Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên
Edit: Gà
“Đã đến huyện Vị, có xuống xe không?” Thanh âm uể oải của tài xế vang lên trong buồng xe oi bức
Một người phụ nữ ôm đứa trẻ đáp lời bằng tiếng phổ thông không quá chuẩn, lảo đảo đi về phía cửa xe. Đứa trẻ trong lòng ngủ say, đầu nghiêng ra suýt đụng vào thành ghế.
Từ Thanh Xuyên lấy tay đỡ, đứa bé mơ màng tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn anh, rồi mỉm cười
Anh mặt không biểu cảm nhìn đứa bé, theo sau hai người xuống xe.
Không khí vừa ẩm vừa nóng, dường như có thể vắt ra nước. Trên cổ áo thun trắng thấm ướt mồ hôi, Từ Thanh Xuyên mất kiên nhẫn nhíu mày.
Chuông điện thoại vang lên, Tiêu Mục gọi đến: “A Xuyên, em đến chưa?”
Đã uống hết nước nhưng giọng Từ Thanh Xuyên vẫn khàn khàn: “Mới xuống xe, giờ em qua nhà cậu.”
Tiêu Mục hình như đang bận, quay sang dặn dò người bên cạnh rồi nói tiếp: “A Xuyên, những cổ đông điều tra ra em rồi, bây giờ là thời điểm mấu chốt của tập đoàn, anh muốn dành hết thời gian làm việc, không dành nhiều thời gian cho em được, em tự bảo vệ mình thật tốt nhé.”
Từ Thanh Xuyên híp mắt, giữa cái nắng chói chang có hai nữ sinh đang đùa nghịch với một chú chó ở đầu đường. Tiêu Mục quá cẩn thận, vì không để người trong tập đoàn biết được hành tung của anh nên không cho tài xế đưa anh đi. Đáp máy bay lên xe buýt rồi đổi chuyến, cậu chủ nào chịu cực như này, hai hàng mày nhíu đến mức muốn dựng thẳng.
Nhưng Tiêu Mục cực khổ hơn nhiều, anh khẽ thở dài: “Em biết rồi, anh làm việc đi, em tranh thủ trốn đến mức con muỗi ở Dần Thành cũng không tìm được.”
Tiêu Mục: “…”
Cúp máy, Từ Thanh Xuyên bước nhanh vào siêu thị gia đình ở đường đối diện. Siêu thị rất nhỏ, anh không tìm được nhãn hiệu nước uống mình hay mua, đành tùy tiện cầm một chai trong tủ lạnh.
“Ông chủ, bao nhiêu…” Chữ tiền chưa ra khỏi miệng, đột nhiên một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa đẩy cửa xông vào, có lẽ đứng lâu dưới nắng nóng nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên trán rịn một tầng mồ hôi.
Hơi lạnh trong siêu thị làm cô dịu mát hơn, cô thoải mái hít sâu một hơi.
Ông chủ đứng dậy khỏi ghế gỗ, cười nhìn cô, “Tiểu Khê tới mua đồ ăn cho chó nữa hả?”
Cô gái bĩu môi, chớp đôi mắt to tròn nhìn ông ấy: “Chú Vương xúc xích cháu đặt về chưa, lần trước bị hết hạn, chú lỡ ăn chết thì vợ con của chú và cả cái cửa hàng này đều thuộc về người khác mất!”
Ông chủ cười xòa với cô, “Con nhóc này nói gì vậy! Cây xúc xích kia hết hạn trùng hợp bị cháu cầm phải.” Ôn thuận tay chỉ, “Này này này, đã chuẩn bị hết cho cháu rồi.”
Cô gái lập tức vui vẻ ra mặt, chạy nhanh đến.
Từ Thanh Xuyên nhìn chai nước suối trong tay.
Ờ, chưa hết hạn.
Thanh toán xong, Từ Thanh Xuyên gọi điện cho cậu Từ Thư Quân, có lẽ ông đang dạy cho nên tắt máy. Anh đứng trước máy phun sương ngoài cửa siêu thị uống một ngụm nước, lạnh buốt, vừa hay xua tan được cái khô nóng.
