Chương 29: Công Tử Vô Tình (7)

[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng

Chương 29 Công Tử Vô Tình (7)

   

Web cv mấy nay edit tự nhiên bị lỗi=)))

Phải đổi web

Xu cà na

Editor:KL

Trời u ám, không có một tia dương quang, nhưng lại vừa nóng vừa khó chịu,rau trên sạp hàng bán ven đường đều ỉu xìu, chớ nói chi là người. Lão nhân có kinh nghiệm đều biết thời tiết như vậy có thể là điềm báo mưa to sắp đến,cho nên bên trong phố lớn ngõ nhỏ trừ mấy quầy hàng lẻ tẻ , cơ bản không có ẩn hiện bao nhiêu người đi đường .

Hết lần này tới lần khác đúng lúc này, một hài tử vừa gầy vừa nhỏ, toàn thân bẩn đến giới tính đều không phân rõ ,trong hẻm nhỏ chật chội lảo đảo chạy về phía trước,bởi vì chạy kịch liệt mà thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Cánh tay phải tinh tế trước sau đều ấn ở ngực, giống như là chỗ đó có bảo bối gì, ngẫu nhiên lúc đi ngang qua chỗ ngoặt, hắn còn sẽ không tự giác mà quay đầu lại nhìn một cái, vừa nghe đến tiếng bước chân hỗn độn kia dần dần tới gần, mặc dù còn mệt, hắn cũng sẽ lập tức làm tốc độ của mình nhanh hơn.

Có người đang đuổi theo hắn!

Đuổi đến hắn như con chuột nhỏ đầy bụi bẩn,hắn không ngừng chạy tới trong hẻm nhỏ hẹp. Lại một chỗ ngoặt, hắn cắm đầu khó chịu chui vào cái hẻm nhỏ, ai có thể nghĩ tới, lúc này ngay cả lão thiên(*ông trời) đều không giúp hắn.

Trước mặt là hẻm cụt!

Tiếng bước chân tới gần làm hắn không đường thối lui.

Dưới tình thế cấp bách, hắn xốc người lên chui vào cái sọt bên đường bị người thuận tay vứt đi, bộ dáng nho nhỏ liền co lại, dùng sức ôm chặt hai đầu gối, tận lực đem cả người chính mình co lại, đồng thời cấp tốc bình phục hô hấp của bản thân, bởi vì hắn biết những kẻ đuổi theo hắn đều là người có võ công, nếu như còn hô hấp kịch liệt như trước, hắn căn bản là giấu không được chính mình.

Đợi đến những tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, cho dù vẫn còn thở không ngừng,hài tử ngay lập tức dùng tay bịt mũi miệng của mình, không dám lại phát ra một tơ một hào động tĩnh.

Rất nhanh, đầu ngõ liền lập tức xuất hiện mấy nam nhân áo đen cầm đao .

Đám người này vừa phát hiện nơi này chỉ là ngõ nhỏ trống rỗng,thì nam nhân bạch y dẫn đầu không chút do dự đưa tay ra hiệu mấy người đi theo phía sau hắn, bắt đầu  tìm tòi bốn phía, từng nhà đều không thể bỏ qua, dù sao tiểu nữ hài kia trên thân vô cùng có khả năng mang theo sổ sách có thể uy hϊếp được đô đốc, cho nên tuyệt không cho phép có một chút sai lầm nào, nhất định phải đem tiểu nữ hài cùng sổ sách cùng nhau tiêu hủy sạch sẽ.

Tên hỗn trướng họ Đường kia đã sớm bị ngũ mã phân thây, trong nhà đào sâu ba thước đều không tìm được bản sổ sách kia, như vậy cũng chỉ có thể là ngoài ý muốn bị nữ nhi của hắn mang đi.

Nghĩ như vậy nam nhân bạch y lệnh thuộc hạ sau lưng tản ra bốn phía, xách theo đao, nhấc chân liền bước vào hẻm nhỏ xếp rất nhiều tạp vật trước mắt, đồng thời đao trong tay không ngừng mà hướng đống đồ lộn xộn hai bên đâm vào trong.

Rất nhanh liền đi tới cái sọt bên cạnh tiểu nữ hài đang trốn , không chút do dự một đao đâm đi vào.

Tiểu cô nương dùng sức che miệng mình, trừng lớn hai mắt nhìn theo lưỡi dao theo cắm vào bên người của nàng ,lại bị người chậm rãi rút về.

