Giữa Những Nhớ Quên
Edit: Doãn Cơ
Beta: Bích Trâm
Đã bao lâu rồi không được nghe thấy thanh âm này, lúc trước anh rời đi, Tang Điềm có lúc ảo tưởng nghĩ đột nhiên sẽ có một ngày anh trở lại, đứng ở sau lưng cô nhẹ giọng mà gọi tên cô, mang theo một sự kinh hỷ giống như anh mới rời đi không lâu.
Cũng không biết thời điểm bắt đầu từ đâu, cô đã không còn có loại ảo tưởng này, có lẽ là bởi vì thời gian trôi qua đã lâu, lâu đến nỗi người bên cạnh đều khuyên cô nên quên đi, lâu đến cả cô cũng tự nhắc nhở chính mình, nên quên mất.
Chỉ là lúc trước từng nghĩ, sẽ có một ngày bọn họ ngẫu nhiên gặp được, không biết cảnh tượng đó sẽ như thế nào.
Cái tên Tang Điềm từ trong miệng anh kêu lên, luôn có một loại tư vị không giống với người khác, nhẹ nhàng mà ôn nhu. Có lẽ là đã lâu lắm rồi, thoáng chốc giống như trở lại lúc 5 năm trước, lần đầu tiên anh kêu tên cô.
"Tang Điềm"
Tang Điềm kéo cái vali lớn, trên vai còn đeo một cái balo to, tay trái cầm giấy thông báo nhập học, nghe được phía sau có người kêu tên mình, là giọng nam rất êm tai, cô nghi hoặc quay đầu lại, trên người đeo đồ nặng nên động tác có vẻ hơi khó khăn.
Một người đẹp trai cao ráo đứng dưới ánh mặt trời, áo sơmi trắng tinh có phần đẹp mắt, Tang Điềm nhịn không được hơi híp mắt, có chút ngây ngốc nhìn anh, cô không biết anh là ai mà! sao anh lại biết tên cô nhỉ?
Luc này Từ Mộ Duyên không có nói gì, chỉ chỉ xuống dưới đất, khuôn mặt tuấn tú có vẻ hơi lúng túng.
Tang Điềm trừng mắt nhìn theo ngón tay anh chỉ xuống.
Trời ạ! Đồ vật quen thuộc rơi đầy trên mặt đất, kéo dài đến bên chân của anh. Hơi dời tầm mắt, Tang Điềm lúc này mới nhìn đến trên tay anh cầm một cái thẻ học sinh...là thẻ học sinh cấp ba của cô.
"Ba lô của cậu bị rách rồi, Sao cậu còn chưa phát hiện ra vậy?" Từ Mộ Duyên từ lúc xuống xe bus vẫn luôn đi phía sau cô, bởi vì cùng hướng đi.
Cách nhau mấy mét, cô gái trắng nõn mảnh khảnh kéo cái vali lớn, đột nhiên dừng lại, đại khái là có chút mỏi vai, cô cân nhắc cái balo trên lưng, điều chỉnh lại một chút vị trí.
Túi balo trên lưng cô chắc là lúc trên xe buýt bị một tên trộm nào đó rạch một dao, chỉ là không thành công, cô kéo một cái như vậy, làm cho vết rách mở lớn, đồ vật nhỏ bên trong cứ thế mà rơi ra.
Dường như không cảm giác được nên cô vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Từ Mộ Duyên nhặt lên cái thẻ học sinh vừa mới rơi xuống, trong hình là cô gái buộc tóc đuôi ngựa, làn da trắng nõn, xinh đẹp, ánh mặt thật trong trẻo, hơi mỉm cười, làm cho người ta có cảm giác thật thoải mái. Tang Điềm, tên cũng rất êm tai.
Đến khi anh lật xem thẻ học sinh mới ngắn ngủi có mười mấy giây, mà đồ vật của cô gái trước mặt đã rơi không ít, khi anh nhìn đến vật cuối cùng rơi xuống, mới nhịn không được mà gọi cô.
"Tôi, tôi không biết..." Tang Điềm đưa tay sờ sờ ba lô, dưới đáy quả nhiên có cái lỗ nhỏ.
Từ Mộ Duyên khom lưng giúp cô nhặt lên từng cái từng cái một, cuối cùng nhìn đến một cái đồ dùng nữ sinh, hơi do dự một chút, Tang Điềm lúc này mới phát hiện đồ gì đó rơi dưới chân mình, nhất thời mặt đỏ lên, vội vàng nói: "Dừng lại! Cái kia, tôi tự nhặt."
Ba lô trên lưng vừa to vừa nặng, vì cô ngồi xổm xuống quá gấp, nên trọng tâm bất ổn ngã về phía sau, chật vật mà ngồi dưới đất.
Từ Mộ Duyên khóe miệng co quắp, người đi đường đều nhìn về bên này, anh thân thủ nhanh nhẹn nhặt lên cái đồ dùng kia, rồi đem cô từ dưới đất kéo lên.
"Cảm ơn." Tang Điềm đỏ mặt, trong lòng ôm túi của mình, đầu tiên là nhìn anh, rồi lại nhìn cái vali lớn.
Ý của cô rất rõ ràng, cô không thể dơ tay kéo vali, cần được hỗ trợ.
Cô gái linh động đôi mắt to đen sẫm mà trong suốt, liền như thế nháy mắt một cái nhìn anh, cùng với bộ dáng của tiểu động vật đáng thương giống nhau.
Từ Mộ Duyên trong lòng liền mềm nhũn, nhận mệnh tiến lên tiếp lấy ba lô trên lưng cô, rồi kéo vali lớn, "Đi thôi."
