Dược Thần
- Thức thứ bảy Kim Kiếm Trảm Hư Không!
Theo tiếng gào thét của Lôi Nặc, đạo kiếm quang nhắm ngay Lợi Phùng Tư đánh xuống.
- Oanh!
Linh lực vô tận sôi trào, kim sắc kiếm quang đáng sợ đem hư không cắt thành mảnh nhỏ, bao phủ Lợi Phùng Tư.
- Không…
Lợi Phùng Tư đang chạy trốn thục mạng giờ khắc này cả kinh hồn phi phách tán, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết trơ mắt nhìn kim sắc kiếm khí chém xuống.
- Hay!
Ở dưới vương thành thật nhiều người đều lên tiếng kinh hô, trong mắt toát ra vẻ kích động cùng mừng rỡ, mà nhóm người Lai Sâm Đặc không khỏi hô to.
- Lợi Phùng Tư!
Hạo Đặc cùng Áo Cổ Tư Đô sợ tới mức toàn thân phát run, Lôi Nặc cường đại vượt xa sự tưởng tượng của bọn hắn, mà nếu hôm nay Lợi Phùng Tư bị giết chết tại đây, hai người bọn họ cho dù chạy thoát lỡ như bị sư phụ của hắn là Lạp Đạt Mạn Địch Tư nhị trưởng lão Linh Sư Tháp hay biết được, chỉ sợ cả hai người cũng khó trốn khỏi sự trừng phạt.
Nhưng đối mặt với công kích khủng bố của Lôi Nặc, cả hai người cũng chỉ bất lực.
Ngay khi kim sắc kiếm quang của Lôi Nặc sắp bổ trúng Lợi Phùng Tư…
- Oanh long…
Một đạo uy áp khủng bố không sao địch nổi đột nhiên giáng xuống, lập tức bao phủ cả phiến thiên địa nơi này.
Trong cảm giác của Lôi Nặc, toàn bộ thiên địa phảng phất như sụp tối, ngay lập tức một đạo thân ảnh xuất hiện ngay sau lưng Lợi Phùng Tư, đôi mắt hắn sáng quắc, thần sắc lạnh lùng nhắm ngay kim sắc kiếm quang vươn tay phải.
Đó là một bàn tay đen như mực, vừa duỗi ra lập tức biến thành trung tâm của thiên địa, hết thảy sự vật chung quanh như biến mất, chỉ còn lại bàn tay đen nhánh kia.
Trong ánh mắt của mọi người, bàn tay kia lặng yên không chút tiếng động va chạm cùng kim sắc kiếm khí của Lôi Nặc.
- Bồng!
Đột nhiên biến mất, kim sắc kiếm quang thoáng chốc liền rách nát, kim hệ nguyên tố cuồng bạo tán dật, không gian không ngừng nghiền nát, mà thân ảnh kia chỉ lui ra sau hai bước, Lợi Phùng Tư được hắn bảo hộ không hề có nửa điểm tổn thương.
- Không có khả năng!
Trong miệng Lôi Nặc bật kêu lên.
Kim Kiếm Trảm Hư Không tương đương với lĩnh ngộ pháp tắc cấp bậc thánh linh sư cửu giai, với thực lực đế linh sư cao cấp của Lôi Nặc cho dù đối phương là thánh linh sư đê cấp cũng tuyệt đối sẽ bị thương, nhưng biểu hiện của đối phương làm Lôi Nặc thật sự chấn kinh.
- Sư phụ!
Nhìn thấy thân ảnh kia, Lợi Phùng Tư chợt sững sờ, ngay sau đó trên mặt toát ra vẻ vui mừng, hưng phấn kêu lên.
- Hạo Đặc bái kiến Lạp Đạt Mạn Địch Tư trưởng lão!
Cách đó không xa Hạo Đặc cũng bay vút qua hướng thân ảnh kia cung kính lên tiếng.
- Áo Cổ Tư Đô bái kiến Lạp Đạt Mạn Địch Tư trưởng lão!
Nghe được Lợi Phùng Tư cùng Hạo Đặc xưng hô người kia, trong lòng Áo Cổ Tư Đô không khỏi nhảy dựng, vội vàng tiến lên cung kính lên tiếng.
Thân ảnh đột nhiên xuất hiện kia chính là Linh Sư Tháp Lạp Đạt Mạn Địch Tư nhị trưởng lão, sư phụ Lợi Phùng Tư, là người năm xưa đuổi giết Vi Ân, thánh linh sư cửu giai trung cấp.
- Sư phụ, sao ngài lại tới đây?
Lợi Phùng Tư khó thể tin lên tiếng hỏi.
- Hừ, ngươi cùng Hạo Đặc muốn đến truy giết Vi Ân cùng Lôi Nặc, ta nghĩ dù sao Vi Ân cũng là Băng Đế năm xưa, sợ ngươi có chuyện gì ngoài ý muốn nên cùng đến, không nghĩ tới cả ba người các ngươi liên thủ mà ngay cả một Lôi Nặc cũng không giải quyết được, thật làm Linh Sư Tháp mất mặt!
Thần sắc Lạp Đạt Mạn Địch Tư lạnh lùng mắng.
