Chương 10: Nhà Slytherin

⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!

Con ma mặc áo cổ xếp đứng cạnh nhìn Beavis buồn bã cắt miếng bít tết một cách quý phái, cất lời.

"Ngon không?"

Beavis quay đầu nhìn con ma.

Beavis "... ngon ạ."

"Ông không ăn sao...?" Harry hỏi.

Con ma nói. "Ta đã không ăn gần bốn trăm năm rồi. Dĩ nhiên là ta không cần ăn nữa, nhưng ta vẫn nhớ thói quen ăn uống. Hình như ta chưa tự giới thiệu thì phải? Ta là ngài Nicolas de Mimsy - Porpington trong tháp Gryffindor."

"A! Cháu biết ông là ai rồi!"

"Ông là Nick suýt mất đầu.!!"

Con ma trợn mắt. "Ta yêu cầu các cháu gọi ta là ngài Nicolas de Mimsy!!!..."

Seamua Finningan hiếu kì cắt ngang.

"Suýt mất đầu? Làm sao mà ông suýt mất đầu?"

Ông ấy liếc cậu ta, có chút cáu kỉnh nói.

" Như thế này này..." Ông ấy nắm vành tai trái của mình kéo lên.

Beavis "!!!??"

Nguyên cái đầu tuột ra khỏi cổ, ngoẹo xuống một bên vai. Thấy bọn sư tử nhỏ hoảng sợ ông ấy rất hài lòng. Beavis thậm chí bỏ cả dao nĩa xuống.

Nó ăn hết nổi rồi....

Đặt đầu lại vị trí cũ, ông ho nhẹ một tiếng và nói.

"Vậy ta xin chào các chú sư tử nhỏ nhà Gryffindor nhé, hi vọng năm nay các cháu sẽ giành được cúp nhà. Chưa bao giờ mà nhà chúng ta lại mất cúp lâu đến như vậy, nhà Slytherin đã liên tục giữ cúp suốt 6 năm nay. Nam tước đẫm máu càng thêm huênh hoang ta chịu không nổi, hắn chính là con ma nhà đấy ."

Đám sư tử nhỏ nhìn theo hướng ông ấy nói. Beavis thấy một con ma vô cùng đáng sợ ngồi rất gần chị nó!!

Beavis "!!" Chị sẽ không sao chứ !!

Tôi thấy ánh mắt lo lắng của nó, liền nhếch miệng đọc khẩu hình. "Đừng lo lắng, chị không sao."

Malfoy mới là đứa xui xẻo, cậu ta ngồi bên cạnh Nam tước đẫm máu luôn kìa. Mặt đã trắng càng thêm trắng.

Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Cụ Dumbledore lại đứng lên cả sảnh đường im lặng.

"E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gửi đến các con........"

Khu rừng bên cạnh trường chính là rừng cấm, học sinh năm nhất và học sinh lớp lớn nên nhớ kỹ không được vào, tất cả các học sinh không được sử dụng phép thuật ngoài giờ lên lớp cũng không được sử dụng trong hành lang.

Các trận bóng Quidditch được tổ chức vào thứ hai của học kỳ.

"........ Nếu ai muốn chơi cho đội nhà mình thì có thể liên hệ với bà Hooch và điều cuối cùng , ta nói cho các con biết trước ! năm nay hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm, ai muốn chết một cách khó coi thì có thể mò vào đó."

Tôi không khỏi bật cười. Cụ ấy thật vui tính?

Cụ Dumbledore lại tiếp nói:

"Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường."

Các giáo sư ".........."

"Nào, chúng ta bắt đầu"

Và cả trường lập tức gào lên :

"Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts

Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều

Dù chúng tôi già hói

Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ

Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!

Những điều thú vị

Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí

Ruồi chết và ít lông bụi

Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết

Trả lại điều gì chúng tôi đã quên

Hãy làm hết sức mình

Phần còn lại để chúng tôi tự do

Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa. "

Beavis ngơ ngơ hát nhép theo....

Cụ Dumbledore vô cùng cảm động.

"Được rồi, giờ thì biến về ký túc xá ngủ hết đi...."

....

"Vậy....." Một chị lớp lớn trong dãy bàn Slytherin đứng dậy. "Hãy đi theo tôi nào.."

Chị ấy dắt đám con rắn nhỏ đi, chúng tôi phải đi trên một hành lang ngoằn ngoèo, , rồi đi xuống một căn hầm, nghe đường đi thì có lẽ dễ nhớ, nhưng đi rồi thì mới biết là có dễ nhớ hay không...

Tôi cố gắng nhìn xung quanh thật kỹ để nhớ đường đi.