Cô gái vừa rồi ôm một túi xúc xích chạy ở ngoài, nhanh nhẹn xé túi, lấy một cây xúc xích đến trước mặt chú chó trắng như tuyết trêu nó, “Wow, thơm ơi là thơm, có muốn ăn không nào?”
Chú chó nhỏ giãy giụa trong tay một cô bé tóc ngắn, cô bé đó vừa gầy vừa thấp suýt nữa đã buông tay để chú chó chạy mất.
“Tiểu Tịnh cậu yếu ghê, để tớ ôm cho.” Cô gái cột tóc đuôi ngựa ôm chú chó vào lòng, mở cây xúc xích ra đưa tới trước mặt nó, “Miêu Miêu, sau này gọi em là Miêu Miêu nhé? Em sủa một tiếng đi, sủa xong chị cho ăn nha!”
Cô gái tóc ngắn bị cô chọc cười, hai bả vai gầy yếu run lên.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa nhăn mặt dọa cô gái đó, “Cậu còn cười nữa tớ làm thịt cậu cho Miêu Miêu ăn đó!”
Cô gái tóc ngắn lập tức ngừng cười, cắn môi không dám nhúc nhích.
Cô gái tóc đuôi ngựa bỗng bật cười, giơ tay lên lau nước mắt.
Cô gái tóc ngắn ngượng ngùng mím môi, mặt đỏ lên, giận dỗi đánh cô một cái, “Tiểu Khê, cậu đáng ghét quá!”
Cô gái tóc đuôi ngựa vừa ôm chó vừa chạy, cô gái tóc ngắn đuổi theo.
Cô gái tóc đuôi ngựa vừa chạy vừa nói: “Ôi ôi ôi xúc xích tớ vừa mua!”
Cô gái tóc ngắn quay đầu nhìn, đành đi lại ôm túi chạy đuổi theo.
Từ Thanh Xuyên nhìn xung quanh, rõ ràng đang là giờ xế chiều bận rộn, vậy mà cả khu phố vắng lặng.
Không hiểu được nơi đây, không hiểu được người ở đây.
Đặt tên cho chó là Miêu Miêu.
Từ Thanh Xuyên nhìn cô gái hồn nhiên đó, một lúc sau chợt bật cười vô cớ.
Sẫm tối, cậu mang hai túi lớn về nhà, vừa thay giày vừa nói vọng vào trong: “A Xuyên đến rồi à, cậu mua nhiều đồ ăn lắm.”
Mợ Phan Trúc ra khỏi bếp, Từ Thanh Xuyên đang ngồi xem phim hoạt hình với cô em họ Ny Ny cũng bị cô bé kéo ra cửa.
Trong túi Từ Thư Quân cầm có xương sườn, cá, tôm, rau củ quả và một túi lớn quà vặt.
Từ Thanh Xuyên hít một hơi, “…Cậu à, con không ăn nhiều vậy đâu.”
Từ Thư Quân phất tay, “Không sao, không ăn hết thì chừa mai ăn, vừa hay ngày mai học trò của cậu đến chơi.”
Phan Trúc vui vẻ nhận lấy túi nguyên liệu nấu ăn rồi đi vào bếp nấu cơm.
Từ Thư Quân quan sát Từ Thanh Xuyên một lượt: “Con cao hơn lần trước đấy, đẹp trai hơn nữa chứ.” Đột nhiên ông chuyển chủ đề hỏi: “Chắc hẳn trong trường nhiều nữ sinh theo đuổi lắm đúng không?”
Từ Thanh Xuyên nhếch môi: “Con không có hứng thú.”
“Ôi giời ơi.” Từ Thư Quân bật cười, “Có mới chối hả?”
Từ Thanh Xuyên không đáp lời.
Ny Ny nhìn bố rồi nhìn anh trai, câu hiểu câu không chớp mắt.
