Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên
Edit: Gà
Tiêu Mục đành quay lại nhà hàng mà mình đã ăn cách đây một tiếng. Vì để bản thân trông bớt ngốc anh ấy cố tình chọn chỗ ngồi khác khi nãy.
Dường như Từ Thanh Xuyên rất đói, gọi vài món trong menu. Tiêu Mục cảm thấy anh đang cố ý nên mới gọi mấy món giống vừa rồi anh ấy đã ăn.
“Không ăn cùng em chút sao?” Từ Thanh Xuyên hỏi.
“Em ăn nhanh lên,” Tiêu Mục nhếch môi, “Hai tháng sau anh không muốn gặp lại mấy món này nữa đâu.”
Từ Thanh Xuyên thờ ơ nhún vai rồi tiếp tục dáng ăn lịch sự nho nhã.
Tiêu Mục sực nhớ ra dò hỏi: “Ngày mai em trai ngây thơ đi hẹn hò hả?”
“Cũng không tính là hẹn hò, chỉ cùng…một người rất quan trọng đi ăn.” Từ Thanh Xuyên nói xong thì không nhịn được bật cười.
“Là phụ nữ?” Tiêu Mục chắc chắn nhưng vẫn khó tin hỏi.
Từ Thanh Xuyên dùng ánh mắt “anh tự hỏi lại mình đi” nhìn anh ấy.
Tiêu Mục đỡ trán, lập tức kết thúc chủ đề này. Bắt đầu giao phó công ty với Từ Thanh Xuyên. “Bình thường anh giao cho Phó tổng vận hành công ty, mỗi ngày em chỉ cần dành chút thời gian để theo dõi, nếu gặp vấn đề gì Phó tổng sẽ trao đổi với em…”
Từ Thanh Xuyên ung dung gật đầu, hỏi: “Anh định đi bao lâu?”
Tiêu Mục uống một ngụm cà phê: “Khoảng 3 tháng, công việc trong nước giao lại cho em đó.”
“Lâu vậy sao?” Từ Thanh Xuyên kinh ngạc rồi cười hỏi: “Anh không sợ lúc về đã bị em đá khỏi công ty à?”
Tiêu Mục lập tức tỏ thái độ: “Anh cầu còn không được.” Anh ấy xoa trán: “Hạng mục lần này rất quan trọng, cũng có thể nói nó có thể giúp chúng ta mở đường sang Châu Âu. Anh đã mang theo hơn phân nửa ban điều hành đi nhưng vẫn lo.”
Anh ấy tựa lưng vào ghế, gõ ngón tay lên bàn, “Nếu để em đi có thể sẽ không lâu như vậy, hai ba ngày đã xong.”
Từ Thanh Xuyên trầm mặc rồi hỏi: “Khi nào anh đi?”
Tiêu Mục ngồi thẳng dậy, đáp ngay: “Tuần tới.”
Cuộc sống từ bé của Từ Thanh Xuyên rất ấm no, chuyện của tập đoàn do bố và anh trai xử lý không cần anh phải bận tâm, anh có thể làm công việc mình yêu thích, không cần gánh vác bất kỳ gánh nặng nào. Từ trước tới giờ anh chưa nói ra, nhưng vẫn luôn âm thầm cảm kích. Cho nên khi Tiêu Mục bảo cần giúp đỡ thì anh sẽ sẵn sàng hỗ trợ.
Anh gật đầu: “Vậy em sẽ sắp xếp chuyện ở trường.”
**
Trưa ngày hôm sau, Triệu Thính Khê báo Kim Kỳ hẹn thợ trang điểm giúp mình.
Thợ trang điểm bày ra chai chai lọ lọ lên bàn rồi hỏi theo lẽ thường: “Hôm nay cô muốn trang điểm theo kiểu nào? Tham dự tiệc hay tham gia show, phải ghi hình đúng không?”
“Không phải đâu.” Triệu Thính Khê hơi ngượng ngùng nói: “Tôi muốn kiểu…kiểu tự nhiên, nhìn vào không có vẻ quá sặc sỡ nhưng vẫn xinh đẹp.”
Thợ trang điểm vỗ tay, “Hiểu rồi, là kiểu trang điểm đi hẹn hò!”
Cô đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Cứ…cứ xem là vậy.”
Triệu Thính Khê đặt một phòng bao đắc tiền, tính riêng tư rất cao, từ vị trí cửa sổ của phòng bao có thể nhìn được toàn bộ cảnh đêm ở Dần Thành. Cô vừa vào phòng thì Từ Thanh Xuyên đã ngồi chờ bên trong.
Anh mặc âu phục, tuy không khác bình thường là bao nhưng cẩn thận nhìn kỹ có thể thấy bộ quần áo được lựa chọn tỉ mỉ.
Hai người nhìn nhau, khóe miệng không giấu được nụ cười.
Gọi món xong, nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn lên.
Triệu Thính Khê khẽ ho, chỉ vào món cua tuyết Matsuba: “Anh nếm thử món này nhé, tôi thấy nhiều người đề cử lắm.”
“Thật không?” Từ Thanh Xuyên cười cười, thoáng hoạt động cổ tay phải.