Tiếng bước chân bắt đầu dịch chuyển về phía trước, tim nàng đang nhảy lên kịch liệt lúc này mới bình phục một chút.

Chỉ là nàng chưa kịp buông ra một hơi thở, một giây sau biến cố phát sinh, cái sọt bao bọc nàng ở bên trong, nháy mắt bị người bên ngoài một phen bổ ra, lưỡi đao quá sắc, gương mặt tê rần, một vết máu liền xuất hiện ở trên mặt của nàng.

"Tìm ra ngươi rồi, con chuột nhỏ."

Thanh âm của người tới sắc nhọn mà âm lãnh.

Tiểu nữ hài trong lúc nhất thời thậm chí có ảo giác bị rắn độc để mắt tới.

"Sổ sách ở đâu? Nói!"
Nàng trơ mắt nhìn đối phương đưa tay hướng nàng chộp tới, liền bóp lấy cổ nàng,đem cả người nàng trực tiếp từ dưới đất nhấc lên.

Đau đớn, ngạt thở, hoảng sợ, sợ hãi đủ loại cảm xúc trong mắt của nàng không ngừng nổi lên, nàng không ngừng vỗ cánh tay của đối phương, sức lực trên tay nam nhân càng lúc càng lớn,cảm xúc nàng đều chậm rãi chuyển biến thành tuyệt vọng nồng đậm.

Chạy trốn nhiều ngày như vậy, nàng đến cùng còn là không chạy thoát, nàng muốn đi tìm phụ thân bọn họ, cũng không biết bọn họ trên cầu nại hà có  đợi nàng hay không.....

Mới nghĩ như vậy xong, đột nhiên, một đạo thân ảnh màu vàng sáng từ trên trời giáng xuống.

Người tới vậy mà một chân đạp đến trên cánh tay nam nhân bạch y,chưa kịp chuẩn bị,cánh tay nam nhân buông lỏng, tiểu nữ hài trực tiếp liền rơi xuống trên mặt đất, tiếp theo một cái tay sạch sẽ ấm áp kéo lại bàn tay của nàng, "Đi!"
Cũng là lúc này tiểu nữ hài mới phát hiện thiếu niên khôi ngô cứu nàng cũng chỉ là so với nàng lớn hơn không được bao nhiêu, thậm chí âm thanh cũng còn mang theo thanh thúy,rõ ràng, người mặc một thân y phục luyện kiếm màu vàng sáng, gần như chỉ ở đường viền ống tay áo cùng cổ áo là màu đen, tóc cột cao đuôi ngựa, mắt vô cùng đen vô cùng sáng, màu da càng là trắng loá mắt.Trên tay kia thì cầm một thanh trường kiếm còn chưa ra khỏi vỏ,chuôi kiếm có dây tua lộng lẫy.

Từ bên trong ra ngoài thần thái thiếu niên tựa như nắng xuân, bất luận kẻ nào gặp, cũng không khỏi ở trong lòng cảm thán đây là tiểu công tử nhà ai mà xinh đẹp như vậy, trưởng thành lại không biết sẽ trêu chọc bao nhiêu nữ nhi tâm chất phác.

Mà bên này, nữ hài bị hắn kéo, vừa lảo đảo đứng dậy muốn cùng chạy phía sau hắn.
Nam nhân bạch y người của Đông Hàn liền đã lấy lại tinh thần, "Đi tìm chết!"

Một phen quát chói tai phía sau,móng tay liền hướng tim thiếu niên vồ tới.

Còn may,hắn đã sớm chuẩn bị,khi nam nhân đến gần, trong nháy mắt, nâng lên tay nắm bội kiếm, liền kiếm cũng không cần, hắn vung lên một bột màu trắng gay mũi rắc toàn bộ vào trong mắt nam nhân kia.

Trúng phải một kích, nam nhân  bạch y chỗ nào còn nhớ được bọn họ, trực tiếp che mắt của mình bắt đầu kêu thảm lên.

Thấy thế, thiếu niên mặc áo vàng cũng không kịp nhặt lên bội kiếm của mình, lôi kéo tay nữ hài, vận khởi khinh công sứt sẹo của hắn, liền mang theo nàng phóng qua một bức tường vây, bảy quẹo tám rẽ, còn mang nàng bò qua một cái chuồng chó, cuối cùng hai người mới dừng ở một gian viện hoang rách rách rưới rưới, cỏ dại đều cao bằng người.
Nữ hài còn tốt, nàng từ vừa mới bắt đầu đã bẩn thỉu, lại bẩn thêm chút nữa cũng nhìn không ra cái gì, thiếu niên mặc áo vàng lúc trước bộ dáng tươi đẹp chỉnh tề giờ lại cấp tốc trở nên chật vật, tóc trước kia được chải chỉnh tề đã sớm loạn, trên người hoàng y cũng xuất hiện mấy khe hở,rách tả tơi, chớ nói chi là bộ ngực hắn còn bị tên nam nhân bạch y hung ác bắt một cái, phía trên trực tiếp xuất hiện ba vết máu.

