn mày trông khá trẻ con đang ôm bả vai. Nó đứng ở bên đường ngước nhìn tửu lâu. Tên tiểu khất cái vừa đen vừa bẩn. Thu Trường Phong từ trên lầu nhìn xuống nhưng nhìn không rõ được khuôn mặt.
Đúng lúc này, ở cuối đường có mấy người nghênh ngang đi tới tửu lâu, một người nhìn thấy đứa ăn mày chướng mắt quá bèn quán lên: “Ăn xin hả, cút đi mau.”
Người đi đầu là một người mập mạp, cái bụng che khuất cả chân, toàn thân như được dát vàng trông cực kỳ khí phái. Quần áo lấp loáng, ngón tay đeo một cái nhẫn vàng bắt người ta phải chú ý. Khi người này cười, thì lộ ra hàm răng toàn làm bằng vàng. Y nhìn thấy đứa ăn mày, mặt cau lại bảo: “Tửu lâu này cũng là số một số hai ở đây sao trước cửa lại có tên ăn mày hả?”
Đang lúc nói, đứa ăn mày nhỏ cúi đầu, chậm rãi đi về một phía.
Những tùy tùng của tên mập thấy thế không còn kiên nhẫn nữa mà vung quyền định đánh làm đứa ăn mày phải cuống quít bỏ chạy, nó chẳng may vấp phải bậc thang té ngã.
Những tên tùy tùng khác cười rộ.
Đứa ăn mày ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn đám người, ánh mắt lóe lên sự thù hận. Nhưng đám người đó đã đi vào tửu lâu.
Chuyện này chỉ là chuyện cỏn con, ở bất cứ chỗ nào đều có thể xảy ra, người có tiền xem thường người không có tiền. Đây dường như là chuyện bình thường.
Diệp Vũ Hà cũng nhìn thấy cảnh ở dưới lầu. Nàng vừa định can thiệp thì đứa ăn mày đã đi xa, đám người kia cũng đã vào tửu lâu. Dù nàng bất bình nhưng cũng biết rõ lúc này không phải là lúc đa sự, huống chi đứa ăn mày đó cũng không xảy ra chuyện gì lớn.
Ngoại trừ Diệp Vũ Hà thì những người khác đều bàng quang dù trông thấy có chút bất bình. Riêng mình Thu Trường Phong thấy chuyện này đúng là có vấn đề, bởi vì Thu Trường Phong có thể nhìn ra những việc không tầm thường trong những tiểu tiết.
Lưu tâm mọi chuyện cũng phải có kiến thức thì mới hiểu rõ nguồn cơn từng chuyện.
Hơn hai ngàn câu khẩu quyết trong Càn khôn tác thoạt nhìn thì rất thần bí nhưng kỳ thực đều là những tổng kết, quy nạp khi lưu tâm tỉ mỉ đến những tiểu tiết chi tiết.
Đến như chuyện vào tửu lâu tiểu tiết tầm thường này thôi, Càn khôn tác cũng có đề cập tới, “Mới vào lầu các xem nội ngoại, xa mã cửu lưu thấy rõ ràng.”
Câu này giải thích đơn giản, tức là vào quán, trước khi ăn cần phải xem rõ trong ngoài, phải lưu tâm tới xe ngựa thế nào, xét rõ thái độ các hạng người tam giáo cửu lưu ra sao. Những lời này nghe thấy đơn giản nhưng nếu có thể vận dụng thuần thục thì làm được một bộ khoái tầm thường sẽ không thành vấn đề.
Không phải bộ khoái nào cũng có võ công cao cường như Diệp Vũ Hà, đại đa số chỉ biết vài chiêu thức tầm thường nhằm giữ gìn trật tự trị an với bách tính hàng ngày mà thôi. Nếu quả thật có giang dương đại đạo, cao thủ võ công cao cường xuất hiện thì quan tầm tặc hay tặc cầm quan khó mà nói trước được.
Nhưng bộ khoái chân chính có năng lực thì phải đối với thế lực tam giáo cửu lưu xung quanh, nội ngoại tửu lâu, nhà trọ phải tinh tường quen thuộc thì mới có thể cân đối thế lực, giữ gìn sự bình an của địa phương, đồng thời bảo vệ bản thân không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thu Trường Phong không phải là bộ khoái nhưng trình độ hơn xa các bộ khoái thông thường. Hắn chọn tửu lâu này ăn cơm không chỉ vì ăn cho no bụng, ngon miệng mà thấy quy mô tửu lâu này rất lớn, ngựa xe trước tửu lâu xa hoa quý phái, ngựa cương hùng tráng. Hiển nhiên sẽ xuất nhiện những nhân vật có danh có tiếng.
Thực ra hắn đang muốn tìm một nhân vật có danh có tiếng đồng thời muốn cho kẻ khác biết hắn đang tìm kiếm. Hắn đang tính dùng kế đả thảo kinh xà, phản khách vi chủ.
Hắn đã nổi sát cơ lên.
Chu Lệ khi biết Diêu Nghiễm Hiếu chết rồi chắc chắn sẽ đau lòng, sẽ phẫn nộ, sẽ có hành động làm cho một số người hối hận, hối hận vì đã gây ra chuyện này.