Triệu Thính Khê lập tức hỏi: “Tay anh vẫn còn đau sao?”
Từ Thanh Xuyên hơi khó xử lắc đầu, “Đã ổn rồi, nhưng dùng đũa thì hơi khó khăn.”
Triệu Thính Khê khó hiểu: “Chẳng phải lúc chơi bóng vẫn ổn ư?”
Từ Thanh Xuyên: “Chắc do chơi bóng xong nên nặng hơn.” Anh vừa nói vừa định cầm đũa lên.
Triệu Thính Khê ngại ngùng, lập tức cầm đũa gắp thức ăn để gắp ít cua vào bát của Từ Thanh Xuyên.
“Phiền em quá.” Từ Thanh Xuyên khẽ gật đầu, giọng nói mang theo vẻ thỏa mãn, “Tôi cũng muốn nếm thử món nấm Bạch Linh.”
Triệu Thính Khê quan tâm gấp cho anh.
Hai người ăn được một lúc thì chuông điện thoại vang lên, cô ra dấu với Từ Thanh Xuyên rồi bắt máy.
Từ Thanh Xuyên nhìn Triệu Thính Khê vốn mặt mày còn đang vui vẻ dần trở nên căng thẳng, chờ cô cúp máy thì hỏi ngay: “Sao vậy?”
“Em trai của em bị cảnh sát bắt.” Triệu Thính Khê hơi hoảng hốt.
Từ Thanh Xuyên lập tức đứng dậy, vỗ lưng cô để trấn an: “Đừng sợ, tôi đi với em.”
Hai người thanh toán xong thì nhanh chóng đi đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát nói sơ qua tình huống lúc đo cho Triệu Thính Khê nghe: Có hai bố con trên xe buýt bắt một nữ sinh nhường chỗ, cô bé đó là sinh viên đại học C, Triệu Cảnh Thần không nhìn nổi nên cãi nhau với hai người đó, nào ngờ hai người đó say rượu, chưa nói được mấy câu đã động tay động chân. Ba người đàn ông đều bị thương nhưng không nghiêm trọng, trong lúc ẩu đả cô bé đó không may đụng gáy vào lan can đã được đưa đến bệnh viện.
Triệu Cảnh Thần dám làm việc nghĩa nên Triệu Thính Khê chỉ cần ký tên là có thể dẫn cậu ấy về.
Từ Thanh Xuyên lái xe đưa hai người về. Dọc đường đi Triệu Thính Khê luôn luôn lạnh mặt.
Từ nhỏ thân thể Triệu Cảnh Thần rất yếu ớt, cả nhà đều cưng chiều cậu, bây giờ thấy khuôn mặt trắng noãn của cậu bị đánh bầm đen, Triệu Thính Khê vừa tức vừa đau lòng.
Triệu Cảnh Thần từ nhỏ chỉ sợ chị tức giận, nên lặng lẽ kéo tay áo cô một cái.
Triệu Thính Khê lườm cậu, “Em giỏi lắm, còn học đánh nhau, đợi chút nữa chị hỏi chú thím xem có biết em lợi hại vậy không!”
“Không được!” Triệu Cảnh Thần la lên, cậu nhìn Từ Thanh Xuyên rồi ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Chị tuyệt đối đừng nói với bố mẹ em nha, bố mẹ em sẽ huyên thuyên mãi với em, chị cũng đâu muốn nhìn em bị mắng đâu!”
Triệu Thính Khê lấy tay áo mình ra không lên tiếng.
Triệu Cảnh Thần tiếp tục làm nũng: “Chị ơi, chị gái tốt…Đừng nói được không ạ? Chị của em là tiên nữ hạ phàm, người đẹp thiện lương, phổ độ chúng sinh…” Cậu vừa nói vừa không quên kéo Từ Thanh Xuyên đang lái xe phía trước vào phe mình, “Thầy thấy em nói có đúng không thầy Từ?”
Từ Thanh Xuyên đột nhiên bị kéo vào: “…Ừ, đúng.”
Triệu Thính Khê đẩy móng vuốt của cậu ra, “Em sắp biến chị thành phật Di Lặc rồi!”
Triệu Cảnh Thần ôm cánh tay chị gái mình rồi sáp lại, “Chị đồng ý với em nhé, em biết chị tốt nhất mà!”
Triệu Thính Khê nhìn cậu, trong mắt lóe sáng, “Em biết nữ sinh kia sao?”
Triệu Cảnh Thần cứng đờ người, khó khăn trả lời: “Gặp…được mấy lần.”
Triệu Thính Khê bĩu môi, “Có phải em thích con gái nhà người ta nên mới ra tay giúp đỡ đúng không?”
Triệu Cảnh Thần lập tức đáp lại: “Em gặp người khác bị bắt nạt cũng sẽ ra tay giúp đỡ!”
Trong xe rơi vào im lặng, Triệu Cảnh Thần muốn rút lại lời đã nói cũng không còn kịp nữa.
Triệu Thính Khê ôm ngực tựa lưng vào ghế, “Nói đi, em thích cô bé đó ở điểm nào? Cô bé đó là người ra sao, học ngành gì?”
