Chương 1: Gặp Mặt (1)

Đỉnh Cấp Công Tử (Công Tử Khùng Điên, Dịch Thiên Hệ Thống)

Thành phố Vũ Hán.

Buổi sáng mùa thu, bầu trời trong veo xanh thẳm, những ánh nắng chói chang chiếu xuyên qua những dải mây trắng mỏng manh như tấm khăn voan vắt ngang bầu trời. Thỉnh thoảng những cơn gió lại nhè nhẹ cuốn lên những chiếc lá vàng còn sót lại trên cành cây rụng rơi xuống mặt đường.

Sông Dương Tử như một chú rồng xanh biếc uốn khúc cuộn mình ngủ quên, êm đềm cuốn quanh bao bọc lấy Vũ Hán.

Vũ Hán không chỉ được thiên nhiên ưu ái ban tặng cho vẻ đẹp thiên nhiên hùng vĩ, mà còn là nơi lưu giữ không ít vết tích cuội nguồn dân tộc, vẻ đẹp của một thời đại huy hoàng.

Không chỉ sở hữu vẻ đẹp thiên nhiên Vũ Hán còn là một thành phố khoa học kỹ thuật phát triển vào loại hiện đại bậc nhất, là một trong những thành phố đông dân nhất của miền Trung Hoa Hạ (Trung Quốc).

Đại học Vũ Hán.

Đây cũng là ngôi trường có lịch sử lâu đời, với quần thể kiến trúc nguy nga, lịch lãm một sự kết hợp hài hòa giữa phong cách kiến trúc phương Đông và phương Tây. Đại học Vũ Hán là một trong những ngôi trường đại học có tiếng tăm, và cũng là một trong những ngôi trường đại học trọng điểm của Hoa Hạ.

Lúc này mặt trời đã lên cao, khuôn viên Hán Đại (Đại Học Vũ Hán) đang nhộn nhịp sinh viên đi lại. Một chiếc Huayra BC rẽ ngoặt hướng đại học Vũ Hán tiến vào, đám đông sinh viên nhao nhao tránh đường khi chiếc xe tiến qua cổng chính, kèm theo đó là ánh mắt hâm mộ có, khát khao có, thù địch có, khinh thường có,… Nhưng đa phần là ánh mắt rực lửa ghen tị của phần đông nữ sinh khi chiếc xe lướt ngang qua.

“Nhìn đi là Diệp nhị thiếu gia xe mới a!”

“Đây không phải là phiên bản bán ra giới hạn chỉ hai mươi chiếc của Pagani sao (Một hãng xe nổi tiếng của Ý)!? Một chiếc ước chừng hơn một ngàn bảy trăm vạn nha!(khoảng 2,5 triệu Mỹ kim tả hữu)!”

“Đó không phải là Hoa Hậu giảng đường Hạ Đông Nghi sao!?”

“Nghe nói Diệp nhị thiếu gia vừa cho đẩy ngã Hoa Hậu giảng đường Hạ Đông Nghi quả không sai đây này!”

“Hừ! Không biết con hồ ly tinh Hạ Đông Nghi dùng chiêu trò gì mà lôi kéo được Diệp nhị thiếu gia? Nghe đồn họ chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên hôm sinh nhật Diệp đại thiếu gia cách đây không lâu.”

“Hắc hắc! Chắc lại để cho Diệp nhị thiếu gia cho ăn cả rồi!”

“Chậc!... Chậc!... Chắc là vậy rồi!"

“Không biết con hồ ly tinh này giữ được Diệp nhị thiếu gia của ta được bao lâu?... Cơ mà ghen tỵ quá đi nha!”

“Không phải là ngươi thầm thích Lý đại thiếu gia Lý Vân Du a? Sao lại ngưỡng mộ sang Diệp nhị thiếu gia Diệp Hiểu Phong rồi đây này?”

“Ây! Ây! Lộ Lộ ngươi thì biết gì? Ta tự lúc nào thích thầm Lý Vân Du mà mình không biết?... Không phải ngươi cũng là một trong tứ đại Hoa Hậu Giảng đường của Hán Đại? Sao không đánh ngã Diệp nhị công tử chiếm làm của riêng đây này? Lại để cho cô chị họ của ngươi Hạ Đông Nghi, con hồ ly tinh cho nẫng tay trên rồi!”