Hiện tại hắn nóng lòng làm chuyện này dù chưa được Chu Lệ cho phép nhưng hắn biết là Chu Lệ nhất định sẽ tán thành.
Hắn hành sự không cần chờ mệnh lệnh, bởi vì Chu Lệ đã có chỉ dụ từ xưa, Cẩm Y Vệ gặp chuyện gấp cứ tiền trảm hậu tấu, sau này không phải chịu trách nhiệm.
Hắn thả ngựa phi như bay trong ba ngày, trong lòng suy nghĩ rất nhiều. Hắn chưa bao giờ quên nhiệm vụ Thượng sư giao cho, hắn cũng biết rằng nhiệm vụ này cực kỳ khó khăn.
Nhưng hắn sẽ không buông bỏ, khi hắn vào tửu lâu là đã bắt đầu áp dụng kế hoạch của mình.
Tửu lâu như thế này, với những người có thân phận qua lại tất nhiên là ghét sự xuất hiện của ăn mày. Tửu lâu có thể làm ăn được tất nhiên phải dựa vào thế lực bang hội xung quanh, và thỉnh thoảng lại phải hiếu kính chúng.
Chốn này là nơi Trường Giang chảy ra biển, thế lực bang hội lớn nhất phân nửa sẽ có quan hệ với Bài giáo.
Những bang hội kia đã thu tiền tài của người ta đương nhiên sẽ phải gánh nạn cho người, phải đảm bảo không có người quấy nhiễu tửu lâu. Đó chỉ đơn giản là cách hoạt động của thế lực, chỉ là tương hỗ cho nhau, Thu Trường Phong đã biết điều này từ lâu. Những tên khất cái thường xuyên qua lại đương nhiên đều biết, đều bị thế lực bang hội cảnh báo nên sẽ không đến ăn xin những tửu lâu kiểu này.
Đứa ăn mày kia đến đó ăn xin một là một khất cái mới gia nhập hoặc không phải là một tên khất cái. Thu Trường Phong cảm thấy đứa ăn mày kia không phải là khất cái, khi cái đứa an mày đó ngẩng đầu lên nhìn về phía tên mập là đúng Thu Trường Phong nhìn được khuôn mặt của nó rồi.
Khi đó, Thu Trường Phong chấn động trong lòng, hắn không ngờ lại gặp lại đứa ăn mày này. Tuy trong lòng hắn khiếp sợ nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Đúng lúc này, tiểu nhị hô lên: “Lôi tam gia, thỉnh sang bên này.”
Thu Trường Phong quay đầu nhìn cầu thang thì thấy tên mập lòe loẹt ánh vàng đã lên lầu. Gã chính là Lôi Tam gia.
Nhìn thấy trên lầu đầy thực khách, Lôi Tam gia nhíu mày hỏi: “Hôm nay ta phản khách vi chủ, bày yến tiệc tại đây chiêu đãi công tử nhà Vinh gia. Không phải đã bảo là bao cả lầu này sao? Sao lại có nhiều người ngồi đây vậy?”
Chưởng quầy đã đứng tại đó đón tiếp từ trước, y cười làm lành: “Lôi Tam gia, ngài bảo bao hết bữa dạ tiệc, giờ mới là trưa mà?”
Lôi Tam gia nhướng mày, quát: “Tuy là dạ tiệc nhưng không được qua loa. Bây giờ phải chuẩn bị cho tốt, các ngươi vẫn còn buôn mới bán, có phải coi thường vàng của ta phải không?”
Chưởng quỹ cười làm lành nói: "Chúng ta nào dám."
Lôi Tam gia trừng mắt bảo: “Còn không đuổi hết đám người này đi. Tiền cơm của chúng ta trả lại gấp đôi.”
Chưởng quỹ cảm thấy nan giải, nhất thời không biết nên làm gì cho phải.
Phần lớn thực khách là người buôn bán, coi trọng hòa khí, lợi nhuận không phải hạng người thích gây chuyện. Có vài người sợ gặp phiền toái, lại thấy Lôi Tam gia uy phong như thế bèn lẳng lặng đứng dậy bỏ đi. Một số người dù cực kỳ khó chịu, mặt mày cau lại nhưng nhất thời chưa biết lai lịch của Lôi Tam gia nên cũng chưa dám ra mặt đối nghịch với Lôi Tam gia.
Thu Trường Phong liếc nhìn cái tên Lôi Tam gia kia, miệng nhếch lên cười. Hắn nói với Diệp Vũ Hà: “Ta biết cô muốn liên thủ phá án với ta để cứu công chúa … nhưng căn bản cô không có đầu mối nên cô chỉ có thể bám theo ta.”
Diệp Vũ Hà trầm mặc một lát rồi gật đầu bảo: “Ừ.” Trong lời nói có chút thỉnh cầu và chờ mong: “Thu Trường Phong, ta hy vọng cùng ngươi … cùng đi. Những khó khăn chúng ta sẽ chia sẻ với nhau, được không?”