Nhưng không ai chú ý trong lúc Lạp Đạt Mạn Địch Tư đang nói chuyện, linh lực trong người hắn đang lưu chuyển tới bàn tay phải, chữa trị vết thương trong lòng bàn tay lưu lại.
- Sư phụ, đệ tử…
Nghe được lời nói của Lạp Đạt Mạn Địch Tư, trên mặt ba người Lợi Phùng Tư tràn đầy vẻ xấu hổ.
- Hừ, hãy để cho vi sư ra tay đi!
Trong miệng Lạp Đạt Mạn Địch Tư hừ lạnh, sau một khắc hắn chợt xuất thủ.
Một hắc sắc cự chưởng trong hư không trống rỗng xuất hiện, nhắm ngay Lôi Nặc hung hăng áp tới.
- Ah…
Trong miệng Lôi Nặc phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, muốn ngăn cản bàn tay trảo nhiếp nhưng chỉ vô dụng, nếu Lạp Đạt Mạn Địch Tư chỉ là thánh linh sư đê cấp có lẽ Lôi Nặc còn có chút cơ hội chống cự, nhưng đối mặt với thánh linh sư trung cấp Lôi Nặc căn bản không có chút cơ hội nào.
Huống chi trong cuộc chiến đấu vừa rồi Lôi Nặc đã nhận không ít tổn thương, sức chiến đấu chỉ còn lại chưa tới một nửa.
- Oanh!
Khí tức hủy diệt đáng sợ, Lôi Nặc bị đánh trúng trong miệng phun trào máu tươi, thân thể bị nắm trong hắc sắc cự chưởng hôn mê bất tỉnh.
- Chúng ta đi!
Lạp Đạt Mạn Địch Tư đem Lôi Nặc ném cho Lợi Phùng Tư, trong miệng ra lệnh.
- Sư phụ, chúng ta…không giết hắn sao?
Lợi Phùng Tư nghi hoặc lên tiếng.
- Hừ, còn có Vi Ân đâu, tạm thời khoan hãy giết Lôi Nặc, đem tin tức truyền ra ngoài dẫn dụ Vi Ân tới!
Lạp Đạt Mạn Địch Tư lạnh lùng lên tiếng, chợt đem ánh mắt nhìn xuống nhóm người Lai Sâm Đặc bên dưới.
- Nói cho Vi Ân, Lôi Nặc bị ta bắt đi rồi, nếu như hắn có gan thì tới Thần Phong đế quốc Đức Khắc Lôi gia tộc tìm ta, ta cho hắn thời gian một tháng, một tháng sau nếu hắn không xuất hiện thì tới nhặt xác cho Lôi Nặc đi!
Thanh âm ù ù của Lạp Đạt Mạn Địch Tư vang vọng trên vương thành Khoa Nhĩ Đốn, theo sự dẫn dắt của hắn, bốn người lập tức hóa thành lưu quang biến mất phía chân trời.
Chỉ lưu lại nhóm người Lai Sâm Đặc kinh hãi ngồi dưới đất bởi thánh uy kinh khủng của Lạp Đạt Mạn Địch Tư trấn áp.
Trung bộ Tư Đặc Ân đại lục.
Phía chân trời mênh mông xanh thẳm, những đám mây lười nhác trôi nổi trên thiên không, gió nhẹ thổi qua chậm rãi phiêu động, từng luồng ánh sáng mặt trời nhu hòa xuyên thấu qua áng mấy chiếu xuống trên bình nguyên, tạo cho người một loại cảm giác vui vẻ thoải mái.
Hiện tại đã là cuối tháng mười, ánh mặt trời vẫn còn có chút chói mắt, mùa thu đến cho người ta cảm giác tươi mát, thời tiết đang dần dần chuyển lạnh.
Trên bầu trời tịch liêu hoang vắng, từng tiếng xé gió trận trận truyền đến, không khí yên tĩnh bị phá tan, nơi cuối chân trời xuất hiện bảy chấm đen, một lát sau hóa thành bảy thân ảnh tản ra khí tức kinh người, gào thét lướt qua trên thiên không…
Bảy người này chính là đoàn người của Kiệt Sâm từ cấm địa Thất Tinh Hải trở về.
Lúc trước khi nhóm người Kiệt Sâm đi ra khỏi cấm địa Thất Tinh Hải liền một đường bay về trung bộ đại lục, bởi vì Linh Dược Sư Tháp tọa lạc ở không gian thần bí khu vực này.
Trong bảy người, Kiệt Sâm, Tạp Tắc Nỗ Tư, Lam Nguyệt Cổ Sâm, Ai Đức Mễ Tư đều là đệ tử Linh Dược Sư Tháp, mà Vi Ân chỉ đi theo Kiệt Sâm, năm người cần về Linh Dược Sư Tháp, mà Tạp Tư Ốc Nhĩ cùng Mạc Ni Tạp một người phải về Tái Luân đế quốc, một người đến Thự Quang Thành, hai khu vực này đều phải đi ngang qua Linh Dược Sư Tháp.
Đương nhiên vì muốn nhanh chóng báo tin về thế lực của mình, Tạp Tư Ốc Nhĩ cùng Mạc Ni Tạp đều quyết định dừng lại tại Linh Dược Sư Tháp thông qua hệ thống đưa tin báo cáo hành tung của chính mình.