“Ây! Ây! Phương Phương ngươi sao nay phát bệnh quá rồi? Không phải là ngươi trúng tà a! Ta khi nào thích Diệp Hiểu Phong người! Hắn chỉ là một tên nhị thế tổ nhà họ Diệp, lại là tên đứng đầu trong đám hoàn khố đệ tử Vũ Hán! Chỉ có Hạ Đông Nghi người không có mắt nên mới đánh chủ ý lên hắn! Ngươi thích hắn thì đi mà đánh ngã chiếm làm của riêng sao lại lôi kéo ta vào a!”

“Ây! Ây! Lộ Lộ ngươi vậy mà miệng lưỡi có chút sắc bén a! Nhưng ta thấy ngươi là không có tự tin đánh bại hồ ly tinh Hạ Đông Nghi nên mới không dám?”

“Hừ! Phương Phương, chẳng qua ta không thích dạng hái hoa nhị thế tổ Diệp Hiểu Phong người! Nghĩ sao ta lại không bằng hồ ly tinh Hạ Đông Nghi! Không thèm để ý đến ngươi rồi đây này!” Hạ Lộ có chút sinh khí đi lên, phải biết rằng nàng tựu là ghét bị so sánh với cô chị họ Hạ Đông Nghi, càng lại nói là nàng kém hơn nàng người chị họ này.

“Ây! Ây! Lộ Lộ nhà ta giận rồi a!? Ha ha! Vẫn là không ghẹo ngươi nữa đây!" Phương Phương nhìn bộ dáng nổi giận của Hạ Lộ thì không dám trêu chọc đi ra, chỉ che miệng cười tủm tỉm, bộ dáng vô cùng đắc ý đi lên.

Bỏ lại phía sau những đám sinh viên đang tụm năm tụm ba nghị luận sôi nổi, chiếc Huayra BC chầm chậm tấp vào bãi đậu xe. Bước xuống xe là một đôi trai gái hai mươi hai mốt tuổi tả hữu vô cùng xứng đôi.

Chàng trai cao tầm một thước tám tả hữu, vóc người thư sinh trắng trẻo, khuôn mặt vuông vức, lông mày chữ bát rũ xuống, với mái tóc undercut ngắn đỉnh dài, khá là điển trai.

Hắn mặc một bộ quần tây áo sơ mi đen với thắt lưng da màu trắng khoác bên ngoài chiếc áo vest kiểu Hàn Quốc cách điệu viền trắng, chân mang giày da đen bóng loáng đúng kiểu. Thoạt nhìn có vẻ thư sinh, hào hoa, phong nhã. Chàng trai không ai khác chính là Diệp nhị thiếu gia – Diệp Hiểu Phong năm nay hai mươi mốt tuổi, sinh viên năm ba khoa kinh tế Đại học Vũ Hán.

Còn cô gái thì cao tầm một thước bảy sáu tả hữu, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu hết sức ưa nhìn, mỹ quan đều đặn, gương mặt có một sức hút kỳ lạ khiến cho người đối diện không thể rời mắt khi nói chuyện, đặc biệt là mái tóc đen tuyền tung bay trong gió càng khiến cho nàng càng thêm cuốn hút.

Nàng mặc một chiếc áo thun trắng rộng cách điệu lộ ra một phần eo mảnh khảnh tinh tế, tôn lên bộ ngực tròn trĩnh cao ngất kinh người, mix với chiếc áo thu trắng là chiếc váy đen ngắn xếp ly. Sự tương phản màu sắc làm tôn lên cặp chân dài thẳng tắp trắng nõn, mềm mại không một chút tỳ vết, đi cùng là boots cột dây màu đen càng làm tôn lên độ trắng và mảnh khảnh của đôi chân.