Đôi mắt Thu Trường Phong sáng ngời, đầu lại cúi thấp bảo: “Cô muốn liên thủ với ta, kỳ thật cũng hay. Nhưng cô phải giúp ta làm một chuyện . Chuyện rất dễ thôi, nếu chuyện mà thành thfi chúng ta sẽ cùng nhau hành sự.’
Tinh thần Diệp Vũ Hà chấn động, lập tức bảo: “Ngươi nói đấy nhé.”
Thu Trường Phong liếc nhìn Lôi Tam gia, vừa lúc Lôi Tam gia đang đưa mắt nhìn sang.
Lôi Tam gia nhìn thấy tên tiểu tử nghèo kiết vẫn còn nghênh ngang ngồi, trong lòng bực bội. Y đang muốn gọi người lẳng đứa này xuống lầu, chợt nghe thấy Thu Trường Phong nói: “Ta thấy tên Lôi Tam gia này rất không vừa mắt. Cô thay ta cho gã một bạt tai được không?”
Mọi người giật nảy người.
Tiếng của Thu Trường Phong dù không lớn nhưng hơn nửa người trên lầu này đều nghe được. Ai cũng có phần không tin, không tin tên tiểu tử trong tầm thường nghèo kiết này lại dám càn rỡ với Lôi Tam gia.
Thu Trường Phong nhìn Lôi Tam gia ngứa mát, muốn cho y một bạt tai sao?
Khi Diệp Vũ Hà nghe thấy câu này, nàng chưa ra tay. Nàng vẫn chưa rat ay. Thu Trường Phong có nguyên tắc của hắn, sao nàng không có của mình?
Nàng không có con mắt tinh tường như Thu Trường Phong nhưng cũng nhìn thấy Lôi Tam gia không phải là một nhân vật đơn giản. Mặc dù Lôi Tam gia hung hăng càn quấy, thủ hạ của hắn cũng đáng đánh nhưng chuyện tự nhiên tát Lôi Tam gia một cái, Diệp Vũ Hà không những chưa làm mà còn chưa từng nghĩ đến.
Thu Trường Phong lướt nhìn khuôn mặt khó xử của Diệp Vũ Hà, tỏ ra thất vọng bảo: “Ngay chuyện đơn giản như thế cô cũng không thể làm được. Nếu ta đưa cô theo, ngoài việc làm liên lụy tới ta thì còn dùng được vào việc gì? Cơ hội chỉ có một lần, nếu cô không đánh cũng đừng theo ta hành sự, không bằng đi sớm đi.”
Diệp Vũ Hà nắm chặt tay lại, còn chưa đáp lại thì Diêu Tam Tư cảm thấy bất bình chen vào: “Chuyện này … chuyện này nói chẳng đúng tẹo nào.”
Thu Trường Phong nói: “Ngươi sai rồi, dù là đúng hay không thì đã theo ta đi, phải tin ta. Nếu chuyện đơn giản như thế còn câu nệ tiểu tiết, không chịu làm thì ta sao dám trông cậy vào khi lúc khẩn yếu xảy ra lại tin vào ta hả?”
Diêu Tam Tư hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ trong lời nói của Thu Trường Phong có thâm ý sâu sắc.
Trong lòng Diệp Vũ Hà xoay chuyển, vẫn chưa có hành động gì thì đã có hai người bước tới trước mặt Thu Trường Phong. Một người trên khuôn mặt có nốt ruồi bằng hạt đậu xanh, mặt mày hung hãn, còn người kia trông khá khôi ngô nhưng mặt mũi nhăn nhó dữ tợn.
Cái tên mặt mũi dữ tợn vừa chỉ một ngón tay gần chạm vào mũi Thu Trường Phong vừa quát lớn: “Ngươi có đảm lược thử nói lại lời vừa nãy một lần nữa xem.” Người nọ chính là thủ hạ của Lôi Tam gia, chính là người vừa đuổi đứa ăn mày kia đi.
Thu Trường Phong nhìn người nọ, miệng khẽ nở nụ cười bảo: “Hóa ra lỗ tai ngươi không tốt rồi, ta lập lại lần nữa cho nghe.” Đột nhiên hắn gân cổ lớn tiếng bảo: “Ta bảo thấy Lôi Tam gia ngứa mắt, muốn cô nương bên cạnh này giúp bạt tai hắn một cái!”
Hắn nói thật lớn, ngay cả kẻ điếc cũng nghe thấy.
Lôi Tam gia mặt như chàm đổ, giận tới mức xám cả mặt mày. Tên mặt dữ tợn không cần Lôi Tam gia ra lệnh, gã hét lớn một tiếng xuất một chưởng vào mặt Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong vẫn không nhúc nhích.
Mọi người thấy chưởng đã tới mặt Thu Trường Phong thì bỗng thay đổi phương hướng đánh vào mặt bàn. Ầm một tiếng thật lớn, cái bàn rung động, lắc lư.
Chúng nhân thấy vậy thì cảm thấy cực kỳ kỳ quái, không biết tại sao mà chuyện đã sắp thành lại đột nhiên trút giận vào mặt bàn.
Lôi Tam gia cũng ngạc nhiên, quát lớn: “Mày làm cái gì thế?”