Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Phương Xuyên đạo, Bảo Ứng phủ, dãy núi phía nam.
Vầng thái dương đỏ rực gần như bị nuốt chửng sau núi, rải ra vạn đạo kim quang, làm cho cả một vùng bị bao phủ dưới sắc máu nhàn nhạt. Thương mang sơn phía nam Bảo Ứng phủ có một con đường mòn, chật ních nô lệ đang tiến về phía nam. Y phục bọn họ lam lũ, thân hình gầy gò nhưng tinh thần thì phấn chấn hẳn, niềm vui thoát khỏi lao tù đã giúp bọn họ vượt qua từng đỉnh núi một.
Đối mặt tà dương, một lão nhân tiên phong đạo cốt, dáng vẻ đạo mạo nghiêm trang híp mắt lại, hưởng thụ chút nắng ấm còn rớt lại của hoàng hôn, ánh mắt vui vẻ nhìn đội ngũ bên cạnh lũ lượt nam tiến, vô ý để lộ vẻ mặt nghênh ngang đắc ý. Bên cạnh lão có bốn tên hộ vệ lực lưỡng, chằm chằm quan sát tất thảy xung quanh. Ánh mắt lạnh lẽo khiến những nô lệ đi trước đối diện với chúng không rét mà run, không dám nhìn lâu, vô hình chung càng tôn thêm vẻ uy nghi tối thượng của lão nhân.
Thế mà, hai bóng người thình lình xuất hiện đã phá vỡ tâm tình vui vẻ của lão. Lão nhân khẽ cau mày, nhìn hai người trước mặt. Một hộ vệ tiến lên một bước, nắm chặt chuôi đao, chắn đường hai người nọ. Hai người đều chau chặt mày, nhìn lão nhân một cách khó hiểu. Lão phẩy tay, hờ hững nói: “Để họ qua, đều là người nhà cả. Canh tang, Ngạnh Dương hai vị huynh đệ, các người vội vội vàng vàng đến đây tìm ta, không biết là có chuyện gì? Nếu là bàn vấn đề vương pháp, thứ cho ta không có thời gian thảo luận!”
Người đến chính là Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt. Bọn họ chán ghét nhìn mấy tên hộ vệ cáo mượn oai hùm bên cạnh lão nhân, thế nhưng mấy gã này vẫn hung hăng nắm chặt chuôi đao, cảnh giác nhìn hai lão. Ngạnh Dương Liệt cười lạnh: “Mục Tử Huân, người bên cạnh huynh thiệt là có trách nhiệm quá đấy!”
Lão nhân không ai khác chính là Mục Tử Huân. Lão hiu hiu mỉm cười, lơ đãng nói: “Từ sau lần bị Ngạnh Dương Liệt lão đệ ám toán đến nay, ta đành phải cẩn thận đề phòng. Lần thứ nhất không có chuyện gì nhưng ai dám bảo đảm lần thứ hai cũng thế. Nếu sơ xuất nữa ta không thể tha thứ cho mình được!”
Ngạnh Dương Liệt hơi giận, nói: “Mục Tử Huân, ngươi không cần làm ra vẻ thông minh. Lần trước ai chả biết thực hư thế nào. Ngươi cố ý diễn trò cho tiểu thiên vương xem, để tiểu thiên vương chán ghét chúng ta, không muốn gặp bọn ta nữa, từ đó đạt được mục đích không được gặp người của ngươi. Ngươi tưởng bọn ta nhìn không ra sao? Tuy bọn ta tính toán không thông minh bằng ngươi nhưng cũng không kém ngươi quá nhiều đâu!”
Mục Tử Huân vân vê chòm râu cười cười, không nói câu nào.
Canh Tang Loan khẽ hít một hơi, bình tĩnh nói: “Đại ca, chuyện quá khứ không nên nhắc đến nữa. Huynh đã đạt được mục đích, bọn ta cũng không còn gì để nói. Nhưng mà, hôm nay huynh phát động ra chuyện này, vì sao không thông báo cho bọn ta một tiếng? Để chúng ta còn chuẩn bị. Huynh hiện giờ làm như vậy thực ra là có tính toán gì? Chúng ta cần phải làm gì?”
Mục Tử Huân hờ hững: “Các ngươi muốn làm gì thì cứ làm, hà tất phải hỏi ta? Lần trước sau khi thiên vương nghe biến cố, thiên vương điện hạ đã cương quyết khai trừ các ngươi ra khỏi thánh giáo, ba ngươi cần gì phải lưu luyến chi cho thêm khổ? Các ngươi làm chuyện của các ngươi, ta có cách của ta. Các ngươi muốn đạt được mục đích bằng phương pháp hòa bình, ta lại muốn dùng bạo lực. Nước sông không phạm nước giếng, hôm nay vốn dĩ các ngươi không cần đến đây tìm ta.”
