Chương 14: Bị Tập Kích Ngược

Đỉnh Cấp Công Tử (Công Tử Khùng Điên, Dịch Thiên Hệ Thống)

Khi Diệp Hiểu Phong vừa mở cửa phòng bước vào, tựu một điểm còn chưa đến thì hắn đã ngay lập tức bị một cái bóng như thiểm điệm tập kích lên tới. Đem hắn còn chưa kịp định hình đi lên thì môi hắn đã bị một đôi môi anh đào cho khóa lại, một cổ u hương thơm ngát truyền vào hắn mũi đi lên.

Hắn như là bị một cổ nhiệt hỏa ôn hương nhuyễn ngọc đem hắn mà gắt gao ôm chặt lại, hắn tựu là cảm giác một đôi bạch thố thố không ngừng mà cọ sát vào thân hình hắn đi lên. Hắn vậy mà càng bị cái cưỡng hôn đi lên rồi, càng là một cái lưỡi đinh hương mềm mại không ngừng mà tàn phá trong miệng hắn rồi.

Hắn tựu càng là bị tập kích ngược. Phút thất thần đi qua, hắn lúc này mới nhìn rõ người tập kích hắn không ai khác là Phương Phương. Nàng càng là đem hắn gắt gao ôm chặt hắn đi lên sợ là nếu như nàng buông hắn ra sẽ là mất hắn vĩnh viễn, đôi môi anh đào nóng bỏng càng là gắt gao bao phủ lấy miệng hắn lên rồi.

Phương Phương tựu lúc vừa được Diệp Hiểu Phong đưa lên tầng năm trong cơn dục vọng thiêu đốt đi lên, nàng đâu đó đã cảm nhận được khí tức của hắn, là mùi hương đó mùi hương của hắn, là hắn!...

Cái cảm giác ấm áp lúc này đúng là của hắn, vẫn là sau bao nhiêu năm rồi nàng tựu là vẫn không bao giờ quên cái cảm giác ấm áp của hắn đây này, chỉ có mình hắn mới có thể mang lại cho nàng cái cảm giác ấm áp này mà thôi. Duy nhất!...

Hắn vậy mà vẫn là những lúc nàng cần hắn nhất thì hắn tựu lại như một vị anh hùng xuất hiện đúng giây phút quyết định để cứu nàng. Nàng không có là nằm mơ, trong lúc nàng tuyệt vọng nhất, yếu đuối nhất,… nàng đã không ngừng mà gào thét tên hắn và hắn cũng đã đáp lại tiếng gọi ấy của nàng mà xuất hiện trước mặt nàng. Hắn luôn là vị anh hùng của nàng!... Của riêng mình nàng! …

Phương Phương vậy mà si ngốc rúc mình vào trong lòng của Diệp Hiểu Phong, hai tay không ngừng náo loạn trên người Diệp Hiểu Phong lên rồi. Nàng một khi đã nhận ra Diệp Hiểu Phong thì nàng đâu cần kiềm chế cơn lửa dục vọng đang tàn phá trong cơ thể nàng đây rồi.

Nàng đã quyết đem tấm thân xử nữ này dâng hiến cho hắn từ lâu rồi, tựu là hắn lúc nào cũng chỉ coi nàng như một cô em gái bé bỏng, tựu là nàng cũng không dám thổ lộ với hắn, nàng sợ là mất hắn vĩnh viễn, sợ là hắn vậy mà sẽ không đón nhận nàng. Nhưng hôm này tựu là một cơ hội tốt cho nàng, nàng sẽ không còn ngại ngần mà dâng hiến hết cho hắn.

- Diệp Hiểu Phong! Em yêu anh! Phương Phương vẫn là lí nhí tiếng oanh vàng, run run khẽ nói bên tai Diệp Hiểu Phong.

- A! …

Diệp Hiểu Phong vậy mà bị giật mình lên rồi! Phương Phương vậy mà nói yêu hắn, không tốt, tựu là nàng bị xuân dược làm cho loạn lên rồi. Không đúng nàng là vừa gọi tên hắn, vậy có nghĩa là nãy giờ nàng vẫn còn một tia thanh tỉnh, tựu là nàng vẫn còn nhận ra hắn.

Hắn càng là bị rối lên rồi, nếu tựu là nàng bị xuân dược cho đánh ngã hắn tựu cũng một lần đóng vai kẻ tiểu nhân một lần, nhưng nếu nàng vẫn là còn nhận thức thì hắn sẽ phải làm sao đây? Nếu là nàng từ chối hắn một điểm hắn tựu là sẽ không khó xử như lúc này rồi! Nàng càng là nhận thức hắn, càng là quyết tâm đem nàng đưa cho hắn đây này.

Diệp Hiểu Phong có chút thất thần đi lên, mà Phương Phương hai tay hoàn trứ Diệp Hiểu Phong cái cổ, sau đó đột nhiên như vừa nãy diễn lại trò cũ đi lên, đưa cái miệng đang khô khốc của Diệp Hiểu Phong một lần nữa gắt gao đem khóa chặt lại, chiếc lưỡi đinh hương không ngừng mà đem khô khốc miệng lưỡi Diệp Hiểu Phong cho ẩm ướt lên rồi.

Dưới sự hoạt đông điên cuồng kịch liệt cửa nàng, y phục trên người đã bị bản thân nàng cho náo loạn lên rồi càng là nửa lộ ra bộ ngực mềm mại, nàng tựu là đang mặc một chiếc áo lót màu trắng ren phối, càng làm tôn lên nàng đôi kia to lớn ngọc phong.

- Phụt!...

