Chương 15: Vũ nhục

Giang Sơn Mỹ Nam Nhập Trướng Ta

Edit: Cửu Linh

Mục tiêu được xác định, Tô Tô liền gật đầu: “Vậy phiền ngươi giúp ta tìm bộ quần áo mới, ta mà mặc như này thì ngay cả cửa Vân Vận Lâu còn chẳng thể vào được.”

Vân Vận Lâu là tiểu quan quán tốt nhất kinh thành, có thể được điều tới đó chứng tỏ đệ đệ Diệp Kinh Cức có vài phần tư sắc.

Nhưng nơi tốt nhất thường tụ tập những kẻ to mặt lớn, nếu không phải phú hào cùng phu nhân thì họ đều không thèm tiếp đãi.

Thực ra, Tô đại tiểu thư lại là khách quen chỗ này, mỗi lần nàng giá lâm Giáo Phường Ty hận không thể làm như lãnh đạo quốc gia đang viếng thăm nước ngoài vậy. Chiêng trống rộn ràng, pháo nổ rầm trời, tùy tùng vô số, tay đeo cẩm thạch vòng vàng, vô cùng cao quý.

Giờ nhìn lại bộ dáng của Tô Tô lúc này, đầu bù tóc rối, quần áo lấm lem bùn đất, ai có thể nhận ra nàng là ai?! Đừng nói là đi vào cửa Vân Vận Lâu, sợ rằng cách xa ba mét đã bị quy công sai người chặn lại để tránh làm bẩn sàn nhà mình!

Cũng may Diệp Kinh Cức không thù nàng đến nỗi mất đi lý trí, hắn biết nếu bộ dạng Tô Tô bây giờ rất khó có thể bước vào cửa Vân Vận Lâu, vì thế hừ lạnh một tiếng, phun ra một câu: “Đi theo ta!”

Tô Tô đành phải đi theo hắn, hai người đi về phía thanh lâu.

Trời đã tạnh mưa nhưng mây đen vẫn chưa tan, không khí vẫn âm u, nhưng thanh lâu ở trước mặt lại giống như một viên minh châu loá mắt.

Diệp Kinh Cức đưa Tô Tô tới một con hẻm nhỏ cạnh thanh lâu, sau đó đi ra ngoài. Tô Tô đợi một hồi, do dự không biết nên chạy trốn hay không thì hắn đã quay trở lại, trong tay xách một kỹ nữ diêm dúa.

“Thay quần áo!” Diệp Kinh Cức ném ả kỹ nữ trước mặt Tô Tô.

“Vương bát đản, ngươi muốn ăn cướp à?” Kỹ nữ phẫn nộ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt tối sầm của Diệp Kinh Cức thì lập tức rùng mình một cái. Kỹ nữ am hiểu nhìn mặt đoán ý, thị biết mình không thể chọc vào đối phương, vội vàng cởϊ qυầи áo ra ném cho Tô Tô, sau đó quay sang nịnh nọt Diệp Kinh Cức, “Đại gia, giờ tiểu nữ có thể đi chưa?”

Diệp Kinh Cức không để ý tới thị, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tô, ra lệnh: “Thay.”

Tô Tô cũng không muốn chọc vào hắn, nhưng nàng vẫn còn có thể diện, quần áo trong tay vừa nhẹ vừa mỏng, có thể nhìn thấu cả bên trong, bảo nàng mặc như nào đây? Hơn nữa, còn phải mặc trước mắt công chúng!

“Ngại quần áo này khó coi? Hay là không xứng thân phận của ngươi?” Diệp Kinh Cức trào phúng nói, “Theo ta lại cực kỳ phù hợp. Loại tiện nhân như ngươi thì chỉ xứng với đồ của kỹ nữ!”

Tô Tô nghe xong, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, năm đó mình chỉ lo miêu tả vẻ đẹp của nữ chính, sao lại quên trang bị cho nữ chính một thân tuyệt thế võ công chứ! Cũng không cần quá cao siêu gì, chỉ cần có thể đánh thắng Diệp Kinh Cức là được! Chỉ cần có thể đánh thắng hắn, nàng lập tức liền gϊếŧ chết hắn ngay!

…. Nhưng nàng đánh không lại aaaaa! Cho nên chỉ có thể chịu nhục, cởϊ qυầи áo, loay hoay mặc bộ quần áo diêm dúa này vào, rồi ngẩng đầu nhìn phía Diệp Kinh Cức.

Diệp Kinh Cức gật đầu, cười khinh miệt: “Không tồi, không tồi. Quả nhiên rất thích hợp với ngươi.”

Tô Tô cũng cười với hắn. Tuy mặt đang cười nhưng ánh mắt vô cùng lạnh.

Trong lòng âm thầm nguyền rủa hắn: “Diệp Kinh Cức, ngươi chờ đấy! Nỗi nhục nhã ngày hôm nay, ngày sau ta sẽ trả lại gấp trăm lần! Một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”

Hai người cứ nhìn nhau cười một hồi.

Kỹ nữ ngồi xổm một bên run bần bật, thị cảm thấy hai người tuy đang cười nhưng ánh mắt lại toả ra đầy sát khí, giống như kẻ thù muốn đối phương chết đi vậy.

Cuối cùng, vẫn là Diệp Kinh Cức ngừng cười trước.

“Đi.” Hắn xoay người, dẫn đường đến  Vân Vận Lâu.

Nhấn Mở Bình Luận