Nữ hài ngẩng đầu nhìn vết máu trước ngực thiếu niên cùng bên có một vết bớt đỏ hình hồ lô vô cùng đặc thù.

Nàng bình phục hô hấp một chút, liền lập tức hướng về nam hài trước mặt quỳ xuống, "Đa tạ tiểu ca ca,huynh là ân cứu mạng của ta... "

Nàng vừa mới nói xong, thiếu niên hoàng y liền lập tức bị dọa đến nhảy tới một bên, "Không phải, ngươi đây là làm gì? Cũng quá. . . Chính là tiện tay mà thôi mà thôi, không phải làm thế lễ lớn như vậy."
Hắn gãi đầu một cái, "Kỳ thật sớm trước khi ngươi đến trốn, ta đã nằm ở bên trên nóc nhà ăn trộm. . . Khụ khụ, nghỉ ngơi, về sau thấy ngươi tới, lại nhìn thấy đám người kia tiến đến,y phục bọn họ ta thấy một lần liền biết là nanh vuốt của Đông Hán, ta nghe phụ thân nói qua, người của Đông Hán đều là đồ xấu xa, chớ nói chi là hắn còn muốn bóp chết ngươi, người tập võ, hành hiệp trượng nghĩa, vốn là thuộc bổn phận của bọn ta, cho nên ngươi căn bản không cần cùng ta nói lời cảm tạ."

Hắn cúi người liền đem tiểu nữ hài trước mặt đỡ lên,đối phương vừa mới đứng lên, bụng lại đột nhiên réo lên một tiếng.

Nghe được thanh âm này, cho dù là trên mặt cô gái có tro bụi bùn ô đủ nhiều, cũng không che giấu được gương mặt phiếm hồng của nàng.

"Ngươi .... Đói bụng sao?"
Thấy thế, thiếu niên kinh ngạc hỏi, sau đó vô thức đưa tay sờ sờ ống tay áo chính mình, trong mắt vẻ đau lòng chợt lóe lên.

Hắn có đùi gà lớn nha!

Trong nhà hai ngày qua có họ Phương đến ở, luyện kiếm so với mình chịu khó nhiều hơn, phụ thân còn nói thiên tư của hắn ta cao hơn hắn nhiều, vì để không lạc hậu cho hắn tăng thêm huấn luyện,giáo huấn hắn khổ không thể tả, khó lắm mới được tìm cơ hội lén chạy ra ngoài, mua cái đùi gà lớn thơm ngào ngạt, tìm chỗ yên lặng ngồi, vụиɠ ŧяộʍ ăn một chút đùi gà, ai có thể nghĩ tới. . .

Mặc dù trong lòng nghĩ nhiều như vậy nhưng thiếu niên vẫn cắn răng giậm chân,từ trong tay áo của mình đem đùi gà được giấy dầu bao lấy cực kỳ chặt chẽ lấy ra, nhắm mắt lại liền đưa tới trước mặt nữ hài .

"Cái này ta còn chưa có chạm qua, cho ngươi đó, ăn đi."
Nữ hài ngạc nhiên nhìn về phía bao giấy dầu trước mặt ,tiếp theo liền bị đối phương nhét vào trong ngực của nàng.

Đợi nàng mở ra, thấy được là đùi gà, hốc mắt lập tức liền đỏ lên, còn không có cắn một cái, nước mắt liền lạch cạch lạch cạch rớt xuống.

"Ai nha, ai nha, ngươi đừng khóc mà. . ."

Thấy nàng khóc, thiếu niên lập tức chân tay luống cuống lên,sờ tới sờ lui khắp nơi trên người cũng không thể sờ đến khăn tay của hắn, cuối cùng không có cách nào, trực tiếp dùng ống tay áo bắt đầu lau nước mắt cho nàng , tới khi hắn lau xong ống tay áo nguyên bản sạch sẽ lập tức một mảnh đen kịt.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, còn là lần đầu tiên được người ôn nhu như vậy đối đãi,nữ hài trong lúc nhất thời có chút quên cả khóc, chỉ là nhìn hắn như vậy.