Diệp Hiểu Phong bỗng nhiên ý thức lỗ mũi hắn vốn rất yếu ớt bỗng chốc vỡ ra, một dòng chất lỏng màu đỏ ấm áp chảy ra khỏi lỗ mũi hắn.

- Máu mũi? …

Trong mơ hồ, Diệp Hiểu Phong càng là muốn đem bản thân hoa lên đánh cho một trận rồi, hắn vậy mà nhìn thấy “em gái” hắn meo meo chưa tới một điểm đã cho chảy máu mũi lên rồi! Thật là không có nhân tính đây rồi!

Hắn là trong lòng cười khổ lên rồi, hắn chẳng phải là ngụy quân tử đây sao. Không phải là muốn giúp các nàng giải độc sao, vậy mà còn ở đây nghĩ ngợi lung tung gì lên nữa. Hắn thở dài do dự một chút, nếu chính mình vừa bắt đầu đều nhúng tay, vậy dứt khoát người tốt làm được đến cùng, cũng không thể thấy chết mà không cứu đi ra đây này.

Vẫn là nhanh chóng một điểm nhanh chóng đem các nàng đánh ngã đem độc toàn bộ cho tiết ra. Sau đó tựu là có chịu chút trách nhiệm hay phụ trách gì thì phải đợi xem ý tứ các nàng đây này, tựu là cần các nàng tỉnh táo lại hãy nói.

Diệp Hiểu Phong càng là nắm lấy một điểm quyết tâm đi lên, hắn đem trong lòng không ngừng quấy loạn Phương Phương cho ôm lên hướng trong phòng đi vào tới.

Trong phòng, trên giường lúc này Hạ Lộ không ngừng vặn vẹo di lên, váy sơ mi trắng càng là bị nàng cho quấy lên hỗn loạn lên rồi, xuân quang càng là thập phần lộ ra dọa người lên rồi.

Nàng tựu là mặc một chiếc áo lót màu trắng ren mỏng hoa hồng, càng làm tôn lên nàng núi non no đủ, tùy thời muốn vỡ ra. Hạ Lộ càng là da trắng mịn màng, bóng loáng tùy thời có thể soi gương lên được. Tựu lúc này đã bị xuân dược làm cho ửng hồng đi lên càng là thập phần yêu kiều bá mị, thập phần gợi cảm đi lên. Càng là khiến cho Diệp Hiểu Phong phía bên dưới dường như có một phần biến hóa đi lên.

Diệp Hiểu Phong hắn vẫn là một cái nam nhân, hắn tựu cũng là sẽ không là kiềm lòng trước người đẹp đây này. Hắn cũng là một tên hái hoa công tử đi ra hắn cũng sẽ là không gạt lòng mình, lúc này tựu được cùng hai cái tuyệt sắc mỹ nữ này cùng một lúc đi lên hắn sao nói là không động lòng cho được.

Hai người hai tính cách khác nhau, một ôn nhu tĩnh lặng như nước mùa thu, một cuồn cuộn mãnh liệt như nước mùa hạ. Hai cái “nhân gian hung khí” này cùng là một chỗ đi lên đủ là thuấn sát bao nhiêu nam tử trên đời huống chi hắn càng không ngoại lệ.

Nói hắn lợi dụng cứu người chiếm tiện nghi hai nàng cũng được, nói hắn tham lam cũng được, hôm nay hắn đã làm thì sẽ không hối hận đi ra một điểm. Đem Phương Phương đặt lên gường cùng Hạ Lộ một chỗ hắn tựu cũng không cần dài dòng một điểm đi ra, trực tiếp vẫn là đem áo vest cùng áo sơ mi cùng thoát đi ra, nhanh chóng tiến lên giường cùng Hạ Phương hai người phân biệt tả hữu đi lên.

Diệp Hiểu Phong da dẻ trắng bạch một điểm, tuy không phải là cái tiêu chuẩn sáu múi nam tử đi ra nhưng cũng tuyệt đối là một cái săn chắc nam tử đây này. Hắn tựu cùng Hạ Phương hai người một chỗ hỗn chiến một chổ đi lên chẳng mấy chốc mà quần áo trên người ba người đều bị trực tiếp lột sạch.

Phương Phương thân thể tuyết trắng mềm mại, nóng bỏng, không mảnh vải che thân như cá chạch vậy mà lập tức lao lên, vậy mà cùng Hạ Lộ tuy trúng xuân dược nhưng vẫn là một dáng ôn nhu thuần khiết cùng một chỗ, vậy mà cùng một chỗ cao thấp mà vây công đi lên. Cũng may Diệp Hiểu Phong hắn cũng là một kẻ từng trải, có kinh nghiệm phong phú. Nhưng hảo hán song quyền nam địch tứ thủ… Đến cuối cùng cũng là nhận thua đi ra.

Hắn càng là không nghĩ hắn lại có ngày hôm nay một chỗ cùng hai đại mỹ nhân, càng không nghĩ hai nàng vậy mà tựu càng là hoàn bích nữ nhân đây này. Hắn vậy mà một lúc cho hái xuống hai cái “Mộc Nhĩ” a, hắn tựu là không biết nên vui hay nên buồn đây nữa, vẫn là phải làm ra cái trách nhiệm với hai nàng đây này.

Sau khi cố gắng cày cấy nửa ngày trên người các nàng, hắn vậy mà trên người Phương Phương đi ra, tựu là vẫn miệt mỏi và buồn ngủ lên tới. Hắn vậy mà ngây ngốc một lúc nhìn hai điểm hoa mai đỏ thắm trên giường thoáng làm thêm chút kiên định, cùng lúc phân biệt tả hữu mệt nhọc hai nữ tựa là ngủ một giấc thật say đi lên rồi.


Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!

Nhấn Mở Bình Luận