⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!
[Đồng Nhân HP]
Chương 21
Lễ giáng sinh sắp đến, cả trường Hogwarts đều bị phủ bởi một tầng tuyết trắng.
Mỗi lần gặp mặt Malfoy tôi đều ngẩng cao đầu.
Malfoy "...." Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu ta cá cược nhưng lại bị thua!!!
Cậu ta nhe răng nhìn tôi. "Là bởi vì tao không có trong đội Slytherin nên thằng em mày mới thắng thôi...."
Tôi vẫn ngẩng cao đầu như một con công kiêu ngạo.
Malfoy "...."
Cậu ta vừa tức vụ cá cược vừa tức vụ Harry bắt được Snitch. Nên liền quay sang châm chọc gây chuyện với Harry. Harry lại tỏ vẻ "cậu là ai, tôi không biết cậu, cậu đi ra đi".
Giáo sư McGonagall đã thống kê số học sinh ở lại trường từ tuần trước.
............
Sắp được về nhà, tôi muốn đi tìm Beavis để cả hai cùng mua quà cho Marie.
Neville chỉ đường. "Beavis đã đến thư viện cùng đám Harry rồi."
Tôi lại chạy đến thư viện. Gặp Pauline ở ngoài cửa tôi gật đầu với cô ấy.
Lúc vừa bước vào thì tôi thấy một đám đang cãi nhau đến suýt uýnh lộn.
Tôi vỗ vai Beavis.
Beavis quay đầu định chửi nhưng thấy mặt tôi nó liền nghẹn ra một câu. "Chị biết Nicolas Flamel là ai không?"
Dù không biết sao Beavis lại hỏi về người này, nhưng theo bản năng tôi vẫn trả lời.
"Đây là một người nổi tiếng trong lịch sử Châu Âu, trong sách nói rằng ông ta cầm quyển luyện kim thuật của người Do Thái. Ông ta đã trở thành một giả Kim Thuật nổi tiếng... Newton cũng có dịch sách của ông ta đấy, không chỉ có Newton, mà 600 năm qua cũng có rất nhiều người dịch. Có người nói ông ta luyện thành hòn đá phù thủy và vẫn sống đến tận bây giờ." Vì bình thường bản thân không có bạn cho nên tôi thường đến thư viện mượn sách để đọc giết thời gian.
Hermione hô lên. "Phải rồi!! Nicolas Flamel là tác giả duy nhất của Hòn đá Phù thủy!"
Harry, Ron ù ù cạc cạc. "Hòn đá phù Thủy?"
Beavis vỗ tay hưng phấn. "Là hòn đá hồi nhỏ em với chị thường chơi đúng không??" Nó đang nói đến hòn sỏi mà tôi đã tặng cho nó năm chúng tôi lên 7 tuổi à?... vì hòn sỏi khá đẹp nên tôi đã tặng cho nó. Và thằng nhỏ này đã gọi hòn sỏi đó là hòn đá phù Thủy.....
Tôi nghẹn họng liếc nó. "... hông phải."
Harry, Ron, Beavis ngớ ngẩn. "Chứ là cái gì?Hòn đá phù Thủy??"
Pauline nói chen vào. "Đá phù thủy hay còn gọi là đá giả Kim. Đá giả kim giúp người dùng nó trở nên bất tử cũng như có thể biến kim loại thành vàng nguyên chất, được chứ??"
Tôi nhàn rỗi nói tiếp. "Theo lời kể, Nicolas Flamel đã tình cờ có được một cuốn sách huyền bí được viết bởi một người Do Thái tên là Abraham và đã dành cả đời mình để nghiên cứu cuốn sách này. Đó là một quyển sách huyền bí với vỏn vẹn 21 trang được viết bằng tiếng Do Thái và Hy Lạp kèm theo những hình vẽ mô tả chi tiết từng bước quá trình chế tạo ra Hòn đá phù thuỷ. Do không hiểu được nội dung cuốn sách, vào năm X, ông tới Tây Ban Nha tìm sự hỗ trợ dịch thuật từ một người Do Thái cải đạo sang Công giáo..."
