Đỉnh Cấp Công Tử (Công Tử Khùng Điên, Dịch Thiên Hệ Thống)
Hạ Đông Nghi vẫn một bộ dạng si ngốc đi ra, nàng vốn là một cô gái mạnh mẽ, một người có lối sống vô cùng phóng khoáng, nhưng nàng không phải là một cô gái hư hỏng, bằng chứng rõ ràng nhất cho điều này là nàng cái kia mộc nhĩ vậy mà trước đêm qua vẫn còn nguyên vẹn đây này.
Có thể nói với nàng đây là một đã kích rất lớn, nàng vậy mà bị người lợi dụng, càng là đem nàng một thân xử nữ cũng vậy mà liên lụy mất đi. Nhưng nàng lại không thể nói ra, lại càng không thể làm gì. Mà cái kia nam nhân người, kẻ đã cướp đi nàng tấm thân xử nữ nàng cũng không thể hận lên hắn, hắn cũng chỉ là một cái nạn nhân giống như nàng mà thôi.
Hạ Đông Nghi nếu không phải là một người mạnh mẽ, có lẽ nàng ngay cái giây phút tỉnh dậy ấy sẽ không có như bây giờ si ngốc bộ dáng. Nàng si ngốc vì nàng không muốn trốn tránh, nàng muốn đối mặt với sự thật, một ngày nào đó nàng sẽ đem người hãm hại nàng đánh mất đi tấm thân xử nữ kia phải trả một cái giá thật đắt cho việc làm này hôm nay của hắn.
Hạ Đông Nghi cố chuyển động thân thể đang không ngừng run rẩy vì cả nỗi đau tinh thần lẫn thể xác kia của mình, Diệp Hiểu Phong tên hỗn đãn này vậy mà tối qua chẳng biết thương hương tiếc ngọc là gì, vậy mà đem nàng không ngừng dày vò, phải biết nàng đây là lần đầu tiên, đâu thể chịu đựng được như vậy kịch liệt vận động. Bằng chứng là sáng nay nàng vậy mà khắp nơi thân thể vốn bình thường trắng mịn làn da vậy mà lúc này khắp nơi vậy mà xuất hiện từng đám lớn đỏ hồng vết tích.
“Diệp thiếu gia! Anh đưa tôi về!” Hạ Đông Nghi không nóng không lạnh nhàn nhạt mở miệng.
“Ngọa tào không nhanh vậy chứ?” Diệp Hiểu Phong vậy mà trong lòng đánh thịch một cái, nàng không phải cầm hắn đến gặp phụ thân nhóm người chứ. Nhưng hắn vẫn không dám lên tiếng từ chối, dù gì hắn cũng đem con gái nhà người ta đều cho ăn, chỉ là có chút khẩn trương dò hỏi tới. Dù gì Hạ Đông Nghi vậy mà nãy giờ có chút si ngốc bộ dáng đây này.
“Đông Nhi cô… Cô không sao chứ?”
“Ta không sao!... Anh xuống trước đi! Ta muốn thay đồ” Hạ Đông Nhi vẫn nhàn nhạt nói. Không ai biết trong nộ tâm nàng lúc này là đang nghỉ gì.
“Thật là muốn đi gặp phụ thân nhóm người a!” Diệp Hiểu Phong trong lòng là thầm than nhưng ngoài mặt vẫn không dám thể hiện vẫn là hỏi tới.
“Cứ vậy đi sao!... Có cần chuẩn bị gì thêm không?”
Diệp Hiểu Phong có chút chần chừ, phải biết nếu thật bắt hắn đi gặp phụ thân nhóm người lúc này là việc mà hắn cảm thấy sợ nhất, hắn và nàng vừa nhận biết, càng là phụ thân nàng nhóm hắn càng là chưa nhận biết nên trong lòng có chút nấn ná. Mà lần đầu đi gặp người lớn nhóm tựu là cũng phải chuẩn bị tới chút lễ vật nhóm không thì lại có chút khó coi, nên hắn muốn nhân cơ hội này kéo dài chút thời gian.
Hạ Đông Nghi vậy mà không nghĩ tới mấy vấn đề này điểm, nhưng thấy Diệp Hiểu Phong có chút chần chừ bộ dáng thì lại không hiểu lên tiếng.
“Chuẩn bị?... Không cần! Trực tiếp đưa ta về là được!”
“Ngạo tào! Nàng vậy mà ngưu a! Không phải muốn nhanh chóng cầm ta tới cho nàng cái anh trai xử lý chứ…”Hắn vậy mà trong lòng có chút phát run đi ra. Nhưng vẫn là không dám trốn chạy, hắn là ai chứ Vũ Hán một cái nhị thế tổ người, càng là một cái nam nhân chẳng lẻ vì chút này điểm mà chạy trốn. Hắn vậy mà dõng dạc bộ dáng đi ra “cùng lắm là cho đánh một chút nhẹ, dù sao ta cũng là non nửa cái muội phu người đây này.”
“Đông Nghi vậy ta thanh lý một chút rồi xuống trước đợi!”
“Ân” Hạ Đông Nghi vẫn một bộ dáng không lạnh cũng không nóng mở miệng trả lời Diệp Hiểu Phong.
Diệp Hiểu Phong lúc này tuy có chút lo lắng bộ dáng, nhưng hắn vẫn không dám chậm trễ nhanh chóng cho thanh lý gọn gàng sau đó rời phòng tựu là xuống tới đại sảnh chờ đợi.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Hạ Đông Nghi người, nàng lúc này vậy mà vẫn còn cuộn tròn mình trên giường không có gì bộ dáng muốn rời đi nơi đây. Nơi này có lẽ suốt đời này nàng sẽ không quên, từ nơi đây cuộc đời của nàng vậy mà bước sang một trang mới đó là sau này chuyện. Hạ Đông Nghi vòng tay xiết chặt lấy thân thể, không biết nàng trong đầu lúc này là đang nghĩ chuyện gì lên tới.