Từ Thanh Xuyên dẫn cô bé về ghế sofa, “Em không nên nghe những lời này, chúng ta xem phim hoạt hình thôi.”
Sáng ngày hôm sau, Từ Thanh Xuyên vừa bước ra cửa phòng thì thấy một cô bé ăn mặc nổi bật ngồi trước cửa phòng mình.
Anh buồn cười ngồi xuống hỏi: “Ny Ny đang đợi anh hả?”
Cô bé mũm mĩm gật đầu: “Mẹ đi làm rồi, bố đang nấu cơm, Ny Ny chờ anh ạ.” Hai mắt cô bé bỗng sáng lên, nói tiếp: “Bố bảo hôm nay có rất nhiều anh chị đến nhà chơi.”
Vừa nói vừa đứng lên xoay một vòng, hỏi: “Anh ơi, váy em đẹp không?”
Từ Thanh Xuyên nhìn kỹ cô bé, bên trong váy hồng là cái quần bó màu xanh lá, bên trên là áo khoác màu vàng. Trên tóc kẹp nơ bướm, cánh bướm màu tím lắc lư theo chuyển động của cô bé.
Từ Thanh Xuyên: “Hơi….” Anh cẩn thận tìm từ, “Ngầu.”
Ny Ny không hiểu nghĩa từ này, cảm thấy anh đang khen, cô bé vui vẻ kéo anh vào bếp.
Từ Thư Quân nhìn con gái, “Ny Ny, con mau về phòng thay quần áo mẹ đã chuẩn bị cho con ngay!”
Ny Ny rất thích cách phối đồ của mình, giận dỗi nói: “Không muốn, anh nói…” Cô bé chớp mắt suy nghĩ: “…Ngầu!”
Từ Thư Quân nhìn Từ Thanh Xuyên, anh im lặng ăn cháo.
Sau khi ăn xong, Từ Thư Quân gọt hoa quả trong bếp, Từ Thanh Xuyên rửa bát.
Cửa sổ phòng bếp nhìn thẳng ra cửa, tầm nhìn rộng rãi sáng sủa.
Điện thoại của Từ Thư Quân reo lên, ông nghe máy, giọng của nam sinh bên đầu dây bên kia rất lớn, “Thầy Từ ơi, bọn em đến tiểu khu rồi, giờ đi hướng nào ạ?”
Từ Thư Quân lau tay nói: “Các em đứng đó chờ thầy, thầy xuống đón nhé.”
Từ Thanh Xuyên rửa bát xong, đặt từng cái vào rổ. Trong lúc vô tình anh thấy dưới lầu tụ tập một nhóm học sinh.
Thị lực của anh rất tốt, trong đám người có bóng người quen, một nữ sinh tóc ngắn gầy thấp.
Là nữ sinh trêu chó ở siêu thị vào hôm qua.
Từ Thanh Xuyên đặt rổ xuống, nhìn xung quanh. Nữ sinh tóc ngắn đến, chắc chắn cô bé tóc đuôi ngựa cũng sẽ đến.
Đúng như dự đoán, chưa đến hai phút có một nữ sinh mặc váy chạy đến. Dường như cô rất được yêu thích, vừa đến thì đám bạn cùng vây lại.
Ny Ny đã thay bộ váy trắng do Phan Trúc chuẩn bị, cô bé mỉm cười đi ra khỏi phòng.
Từ Thanh Xuyên giơ ngón cái lên với cô bé, Ny Ny ghét bỏ kéo gấu váy.
Từ Thanh Xuyên bật cười, giang tay ra hỏi: “Ny Ny, em thấy quần áo của anh thế nào?”
Ny Ny nhìn áo thun xám anh đang mặc, “Không ngầu!” Cô nhóc bỗng nghĩ ra gì đó, kích động nói: “Anh ơi, em biết bố để quần áo ở đâu, em dẫn anh đi chọn một bộ siêu ngầu nhé?”
Khóe miệng Từ Thanh Xuyên giật giật: “…Được.”