Liền thấy lông mày đẹp mắt của thiếu niên bỗng nhiên nhíu lại, "Ngươi chờ chút. . ."
Khi đang nói chuyện, hắn liền từ trong túi móc ra bình sứ nhỏ lớn bằng ngón cái, đem cái nắp mở ra, một tay nhấc lên cằm của nữ hài, một tay khác liền bắt đầu nghiêm túc xức thuốc vết thương còn chảy máu trên mặt cho nàng , "Ngươi đừng nhúc nhích,nếu đau trước hết nhịn một chút, cái này là Kim Sang dược là mẫu thân ta nghiên cứu ra, có thể có tác dụng, chỉ cần rắc một chút là được, máu của ngươi lập tức được cầm lại, rất nhanh liền có thể kết vảy, hơn nữa không lưu sẹo đâu!"

Thiếu niên khắp khuôn mặt là kiêu ngạo.

Một trận nhói nhói qua đi, nữ hài liền cảm giác được hắn thu tay về, sau đó thấy nàng vẫn nâng đùi gà trên tay không ăn liền vội vàng khuyên, "Sao ngươi không ăn vậy? Không phải đói bụng sao? Nhanh ăn đi! Ta vừa mua, còn nóng hổi đấy, đừng để một hồi lạnh liền ăn không ngon."
"Ừm!"

Nữ hài dùng sức nhẹ gật đầu.

Về sau hai người ngay tại trong tiểu viện hoang vu bắt đầu hàn huyên.

Nữ hài nói phụ thân mình là đại quan tam phẩm của triều đình, nhưng bởi vì không quen nhìn những thiến cẩu Đông Hán kia cho nên luôn luôn trong âm thầm điều tra sự tình bọn họ, còn đem chép thành một bản sổ sách, chuẩn bị dâng lên Hoàng đế, lại vì vậy rước họa vào thân, hiện tại cả nhà chết chỉ còn lại nàng một mình.

Sổ sách luôn luôn ở trên người nàng, cho nên đám người kia mới  theo đuổi không bỏ, dây dưa không  dứt như vậy.

Trải qua bi thảm như vậy làm thiếu niên tức giận đến chửi ầm lên một hồi lâu.

Mặt trời dần dần về phía tây.

Gặp nhau tươi đẹp đến đâu cũng phải chia lìa,từ viện nhỏ ra ngoài, nghe nữ hài nói nàng muốn đi tìm nương tựa một thân thích của mình trong sơn cốc ở Lạc châu, đúng vậy, lúc này nàng còn không biết địa phương mình muốn đi gọi là Dược thần Cốc, chỉ là đại khái biết trong một vùng ở Lạc Châu.
Thiếu niên cơ hồ móc hết bạc sở hữu trên người, thậm chí là bảo thạch khảm nạm trên giày, mua cho nàng một con lừa thay đi bộ, còn mua thật nhiều lương khô, tiền còn lại đều nhét vào trong ngực của nàng, nói là xung quanh nhà hắn cũng có một chút nanh vuốt rải rác của triều đình, cho nên căn bản cũng không có thể mang nàng về nhà, lại thêm những ngày này trong nhà không khí luôn luôn thật nghiêm túc, hắn liền từng nghe không chỉ một lần phụ mẫu của hắn ngầm trò chuyện, giống như nói là muốn dọn nhà gì đó, hắn cũng không thể cùng nàng cùng đi, nhưng có thể đưa tiền cho chính nàng đi, hi vọng nàng trên đường đi bình an.

Nữ hài ngồi trên con lừa thấp bé , hốc mắt hồng hồng mà nhìn thiếu niên cùng với nàng vẫy tay tạm biệt, bỗng nhiên liền lớn tiếng mở miệng hỏi một câu, "Tiểu ca ca, ngươi tên là gì, về sau ta làm sao tìm được ngươi?"
Hỏi ta tên gọi là gì?

Còn muốn tới tìm ta?

Ta đây lười biếng không luyện kiếm  chẳng phải sẽ bị phụ thân biết sao? Đến lúc đó khẳng định không thể thiếu một trận đánh.

Nghĩ như vậy,tâm lý thiếu niên  bỗng dưng run lên.

Tiếp theo mặt tiểu tử họ Phương thâm cừu đại hận trong nhà liền chợt lóe qua trong đầu của hắn .

"Phương Vân Dương."

Hắn cái khó ló cái khôn trả lời, sau đó nhìn nữ hài trên con lừa lộ ra nụ cười xán lạn.

