Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên
Tuần này không có tiết Thiên văn học cơ bản, Từ Thanh Xuyên cả tuần cũng không gặp được Triệu Thính Khê.
Mãi cho đến chiều thứ 6 nhận được cuộc gọi của một dãy số lạ, là trợ lý Triệu Thính Khê gọi tới, nói áo gió đã giặt sạch rồi, hỏi anh gửi đến đâu.
Kinh Kinh giúp mang áo gió đến tòa nhà văn phòng, vừa định đi thì Từ Thanh Xuyên gọi lại.
Kinh Kinh lịch sự hỏi thăm: "Thầy Từ còn có chuyện gì sao?"
"Ừ," Từ Thanh Xuyên đứng lên, "Có một phần tài liệu học tập muốn đưa cô ấy, hiện tại cô ấy ở đâu?"
Kinh Kinh trong lòng thấy lạ, số của Từ Thanh Xuyên là Triệu Thính Khê đưa, vậy anh ấy nhất định cũng có số của Triệu Thính Khê, nhưng tại sao anh ấy không tự liên hệ?
Khê Khê cũng rất lạ, áo gió đã giặt sạch rồi một hồi thì nói tự mình đem, một hồi lại bảo cô mang tới, một lúc lại nói dứt khoát gửi chuyển phát nhanh qua…
Lẽ nào Kim Kỳ nói hai người này có chuyện là thật sao?
Kinh Kinh vô cùng kinh ngạc chớp chớp mắt, thành thật trả lời: "Khê Khê...chắc là đang ở khu tự học."
Hôm nay là thứ sáu, tuần này chương trình tạp kỹ đã quay xong, tổ chế tác và bốn vị khách mời khác sớm đã rời đi. Từ Thanh Xuyên đứng ở hành lang bên ngoài phòng tự học lớp một, liếc mắt một cái đã nhìn thấy được Triệu Thính Khê đang vùi đầu học.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi rộng, một chiếc quần jeans ôm, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa cao cao, lộ ra cần cổ trắng như tuyết. Từ xa nhìn lại không khác gì nữ sinh bên cạnh.
Góc bàn cô chồng mấy quyển sách thật dày, trên mặt bàn trải đầy những tờ giấy viết công thức tính toán. Có lẽ là gặp phải đề bài khó, cô phồng má, cây bút trong tay thoáng chốc lại chọc chọc cằm.
Vốn dĩ nghĩ rằng cô đến đây lên lớp, học tập chỉ vì hiệu quả chương trình, không nghĩ tới vậy mà cô thật sự đang nỗ lực.
Thật là một cô gái vô cùng tích cực.
Sự dịu dàng dâng lên trong mắt Từ Thanh Xuyên, anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Triệu Thính Khê: Khi nào thì xong? Tôi chờ em ở bên ngoài.
Triệu Thính Khê chọc chọc cằm vài cái rồi mới sờ điện thoại trong túi, nhìn thấy tin nhắn của Từ Thanh Xuyên, cô rướn cổ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ Thanh Xuyên đứng trước cửa sổ, cong miệng cười với cô.
Triệu Thính Khê thở một hơi, chậm rì rì thu dọn sách vở.
Đi ra khỏi phòng tự học, Triệu Thính Khê đứng cách anh một khoảng, "Thầy Từ tìm em có việc gì không?"
Từ Thanh Xuyên nhìn nhìn cô, không đáp mà hỏi lại: "Gần đây em học hành thế nào rồi?"
Triệu Thính Khê nhướng nhướng mày, "Đây là xuất phát từ sự quan tâm bình thường của thầy Từ sao?"
Từ Thanh Xuyên cười, gật gật đầu, "Coi là vậy đi."
Triệu Thính Khê cười vô cùng hình thức, "Em rất ổn, mong thầy Từ an tâm."
Từ Thanh Xuyên nhàn nhạt liếc cô một cái không nói gì nữa, hai người cứ như vậy trầm mặc một đoạn đường.
Ra khỏi khu dạy học, màn đêm đã buông xuống, sao sáng lấp lánh đầy trời.
Từ Thanh Xuyên đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt Triệu Thính Khê, trong ánh mắt dường như có mấy phần ý cười, "Triệu thính Khê," Anh hỏi, "Em đang không tự nhiên cái gì vậy?"
Lông mi Triệu Thính Khê run run, đôi môi hé mở một nửa không biết nói gì.
Đúng vậy, cô không tự nhiên chuyện gì chứ!
Từ khi nhìn thấy Từ Thanh Xuyên ở cùng một chỗ với cô giáo xinh đẹp kia, thì cô cứ luôn không được thoải mái cho lắm
Có lẽ là khó chịu khi người tối hôm trước nấu mì cho mình, ngày hôm sau lại đứng cùng một nơi với người khác. Cũng có lẽ có phần không cam lòng, khi nhìn thấy người mình từng cầu mà không được, bên cạnh có người khác.
Nhưng cho dù là chuyện gì, trong lòng cô vẫn có chút không chịu được.
Mặt Triệu Thính Khê lạnh đi, cô nắm chặt quai balo trên vai, tiếp tục đi về hướng cổng trường.
Từ Thanh Xuyên khẽ thở dài, nhanh chân đuổi theo.
Gió đêm mùa thu nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa quế nhàn nhạt.
Áo sơ mi rộng của Triệu Thính Khê bị gió thổi ôm lấy người cô, phác họa ra thân hình mảnh khảnh gầy yếu, nhưng cô không phát hiện ra, chỉ cúi đầu bước nhanh về phía trước.
"Triệu Thính Khê!" Từ Thanh Xuyên nghiêm nghị gọi cô. Đôi chân dài tiến lên phía trước hai bước, nắm lấy cổ tay cô.