Nàng là mỹ nhân chân dài chiếm tám phần đầu thân, mỹ nữ chân dài tỷ lệ hoàn mỹ tuyệt đối. Không hổ là người xếp hàng thứ hai trong tứ đại Hoa Hậu giảng đường Hán Đại liên tiếp hai năm liền. Nàng không phải ai khác chính là Hạ Đông Nghi hai mươi tuổi, sinh viên năm hai khoa ngoại ngữ Đại Học Vũ Hán.

Sự xuất hiện của đôi trai tài gái sắc này thu hút mọi ánh mắt hiếu kỳ cũng như lửa nóng của sinh viên trong khuôn viên Hán Đại. Cũng phải thôi mỹ nhân lạnh lùng Hạ Đông Nghi bỗng chốc bị Diệp nhị thiếu gia cho đẩy ngã còn gì sốt dẻo bằng. Đã vậy còn mix đồ khá tương xứng khi xuất hiện trong khuôn viên trường, còn vào lúc đông sinh viên tụ tập nữa a.

Phải biết rằng "nhị thế tổ" này rất ít khi có mặt ở trường. Nhưng hôm nay bỗng nhiên xuất hiện, lại còn lái một chiếc siêu xe thuộc dạng hiếm mang theo mỹ nhân lạnh lùng cùng xuất hiện. Thật là khiến người khác phải ngưỡng mộ cùng ghen tỵ!

Diệp Hiểu Phong vốn là con trai thứ hai của Diệp Khai – bí thư thành ủy Thành phố Vũ Hán. Diệp gia cũng là một trong cửu đại gia tộc của Hoa Hạ có sức ảnh hưởng rất lớn về chính trị cũng như kinh tế. Cha hắn Diệp Khai cũng là người được nhận định là Diệp gia Gia chủ đời kế tiếp một trong nên cũng được trọng điểm bồi dưỡng.

Hắn vốn là con của Diệp Khai với người vợ kế Hồ Thúy Lan. Mẹ hắn vốn là con gái út của Hồ Dương – Nguyên Ủy viên Quân ủy Trung ương. Hồ gia cũng là một trong cửu đại gia tộc của Hoa Hạ. Mà bản thân ông ngoại hắn chính là Hồ gia Gia chủ.

Nhưng sau khi hắn lên ba tuổi không lâu, mẹ hắn vì mang bệnh khó trị mà qua đời, Diệp Khai vì quá yêu thương người vợ này nên đã không đi bước nữa mà dành hết tình cảm để bù đắp thiếu hụt cho người con trai là Diệp Hiểu Phong này.

Có thể nói hắn là viên ngọc quý không nỡ rời tay của hai đại gia tộc Diệp – Hồ, khi mà cả cha và ông ngoại đều rất cưng chiều hắn. Bởi thế từ nhỏ hắn muốn gì được nấy, coi trời bằng vung, ăn chơi đập phá, vùng vẫy khắp một vùng Hồ Bắc.

Hắn từ đó nổi tiếng là "Diệp gia nhị thế tổ" khiến cho rất nhiều người đố kỵ, ghen ghét cũng như hâm mộ. Mặc dù là thế nhưng bản tính hắn cũng rất là thông minh khi mà bằng vào thực lực của bản thân hắn vẫn thi đậu thủ khoa trường đại học Vũ Hán khiến cho cả cha và ông ngoại hắn khen ngợi không ngậm được mồm.

Từ đấy hắn càng được cưng chiều hơn, điển hình là sinh nhật năm hắn hai mươi mốt tuổi ông ngoại hắn đã đặt mua cho hắn chiếc Huayra BC phiên bản giới hạn bán ra hai mươi chiếc của Pagani làm quà tặng sinh nhật, khiến cho anh trai hắn Diệp Thiên Thành vốn đã ghét hắn càng ghét thêm.

Diệp Thiên Thành là anh trai cùng cha khác mẹ với Diệp Hiểu Phong nhưng từ nhỏ hắn không được thông minh lanh lợi như em trai hắn nên hắn thường bị thiếu quan tâm của Diệp Khai. Mẹ hắn khi sinh hắn vì khó sinh nên cũng qua đời, Diệp Khai cũng chính vì vậy mà ghét lây sang hắn, khiến cho hắn chẳng những thiếu quan tâm mà càng chịu thêm ghẻ lạnh.

Nhấn Mở Bình Luận