Ngạnh Dương Liệt tức giận: “Mục Tử Huân, ngươi nói nghe hay lắm! Ngươi không nghĩ, hôm nay ngươi phát động phản quân vượt quá mười vạn, triều đình chắc chắn sẽ để ý kỹ, tiến hành công kích thánh giáo chúng ta. Ngươi lại nói là không liên quan chúng ta sao? Chúng ta khó khăn lắm mới xây dựng Phương Xuyên thành căn cứ, ngươi lại một tay phá nát. Ngươi còn nói là không liên quan?”
Mục Tử Huân sa sầm nét mặt, chậm rãi: “Ngạnh Dương Liệt, ngươi nói chuyện lễ độ một chút. Nói sao thì ta cũng là đại ca của ngươi!”
Ngạnh Dương Liệt cười ha hả, mỉa mai: “Sao? Giờ lại ra vẻ đại ca với bọn ta à? Trước mặt thiên vương, không phải ngươi tuyên bố đoạn tuyệt tình nghĩa với chúng ta, hai từ huynh đệ vĩnh viễn không nhắc đến nữa? Bây giờ lại nhắc đến hai từ đại ca với ta? Ta khinh! Ta không có cái thứ huynh đệ không biết xấu hổ như ngươi!"
Gương mặt Mục Tử Huân sầm lại, không nói một lời.
Canh Tang Loan thở dài, từ tốn nói: “Đại ca, tuy cách xử sự của chúng ta bất đồng nhưng suy cho cùng, chúng ta cũng là huynh đệ vào sinh ra tử một thời vì thánh giáo. Huynh tiến hành kế hoạch lớn thế này, sao không thông báo cho bọn ta một tiếng? Bọn ta có nói là không ủng hộ cách làm của huynh đâu?"
Mục Tử Huân trơ mặt, đáp: "Việc này quá trọng yếu, ta đã thỉnh qua ý kiến của thiên vương, người nói không cần nói với các ngươi!"
Ngạnh Dương Liệt giận dữ: "Mục Tử Huân, ngươi còn làm bộ! Chuyện này là một mình ngươi quyết định, liên quan gì đến thiên vương? Người bất quá chỉ là một tiểu hài mười ba tuổi, biết cái gì chứ? Ngươi đừng có hở ra là đem thiên vương ra dọa, bọn ta không sợ đâu!"
Mục Tử Huân hằm hằm biến sắc, cười lạnh: "Lão tứ, ngươi càng lúc càng láo xược! Trong mắt ngươi còn có sự tồn tại của thiên vương không? Ta tuân theo ý chỉ của thiên vương tối cao vô thượng, là ai cũng phải chấp hành. Thiên vương tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã kế thừa y bát của lão thiên vương, từ nhỏ đã thông minh hơn người, mọi chuyện đều thấy trước tiên cơ. Chuyện hôm nay người sớm đã an bài, ta chỉ là người chấp hành. Các ngươi nói vậy, rõ ràng là muốn làm phản rồi!"
truyenonline.vn
Canh Tang Loan trầm giọng: “Đại ca, nơi này chỉ có ba người chúng ta, hà tất phải ra vẻ bí mật? Chuyện của thiên vương bọn ta đều hiểu lòng nhau cả rồi! Thiên vương thì có thể nghĩ ra cái gì? Đại khái trong đầu chỉ nghĩ được hôm nay huynh mua cho bao nhiêu con búp bê mà thôi! Cái gì mà tiền kiếp di truyền, đều là do huynh nghĩ ra, cần gì phải lấy vải thưa che mắt thánh chứ ?"
Mục Tử Huân lạnh lùng liếc con mắt ti hí nhìn Canh Tang Loan, dường như trong lòng đang tính toán gì đó rất mau, hồi lâu mới thong thả đáp: "Lão nhị, lão tứ, sự thực không giống như các ngươi nghĩ đâu. Chuyện này quả thực là do tiểu thiên vương an bài, muốn tạo ra hiệu quả lù đù vác cái lu chạy. Hiện giờ, chúng ta đã đạt được hết rồi!"
Hai mắt Ngạnh Dương Liệt sáng trưng, muốn phát tác nhưng rồi nhẫn nhịn được. Canh Tang Loan thở dài, cay đắng nói: "Đại ca, huynh đã phát động, ta tưởng cũng không nói nhiều làm gì. Ta chỉ hỏi huynh một câu, huynh chuẩn bị như thế nào? Tương lai tính toán ra sao? Kế hoạch của huynh có điểm nào cụ thể, điểm nào có thể thực thi không?"