"Ta tên Phương Vân Dương."

Phương Vân Dương. . .

Nàng nhất định sẽ nhớ kỹ.

Bên trong Không Sơn phái.

Yến Hành Chi được người an bài dưỡng thương,Đường Ninh đứng ở cổng sân kết thúc hồi ức trước kia.

Đúng vậy, hiện tại nhóm mấy người bọn hắn khi Phương Vân Dương dẫn các sư huynh đệ Không Sơn phái của hắn cùng Huyết Vệ của Tịch Nguyệt giáo đại chiến một hồi, liền cùng đi đến Không Sơn phái trên Không Minh Sơn .
Nghe nói, sớm tại hai ngày phía trước, Phương Vân Dương liền đã mang theo Hoắc Thanh Thanh trọng thương đến nơi này, đưa nàng cho sư nương, sư thẩm của hắn, liền vội vàng mang theo sư huynh đệ của hắn xuống núi đến tìm Đường Ninh cùng Yến Hành Chi, sau đó vừa vặn ở Lan Chu  cách Không Minh Sơn không xa thấy hai người cùng chống lại Tịch Nguyệt Huyết Vệ .

Về phần Đường Ninh sở dĩ sẽ xuất hiện ở đây, còn không phải bởi vì vừa đến Không Sơn phái, một đám sư thúc các sư bá của Phương Vân Dương  liền cười ha hả nhắc đến việc thành thân của hai người bọn họ, thậm chí còn mở miệng hỏi thăm hai người chuẩn bị cụ thể lúc nào , bọn họ bắt đầu chuẩn bị mới tốt, đồng thời thông tri người thân bằng hữu bọn họ đến đây tham gia.

Dù sao những năm này giang hồ không quá thái bình, Ma giáo ngo ngoe muốn động, còn là cần một sự kiện vui vẻ một chút nâng cao tinh thần người chính phái, đồng thời mọi người cũng có thể thừa cơ liên lạc lẫn nhau thương nghị một chút, nhìn xem kế tiếp bọn họ đến cùng làm như thế nào đối mặt với Tịch Nguyệt Giáo không ngừng mở rộng .
Nàng trước đó không lâu mới nhìn thấy vết bớt của Yến Hành Chi, bên này hôn sự lại tới gần, không tự mình đến hỏi thăm một phen, còn thế nào triển khai kế hoạch kế hoạch về sau của nàng đây!

Tâm nghĩ như vậy, trên mặt Đường Ninh lại do dự do dự ở cửa viện của Yến Hành Chi vừa đi vừa về thật nhiều lần, cũng nhiều lần tay giơ lên muốn gõ vang cửa viện của hắn, nhưng cuối cùng tất cả đều từ bỏ.

Ngay tại nàng muốn nửa đường bỏ cuộc, quay người rời đi, cửa viện sau lưng vậy mà trực tiếp liền bị người bên trong mở ra.

Thấy thế, Đường Ninh lập tức ở trong lòng đầu cười nhạo.

Liền biết cẩu này tám chín phần đã sớm biết nàng đến rồi, lại vẫn cứ nhất định phải đợi đến nàng chuẩn bị rời đi, mới làm bộ lơ đãng mở ra cửa viện.

Hứ.

"Đường cô nương?"
Bởi vì độc tố còn sót lại chưa thanh, lại thêm vết thương của đao, lúc này Yến Hành Chi khoác trên người một kiện áo choàng màu da chuột bạc xám , sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, ngẫu nhiên ho nhẹ hai tiếng, cả người đều tản ra một cỗ cảm giác ốm yếu tự phụ khó nói lên lời.

"Yến công tử. . ."

Nghe được thanh âm của hắn, Đường Ninh vội vàng quay đầu, cũng như vậy gọi hắn một tiếng.

"Muộn như vậy, Đường cô nương có chuyện gì quan trọng tới tìm ta? Không bằng vào nói đi."

Hắn cười khẽ, liền tránh ra con đường.

Nghe nói vậy, Đường Ninh do dự một chút, liền đi vào.