Hermione. "Trong nhiều thế kỷ qua đã có nhiều báo cáo về Hòn đá Phù thủy, nhưng hòn đá đang tồn tại hiện nay thuộc về ông ta, đúng, là chính Nicolas Flamel, ông ấy là một nhà giả kim xuất sắc." Cô nhớ ra rồi, cô có đọc một quyển sách.
Pauline cười cười. "Nicolas Flamel vừa mừng sinh nhật thứ 665 của mình. Ông ấy đang hưởng một cuộc đời ẩn dật ở Devon cùng với vợ là Perenelle (cụ bà 658 tuổi.)."
Tôi hứng thú nói. "Ông ấy cũng là một người say mê ca kịch nữa, giống mình."
Harry "....." Laura thật giỏi!
Ron "....." Hình ảnh ba con nhỏ người ngoài hành tinh nói chuyện với nhau đây mà.
Beavis "............." Kể từ khi nào mà bà chị của cậu chịu đọc sách vậy?
Ba người họ dùng ánh mắt quái dị nhìn chúng tôi.
Tôi kỳ lạ hỏi. "... ánh mắt như nhìn quái vật đó là sao hả?"
Harry cười gượng gạo. "Các cậu... hiểu biết thật nhiều."
Ron nói trắng ra. "Não của các cậu được làm bằng gì mà ghê thế. Sao cái gì cũng biết được vậy?" Không những biết mà còn trả lời về Nicolas một cách rành mạch nữa.
Beavis vô tội nói. "Em...em không suy nghĩ giống hai người họ đâu...."
Tôi "...." Em không suy nghĩ giống hai người họ nhưng hiểu được suy nghĩ của họ.....
"Em biết không Beavis,...mặt em viết hàng chữ 'đừng tin em' to chà bá kìa..." Tôi sâu kín nói. Beavis sờ mặt.
Pauline trợn tròn mắt. "Harry Potter! Mình cung cấp kiến thức cho cậu mà cậu dám xem mình là người có bộ não quái dị??"
Cô ấy xém chút tát cho Harry một cái. Cuối cùng Pauline tức giận bỏ đi.
"Cô ấy giận cậu rồi kìa?"
Harry giật giật khoé miệng. "Đợi... chút nữa dỗ sau."
Beavis nói nhanh. "Quan trọng là chúng ta đã biết Nicolas là ai!"
Sau khi Beavis nói xong tôi thấy nhóm mấy người này vô cùng hưng phấn.
Tôi "????"
Kéo Beavis ra một chỗ tôi nói chuyện. "Có gì... về nhà rồi chúng ta đi mua quà cho mẹ nhé."
Beavis gật đầu đồng ý.
Rồi nó bỏ tôi đi về chỗ đám Harry để bàn một chuyện gì đó.
Tôi mấp máy môi một chút nhưng vẫn không nói gì.
Tôi đứng im nhìn nó vui vẻ thảo luận với bọn Harry, cuối cùng vẫn quay đầu rời khỏi thư viện, tôi về ký túc xá để viết thư gửi cho Marie.
..............
Kỳ nghỉ lễ bắt đầu.
Tôi cùng Beavis ngồi chung toa tàu với Hermione và Pauline.
Tôi nhận ra, tôi nói chuyện với Hermione và Pauline rất hợp.
Là con gái ai mà chẳng thích những thứ lấp lánh xinh đẹp hay quần áo gì đâu chứ.
Chúng tôi bàn luận những thứ đó mãi, bỏ quên luôn Beavis.
Beavis "???" Họ đang nói cái gì vậy?
Pauline vẻ mặt hối lỗi nhìn tôi. "Thực ra... khi đó mình nói chuyện được... Nhưng lúc đó mình lại không biết nói gì với cậu, thế nên đành im lặng... xin lỗi cậu nhé."
Tôi khua khua tay ra hiệu không sao cả. Do tôi quá hoà đồng thôi.
..............
*23/11/2020.