Chỉ biết là một lúc rất lâu sau đó khi, Hạ Đông Nghi uể oải thân thể, từ trên giường tiến vào phòng tắm nơi, sau đó đem chính mình vô cùng mê hoặc thân thể mềm mại cho thanh tẩy. Nhìn điểm điểm ửng đó viết tích trên thân thể Hạ Đông Nghi không khỏi lại trận trân đau lòng đi ra.
Diệp Hiểu Phong vốn ghét nhất là chờ đợi, nhưng hôn nay hắn vậy mà đã nhẫn nại chờ ở đại sảnh không dưới một tiếng tả hữu, trong thời gian này hắn vậy mà cũng là có thêm thời gian để suy nghĩ, nhưng càng suy nghĩ càng làm hắn thêm đau đầu, hắn nghĩ sao cũng không phải, nếu là một người khác hắn có lẽ sẽ không phải đau đầun hư vậy. Nhưng Hạ Đông Nghi thì lại khác, hắn thấy nàng gặp khó khăn nên muốn giúp, nhưng không ngờ hắn vậy mà lại trở thành hung thủ đem nàng cái kia tấm thân xử nữ cho cướp đi. Hắn lẽ ra tối qua nên đưa nàng về trước, hắn không nên vậy mà quá chén.
Trong khi Diệp Hiểu Phong đang không ngừng tự trách mình thì Hạ Đông Nghi vậy mà đi xuống, lúc này nhìn nàng dáng dấp xinh đẹp vậy mà không khác gì ngày thường là mấy, có chăng phải quan sát thật kỹ thì mới thấy nàng có chút tiều tụy bộ dáng, cùng bước chân có vẽ khó khăn hơn thường ngày một chút mà thôi. Thấy Diệp Hiểu Phong nàng vẫn cái kia lãnh nhạt bộ dáng đi ra.
“Chúng ta đi thôi!”
“Nữ nhân này thật là một cái kỳ lạ người” Diệp Hiểu Phong không khỏi cười khổ, nhưng cũng không nói gì chỉ phía trước dẫn đường.
Diệp Hiểu Phong hôm nay mở là một chiếc Maserati Quattroporte GTS màu xanh navi đây là dòng xe thuộc phân khúc sedan cỡ lớn sang trọng đủ để sánh tầm với những tên tuổi sừng sỏ của Đức như Mercedes S-Class, Audi A8, BMW 7-Series hay đến từ anh như Jaguar XJL. Maserati Quattroporte GTS được sử dụng khối động cơ V8 dung tích 3.8 lít với công suất tối đa 530 mã lực và mô men xoắn tối đa 710Nm khiến chiếc siêu xe này có thể tăng tốc lên tới 100km trong vỏn vẹn chưa tới 5s, tốc độ tối đa lên tới 310 Km/h.
Một chiêc xe sedan cỡ lớn với chiều dài hơn năm thước tả hữu cho không gian trong xe rộng rãi đặc biệt khoang hành khách. Tuy nhiên nó vẫn giử được linh hồn của một chiếc xe đua thể thao thực thụ vào chi tiết không thể pha lẫn như kính thể thao không viền, đầu xe dài, động cơ đặt giữa, lẫy chuyển số gắn trên trụ lái, ghế lai thể thao. Một chiếc bán ra cũng có giá hơn 3,5 triệu tệ tã hữu (khoảng hơn năm trăm ngàn Mỹ kim).
Có thể thấy Diệp Hiểu Phong là một tên cuồng xe chính hiệu, khi trong gara sở hữu tới hơn mười chiếc xe đủ các chủng loại, nhưng quan trọng nhất chúng đều là những chiếc xe được đánh giá cao trong giới chơi xe.
Bình thường điểm Hạ Đông Nghi có lẽ sẽ chú ý chút một chút chiếc xe này, nhưng hôm nay nàng cũng không buồn quan sát, từ lúc bước lên xe nàng vậy mà chưa từng nói chuyện qua. Nàng vẫn vậy một bộ dáng lạnh nhạt người, làm cho Diệp Hiểu Phong càng là có chút không biết tiếp theo nên làm gì.
“Đông Nghi, chúng ta đi đâu?” Diệp Hiểu Phong lấy cớ bắt chuyện đi ra.
“Tân Châu”
Tân Châu khu này nằm ở đông bắc của Vũ Hán, nguyên là một huyện được nâng cấp thành quận đô thị. Nơi đây vậy chính là nơi Hạ gia gia tộc căn cơ, cũng là Hạ Đông Nghi nhà. Có thể nói Hạ gia là một gia tộc vừa bước vào giới nhị lưu ở Vũ Hán chưa lâu, lại nói căn cơ còn có chút thua xa những gia tộc khác, tựu như cũng chỉ là một nhà giàu mới nỗi mà thôi.
“Tân Châu khu”
“Là” Hạ Đông Nghi vậy mà vẫn một bộ dáng lạnh lùng cùng không muốn nói chuyện đi ra, càng làm cho Diệp Hiểu Phong vậy mà không biết nên tiếp theo nói gì tới, vậy mà hai người suốt một quảng đường dài từ tây nam phía Hán Dương chạy tới đông bắc phía Tân Châu vậy mà không ai nói với ai lấy một lời.
Mấy hôm nay tính bạo chương đi ra, nhưng trong người có điểm không khỏe, mong độc giả thông cảm. Ta cũng là đang suy nghĩ thêm về cách viết, mong độc giả cho Lão Thất thêm góp ý để hoàn thành tác phẩm này tốt nhất. Tạ tạ.
Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!