Trong sân ngồi xuống, nàng liền từ trong ngực móc ra mấy bình, "Yến công tử, ngươi bởi vì ta, hết lần này đến lần khác bị thương, đáng tiếc ta lúc trước mang ra thảo dược của Dược Thần cốc đều ngoài ý muốn thất lạc, trên Không Minh Sơn ngược lại cũng không ít thảo dược, cho nên ta lên núi, ta liền nghĩ lập tức thương thế của ngươi, giúp ngươi làm một ít thuốc chữa thương. Cái này là một bình cao dược thoa ngoài da, trị được vết đao của ngươi, cái này là một bình hoàn dược, thuốc uống, là trị liệu nội thương của ngươi, còn có một bình này, đặc biệt nhằm vào độc tố còn sót lại trong cơ thể ngươi. A, còn có bình này, trong cơ thể ngươi có kỳ độc, ta mặc dù bây giờ còn không có bao nhiêu đầu mối, nhưng  một bình này ngươi uống trước xem sao, nói không chừng có thể thoáng áp chế một chút kỳ độc kia, có thể làm cho ngươi thời điểm độc phát không cần thống khổ như vậy . . ."
Thẳng đến nghe đến đó, Yến Hành Chi mới đột nhiên nhướng mày.

"Xin hỏi Đường cô nương, độc trong người ta theo ý của ngươi phải chăng còn có khả năng khỏi hẳn?"

Mặc dù nhiều năm như vậy, mười lăm mỗi tháng độc phát một lần, từ lúc mới bắt đầu sống không bằng chết, đến bây giờ tập mãi thành thói quen, hắn sớm thành thói quen. Nhưng nếu là có thể có biện pháp giải độc, có thể không cần lại chịu đựng đau đớn sâu vào cốt tủy như vậy, hắn tự nhiên càng vui.

Nghe nói, Đường Ninh trên mặt lập tức lộ ra thần sắc khó khăn tới.

Thấy thế, Yến Hành Chi cười rạng rỡ, "Bất quá thuận miệng hỏi một chút, Đường cô nương không cần thiết để ở trong lòng."

Nàng nhìn Yến Hành Chi biểu lộ ra vẻ sớm đã ngờ tới, Đường Ninh lại liên tưởng hắn qua nhiều năm như vậy, không biết mỗi một lần lúc kịch độc phát tác có bao nhiêu thống khổ , trong lòng quýnh lên, lại liền kéo lại cổ tay hắn, "Ngươi tin tưởng ta, chỉ cần ngươi cho ta thời gian, ta nhất định sẽ giúp ngươi nghiên cứu ra giải dược, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ không lại đau. . ."
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên cổ tay, Yến Hành Chi ở trong lòng nhíu mày, sau đó ánh mắt liền rơi ở chỗ cổ tay hắn.

Lần theo hắn ánh mắt nhìn lại,Đường Ninh lúc này mới phát hiện chính mình đường đột,vội vàng thu tay về, cắn môi, "Là ta mạo muội. . ."

"Không ngại, Đường cô nương tấm lòng thầy thuốc của phụ mẫu."

Yến Hành Chi trên mặt cười đến ôn hòa, trong lòng lại trào dâng suy nghĩ.

Đường Ninh vừa mới chạm đến qua cổ tay,một cái tay khác của hắn liền đã bao trùm đi lên, không ngừng vuốt ve, dường như tại cảm thụ được cái gì.

Chính là lúc này, trong lòng do dự rất lâu ,Đường Ninh lại lần nữa nhìn về phía Yến Hành Chi, mở miệng hỏi, "Yến công tử, ta có một chuyện hỏi, không biết. . ."

"Hỏi đi không sao."

"Xin hỏi ngươi tại mười ba năm trước đây có gặp qua người hoặc sự tình gì đặc biệt hay không?"
Đường Ninh một mặt mong đợi hướng Yến Hành Chi nhìn lại.

Mười ba năm trước đây, Yến Hành Chi chín tuổi, đúng là hắn cứu Đường Ninh, cũng là hắn bị Phương Vân Dương liên luỵ cửa nát nhà tan,một năm không còn gì cả.

Nghe được Đường Ninh hỏi, Yến Hành Chi  trước đó còn mang cười, liền mắt thõng xuống, che đậy kín  sát ý, lãnh khốc, băng lãnh, huyết tinh, ngang ngược bên trong bay lên.

Lần nữa mở mắt ra hướng Đường Ninh nhìn qua, liền lại biến thành ôn tồn lễ độ ban đầu.

"Không có, ta cái gì đều chưa từng gặp qua."

Hắn cười nói.

Đúng vậy, hắn cái gì đều chưa từng gặp qua.

15h11-16h20

21h11-22h37 15/8/2022

Hơn 4000 chữ

Đổi web mới hok hiểu gì hết phải mở thêm bản trung xem gg dịch🥲🥲

Nhấn Mở Bình Luận