Triệu Cảnh Thần từ chối trả lời: “Nào có ai như chị chứ!”
Triệu Thính Khê: “À, vậy chị sẽ gọi điện cho chú thím.”
Triệu Cảnh Thần giữ tay cô: “Em nói được chưa?” Cậu không còn gì tiếc nuối thở dài: “Cô ấy ở trong câu lạc bộ kịch của trường, em từng xem cô ấy diễn, nghe bạn học nói cô ấy là…hoa khôi của khoa marketing.”
“Hoa khôi của khoa? Không tệ nha!” Triệu Thính Khê không thể kháng cự với mọi thứ xinh đẹp, nhưng lại nghĩ ngợi rồi hỏi: “Em học về công nghệ thông tin đúng không? Cô bé đó học marketing, chậc chậc…”
Triệu Cảnh Thần thấp thỏm trong lòng, “Sao…sao ạ?”
Triệu Thính Khê: “Không sao cả, cảm thấy sau này hai đứa ở bên nhau sẽ có rất nhiều đề tài.”
Triệu Cảnh Thần lập tức nảy lên dự cảm xấu, “Thì sao?”
Triệu Thính Khê nhìn cậu: “Sau này hai đứa có thể trò chuyện về nhãn hiệu dầu gội đầu nào có quảng cáo mang lại hiệu quả cao, hoặc chia sẻ về việc bị lão hóa sớm các thứ.”
Triệu Cảnh Thần: “…”
Từ Thanh Xuyên ngồi phía trước bật cười, không nhịn được bổ sung thêm: “Còn được cùng nhau tan làm lúc một giờ sáng.”
Quá đáng lắm luôn!
“Hai người kỳ thị nghề nghiệp!” Triệu Cảnh Thần lập tức phản kháng, “Xã hội bây giờ ai không bận? Chị quay phim liên tục mấy tháng, trái lại chị nên nói cho em biết người đàn ông làm nghề gì mới hợp với chị đi?”
Triệu Thính Khê tức giận, “Đang nói em thế nào lại thành chị rồi!”
Triệu Cảnh Thần cố cãi: “Chị không trả lời được chứ gì.”
“Em…”
Hai chị em không chịu nhường nhau, Từ Thanh Xuyên bỗng nhiên mở miệng: “Cô ấy có thể tìm bạn trai làm giáo viên.”
Triệu Thính Khê và Triệu Cảnh Thần đều sửng sốt.
Từ Thanh Xuyên nói thêm: “Giáo viên hằng năm có hai kỳ nghỉ, thời gian khá dài, vừa hay có thể chăm sóc được cô ấy.”
Triệu Cảnh Thần híp mắt nhìn người đang nói, nghe câu này giống đang tự đề cử mình thế nhỉ? Nhưng cậu cho rằng mình nghĩ nhiều, năm đó hai người vừa xác định quan hệ thì Triệu Thính Khê bỏ đi, đổi lại bất kỳ ai cũng không chấp nhận nổi, huống hồ là thầy Từ cao ngạo.
Chắc người ta chỉ đơn giản đưa ra ý kiến thôi.
Triệu Cảnh Thần rất quan tâm đến nửa kia của chị mình, vì vậy cậu hỏi: “Thầy Từ ơi, có giáo viên nào trong trường hợp với chị em không? Chị ấy thích người đẹp trai. Với lại không phải là người bận rộn, phải có thời gian ở cùng bạn gái. Em thấy mấy thầy giáo ở khoa thiên văn và khoa vật lý bận đến mức không chăm sóc tốt bản thân…”
Từ Thanh Xuyên lạnh lùng nhìn vào kính chiếu hậu.
Triệu Cảnh Thần nói được một nửa thì nuốt mấy lời còn lại vào bụng.
Từ Thanh Xuyên đưa Triệu Thính Khê về nhà trước, sau khi cô vào nhà thì Triệu Cảnh Thần đổi lên ngồi ghế phụ.
Triệu Cảnh Thần thuận miệng hỏi: “Thầy Từ, sao thầy đi cùng chị em vậy?”
Từ Thanh Xuyên oán trách nhìn cậu: “Chúng tôi vừa mới đi ăn.”
Anh xoay vô lăng, “Sắp thi giữa kỳ, em chuẩn bị sao rồi?”
Nhắc đến thi cử thì Triệu Cảnh Thần bĩu môi, “…Tạm được ạ.”
Từ Thanh Xuyên: “Ngày mai tôi tìm thầy của em đưa em thêm đề khảo sát để xem thành tích thế nào.”
Triệu Cảnh Thần: “…”
“Em nên chuẩn bị thi cấp sáu là vừa, giải đề xong thì mang cho tôi kiểm. Ngoài ra các trường đại học ở Dần Thành sẽ tổ chức một trận so tài lập trình vào đầu năm sau, em dành chút thời gian đi đăng ký đi.”
Triệu Cảnh Thần thầm than trong lòng, muốn rớt nước mắt.
Có phải cậu đã vô tình đắc tội với thầy Từ rồi không??