Mục Tử Huân đắc ý nói: "Ta đưa bọn chúng xuôi nam, trở về quê nhà Ngân Xuyên. Sau khi đến nơi, lập tức chiếu theo biên chế quân đội trước đây tiến hành chia tổ, huấn luyện nghiêm khắc, đồng thời liên kết tối đa với các thế lực bất mãn với triều đình, hợp sức phản đối chính sách bạo ngược của đế quốc. Ta sẽ hiệu triệu nhân dân cả nước nhất tề nổi dậy, lật đổ ách thống trị tàn bạo của triều đình…"
Ngạnh Dương Liệt cười khẩy: "Rồi sao? Cung phụng tiểu thiên vương làm hoàng đế, ngươi làm nhiếp chính vương phải không?"
Mục Tử Huân lộ vẻ tức giận, chậm rãi: "Nếu thiên vương có ý đó, ta là thuộc hạ tự nhiên phải tận lực thi hành. Huống hồ xưng đế có gì không tốt? Còn như chuyện ta làm nhiếp chính vương thì cần để tiểu thiên vương quyết định…"
Ngạnh Dương Liệt quát lên: "Mục Tử Huân, ngươi thực là vô sỉ quá sức! Vì quyền lực cá nhân mà lợi dụng thời cơ cưỡng ép hành sự…"
Mục Tử Huân hốt nhiên cười lạnh: "Ngạnh Dương Liệt, ngươi câm miệng cho ta! Ngươi muốn cái gì, dám chỉ trích ta à?"
Ngực Ngạnh Dương Liệt nhấp nhô, tóc tai dựng đứng lên, hừ hừ mắng: "Mục Tử Huân, ta sao dám chỉ trích ngươi! Ta nói cho ngươi biết, lúc lão tử còn theo lão thiên vương nam chinh bắc chiến, con bà nó, ngươi còn là đồ rác rưởi đi bưng bô cho lão thiên vương. Nếu không phải ngươi giỏi nghề nịnh hót, lão thiên vương biết ngươi là ai? Hiện giờ ngươi khống chế tiểu thiên vương, còn dám nghĩ thân phận mình là thiên vương nữa…"
Mục Tử Huân trầm giọng: "Người đâu, ném tên điên này đi cho ta!"
Sắc mặt bốn thị vệ sau lưng lão lập tức âm trầm, bạt xuất loan đao, từ từ tiến đến trước mặt Ngạnh Dương Liệt. Ngạnh Dương Liệt lúc này cũng giận đến bốc khói, hai tay nắm chặt thành quyền, muốn quyết đấu với bọn thị vệ.
Canh Tang Loan than dài một tiếng, nói: “Mục Tử Huân, lão tứ không cố tình mạo phạm ngươi đâu. Ngươi nghĩ lại đi, sau này huynh đệ chúng ta không gặp mặt nữa, lần gặp cuối cùng này bất tất phải động đến binh đao làm gì!"
Gương mặt Mục Tử Huân tối sầm, song cuối cùng cũng vẫy tay, kêu bốn tên thị vệ quay lại.
Canh Tang Loan nhìn sắc trời như máu, thập phần tẻ ngắt, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Đại ca, tuy chúng ta bất đồng quan điểm nhưng hiểu lầm cũng quá sâu. Bất quá, nếu huynh đã muốn khởi sự, bọn ta thật tâm hi vọng huynh có thể thành công. Huynh xuôi nam, trở về cố hương Ngân Xuyên, bọn ta đều tán thành. Nhưng mà, chuyện sau này, huynh có biện pháp và kiến nghị nào tốt hơn chăng? Không nghi ngờ gì nữa, cấm vệ quân của Ni Lạc Thần sẽ đuổi theo các người. Người suất quân khả năng là Bạch Ngọc Lâu. Huynh đã nghĩ ra phương pháp ứng phó chưa?"
Mục Tử Huân thản nhiên: "Ngươi không cần lo lắng, ta đã an bài thỏa đáng. Chỉ cần chúng ta kiên trì ba tháng, quân đội Mã Toa quốc sẽ đến viện trợ chúng ta…"
Canh Tang Loan hơi biến sắc, kêu thất thanh: "Huynh đã liên kết với quân đội Mã Toa quốc?"
Mục Tử Huân nghiêm nghị hỏi: "Có gì không ổn chứ?"