"Chào mừng các trò đến với nhà Slytherin! Tôi rất vui và tôi là huynh trưởng Gemma Farley. Linh vật của chúng ta là con rắn, sinh vật tinh khôn nhất trong các loài, màu sắc của nhà là màu xanh ngọc lục bảo và bạc, còn phòng sinh hoạt chung thì nằm ngay sau một lối vào bí mật ở dưới hầm ngục. Rồi các trò sẽ thấy, mấy cái cửa sổ của phòng sinh hoạt chung nhìn ra đáy sâu của hồ Đen. Bọn tôi vẫn thường thấy con mực khổng lồ bơi vút qua và thi thoảng cũng có những sinh vật hết sức thú vị. Bọn tôi thích cái ý nghĩ rằng chỗ của chúng ta phảng phất một chút thần bí khó hiểu, các trò biết đấy, kiểu như, những cỗ tàu ma kì bí đắm sâu trong lòng biển lớn...

"À mà thôi, bây giờ thì có vài điều quan trọng các trò nên biết về Slytherin - và vài điều mà các trò đã lãng quên... "

Xuống đến đến căn hầm, đứng trước bức tường đầy rêu, huynh trưởng Farley nói.

"Mật khẩu là Thuần Huyết."

Bức tường mở ra, đám nhóc nối đuôi nhau đi vào. Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin nằm sâu dưới hầm ngục của Lâu đài Hogwarts, dưới đáy Hồ Đen. Vì vậy, ánh sáng trong phòng có màu xanh lá.

"Trước tiên, hãy cùng nhau tống khứ vài chuyện hoang đường cái đã! Các trò hẳn đã nghe nhiều lời đồn đại về Nhà Slytherin rằng tất cả chúng ta đều theo đuổi Nghệ thuật Hắc ám, và chỉ chịu nói chuyện với trò nếu ông cụ cố của trò là một pháp sư danh tiếng, hay những chuyện tào lao đại loại như vậy. Chà..... theo tôi nghĩ thì các trò đừng có mà tin mọi thứ các trò nghe được từ những đứa chuyên ganh ghét chúng ta thuộc mấy Nhà còn lại. Tôi không hề phủ nhận rằng Nhà chúng ta đã sản sinh ra một phần trong số những phù thuỷ hắc ám, nhưng nên nhớ, vẫn có phần của ba Nhà còn lại, chỉ là họ không-dám-thừa-nhận thôi. Và, đúng là chúng ta có xu hướng truyền thống chỉ nhận những học sinh đến từ các gia đình có dòng dõi phù thuỷ pháp sư, nhưng hãy coi đó, ngày nay các trò sẽ thấy hàng đống người trong Nhà Slytherin có ít nhất cha hay mẹ là Muggle "

" Còn đây là một sự thật "nho nhỏ" mà ba Nhà kia không chịu thừa nhận: MERLIN là một SLYTHERIN! Phải, chính Merlin, vị pháp sư nổi tiếng nhất trong lịch sử! Ông ấy học được tất cả những gì ông biết từ chính Nhà của chúng ta. Các trò có muốn tiếp bước ngài Merlin vĩ đại không? Hay là các trò thích ngồi lì ở cái bàn mốc cũ kĩ của quý bà Eglantine Puffett "nổi tiếng", cựu Hufflepuff đã phát minh ra cái nùi giẻ tự rửa chén, hửm? Tôi thì không nghĩ vậy." Chị ấy cong khoé môi nhìn chúng tôi.

"Chà, nhiêu đó cũng đủ hết những thứ người ta hiểu lầm về chúng ta. Giờ thì hãy nói xem chúng ta thực ra như thế nào. Không thế chối cãi rằng chúng ta là Nhà bảnh nhất và sắc sảo nhất trong cái trường này. Chúng ta đã chơi là phải thắng, bởi vì chúng ta biết trọng thanh danh và truyền thống lâu đời của dòng dõi Slytherin."

"Chúng ta cũng được khối đứa trong trường nể trọng đấy chứ. Ờ...phải, phải, có lẽ trong sự tôn trọng đó cũng có chút gì dè dặt hay sợ hãi một tí, bởi cái tiếng quá Hắc ám của chúng ta mà, hửm? Nhưng nghĩ coi, vụ đó coi bộ cũng vui đó chứ. Ôi cái 'tiếng tăm' vì đã sát cánh cùng những phe phái cuồng nhiệt. Nè, bí quyết nhé, cứ thử nổ phong phanh là các trò được quyền lượn hết mọi ngõ ngách cái thư viện hàng khủng những lời nguyền đi, rồi để coi liệu có đứa nào còn dám tăm tia cái hộp bút chì của trò nữa không. "

"Nhưng chúng ta chả phải người xấu. Chúng ta cũng giống như linh vật của Nhà vậy, con rắn ấy - khéo léo, mạnh mẽ, và, thường xuyên bị hiểu lầm."

"Ví dụ như, Slytherin chúng ta quan tâm đến nhau nhiều hơn, ờ.... ít ra là hơn hẳn những gì các trò có thể tìm được ở bọn Ravenclaw. Một đám tổ chảng lố nhố những con mọt sách mà các trò bảo đảm chưa từng được thấy ở bất cứ đâu! Bọn Ravenclaw nổi tiếng chuyên ganh đua lẫn nhau để được điểm cao, trong khi mọi đứa Slytherin chúng ta đều là anh em. Những dãy hành lang và các cầu thang ở Hogwarts sẽ đem đến cho mấy đứa bất cẩn vài điều bất ngờ 'thú vị', và bảo đảm các trò sẽ thấy nhẹ nhõm biết bao nhiêu nếu sát cánh với những con Rắn để mà lang thang trong cái trường này. Một khi các trò đã là Slytherin, thì đến chừng nào chúng ta còn bên nhau, các trò mãi mãi là một trong số chúng ta, một trong số những kẻ ưu tú nhất. "

"Hẳn là các trò phải biết Salazar Slytherin tìm kiếm những tố chất gì trong số những học sinh được chọn của ông? Chính những mầm non của sự Vĩ đại! Các trò được chọn vào Nhà này bởi vì các trò mang trong mình tiềm năng để trở nên 'vĩ đại', theo cái nghĩa chính xác nhứt của từ đó. Nghe này, có lẽ các trò đã thấy một vài học sinh trong phòng sinh hoạt chung và nghĩ rằng số phần của họ chả có gì là đặc biệt. Tuy nhiên, nghĩ gì thì nghĩ, giữ cái ý tưởng đó cho mình đi. Vì NẾU như chiếc Nón Phân loại đã xếp họ vào Nhà này, có nghĩa là họ ĐÃ hoặc SẼ vĩ đại ở mặt nào đó, VÀ, đừng-bao-giờ quên điều đó."

"Tiện thể nói về những kẻ mang số phận chả có gì là vĩ đại, à, tôi đâu có ý nói những đứa Nhà Gryffindor. Người ta hay nói Slytherin và Gryffindor như hai mặt của đồng tiền. Riêng cá nhân tôi thì cho là Gryffindor chẳng qua là những đứa bắt chước Slytherin tụi mình thôi. Các trò nhớ cho, người ta cũng nói Salazar Slytherin và Godric Gryffindor đánh giá cao cùng một loại học sinh, nên có lẽ ta và chúng có nhiều điểm tương đồng, ít ra cũng hơn là chúng ta nghĩ. Nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ phải thân thiện hơn với cái bọn đó - tụi nó chỉ thèm khát được đánh bại chúng ta ít hơn chúng ta muốn đánh bại lũ chúng nó một chút xíu mà thôi! "

"Một vài thứ nữa mà các trò nên biết: con ma của nhà là Nam tước Đẫm Máu. Nếu như các trò làm vừa lòng ổng thì ổng thỉnh thoảng cũng doạ bọn khác dùm các trò, có thể lắm chứ! Đừng bao giờ hỏi tại sao ông ta lại bê bết máu như vậy, ổng không thích đâu..."

"Mật khẩu vào phòng sinh hoạt chung được thay đổi mỗi 2 tuần. Cho nên cũng không hại gì nếu các trò thỉnh thoảng chịu khó liếc mắt ngó qua cái bảng thông báo dùm cho. Và đừng có mà đưa một kẻ từ Nhà khác vào phòng sinh hoạt chung hay nói cho chúng biết mật khẩu, nghe chưa! Hơn bảy thế kỷ qua chưa hề có một kẻ lạ mặt nào đặt chân vào đó được, chưa hề!"

"Ừm, tôi nghĩ vậy cũng đủ hết rồi đó. Tôi chắc chắn các trò sẽ thích ký túc xá Nhà cho coi. Chúng ta sẽ ngủ trên những chiếc giường bốn cọc treo rèm lụa màu xanh ngọc và khăn trải giường thêu chỉ bạc. Xung quanh là treo khá nhiều các bức thảm thêu thời Trung cổ miêu tả cuộc phiêu lưu của những bậc tiền bối nổi tiếng nhà Slytherin khắp các bức tường, còn những chiếc đèn lồng bạc hết sức lộng lẫy thì rũ xuống từ trần nhà. Tôi chắc chắn các trò sẽ ngủ ngon thôi, lại còn là một giấc ngủ rất dễ chịu và êm ái nữa đó, hãy lắng nghe tiếng nước hồ vỗ nhẹ vào cửa sổ những buổi đêm... " Huynh trưởng Farley nói xong lời cuối. "Được rồi, bên trái là phòng ngủ nam sinh, phải là của nữ sinh, hai người một phòng, nhưng năm nay số học sinh nữ là lẻ, nên sẽ có người ngủ một mình, và... ai muốn ngủ một mình?"

Đám nhóc quay đầu nhìn nhau. Làm gì có ai muốn ngủ một mình đâu chứ. Tôi bước lên vài bước. "Em... huynh trưởng ơi, em có thể ở một mình."

Huynh trưởng Farley gật đầu. Một nam sinh cà lơ phất phơ bước ra. "Ngủ một mình không buồn sao?"

Tôi lắc đầu.

Nam sinh đó liền giới thiệu "Anh là huynh trưởng nhà Slytherin luôn, Alex Ferguson. Bây giờ các em hãy về phòng đi, hy vọng sáng mai sẽ không ai đến trễ nhé. À... giáo viên chủ nhiệm nhà chúng ta là giáo sư Severus Snape."

14/11/2020

Nhấn Mở Bình Luận