Tang Điềm tại lúc đó ngẩn người, phản ứng kịp liền vui vẻ đi theo phía sau anh.
Năm đó cô 18 tuổi, cùng anh lần đầu gặp nhau, lại quên hỏi anh tên gọi là gì, phương thức liên lạc cũng không có.
Giọng nói của anh thêm vài phần trầm thấp, lại như lúc đầu rất êm tai, cô dĩ nhiên không nhịn được mà hoài niệm.
Tâm đột nhiên lại nhói đau một chút, giống như thời điểm lúc trước hoài niệm anh nhưng lại không có đau như vậy, chỉ là hồi lâu không có cảm giác này.
Hóa ra, không phải là không đau, chỉ là chết lặng. Một tiếng gọi Tang Điềm này, tới quá muộn.
Từ Mộ Duyên nhìn bóng lưng khẽ run của Tang Điềm, yếu ớt mà cô đơn, chợt cảm thấy đau lòng không thôi, anh tiến lên một bước.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tang Điềm phản ứng kịp, vội vàng bước nhanh hơn về phía trước.
"Cô ấy không muốn gặp cậu."
"Cô ấy hiện tại rất tốt, cậu không nên quấy rầy cô ấy."
Lời nói của Trác Việt còn văng vẳng bên tai, thế nhưng......sao có khả năng không đi quấy rầy cô? Anh lần này trở về chính là đem cô trở lại bên cạnh, tuyệt đối đem cô quay lại bên anh.
"Tang Điềm, anh đã trở về......" Anh bước nhanh về phía trước kéo lấy cánh tay cô, câu nói đầu tiên muốn nói cho cô biết là anh đã trở về. ( Truyện up chính thức tại Động của Linh)
Anh đã trở về, chỉ là......cô còn ở bên anh sao?
Vốn dĩ lòng tin tràn đầy, hiện tại anh cũng không xác định, 5 năm đối với cô mà nói là không công bằng.
Tang Điềm cố ý không xoay người sang chỗ khác nhìn anh, giống như không nhìn anh, như vậy sẽ không rõ ràng mà nhớ lại dáng vẻ của anh, như vậy cũng sẽ không làm cho ký ức vốn dĩ quên lãng quay trở lại.
Anh nắm thật chặt cánh tay cô, Tang Điềm không thoát ra được, "Buông tay, tôi phải về nhà."
Buông tay? Sao có khả năng. Từ Mộ Duyên tiến lên, mặt đối mặt mà đứng trước người cô, Tang Điềm cúi đầu nhìn về phía bên cạnh, chính là không muốn nhìn anh.
Từ Mộ Duyên hạ mắt, đối mặt với cô như vậy, đột nhiên anh có chút không biết phải làm gì, mà cũng không biết bắt đầu nói cái gì.
"Tang Điềm, chúng ta nói chuyện?" giằng co hồi lâu, Từ Mộ Duyên đánh vỡ sự trầm mặc.
"Chúng ta còn có cái gì tốt để nói sao?" Tang Điềm cúi thấp đầu, giọng nói có phần sắc bén hỏi lại, tựa như trào phúng.
Từ Mộ Duyên nhìn đỉnh đầu tóc cô, tâm bỗng nhiên căng thẳng, chật vật mở miệng: "Anh đã trở về, không đi, không bao giờ...đi nữa."
Tay cô hồi hộp, hạ giọng mở miệng: "Này là chuyện của anh."
"Anh lần này trở về, là vì em." Cầm cánh tay của cô thật chặt, tựa hồ muốn bóp đau cô, muốn cô ngẩng đầu nhìn hắn.
Vì cô? Tang Điềm bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân, vô cùng phẫn nộ, chợt ngẩng đầu lên, vành mắt ửng đỏ, cặp mắt kia hung hăng nhìn anh chằm chằm, tựa như chất vấn lại tựa như rất tủi thân.
"Lúc đầu khi anh rời đi, sao lại không nói vì em mà ở lại?"
Lúc đầu biết anh phải đi, Tang Điềm cái gì cũng không có hỏi, cô đang đánh cuộc bản thân mình ở trong lòng anb có bao nhiêu quan trọng,cược...anh vì cô mà ở lại.
Thế nhưng, cô chờ được cái gì? Một người vui vẻ mà đi, một người đau khổ vì người đi.
Không biết có phải hay không là bởi vì có thêm cả nước mắt, ánh mắt của cô so với trước đây có phần trong suốt hơn, lại nhiều thêm vài phần ưu thương, thẳng thắn nhìn hắn, Từ Mộ Duyên cảm thấy như có cái gì đó chặn ở cổ họng vậy.( Truyện up chính thức tại Động của Linh)
Cái loại tâm tình không biết tên này quanh quẩn ở trong đầu anh, rất hối hận, hiện tại hồi tưởng lại, anh thật con mẹ nó khốn nạn! Cứ thế khiến anh không thể nào trả lời câu hỏi của cô, tại sao lúc đầu không có ở lại?
"Xin lỗi, ban đầu là anh không tốt, sau này anh sẽ không bao giờ......làm em khổ sở nữa." Anh khàn khàn mở miệng, mang theo một tia cầu xin.
"Chúng ta không có sau này." Tang Điềm cơ hồ là trả lời ngay.
Từ Mộ Duyên đột nhiên nghiêng người ôm lấy cô, mặc cho cô giãy dụa, "Em là còn hận anh sao?"
Hận? Là đã từng hận. Không giãy ra được, Tang Điềm mặc cho anh ôm, mùi hương quen thuộc, cái ôm quen thuộc, quen thuộc đến quyến luyến, "Không còn thương sao còn có thể hận?"
Thân hình ann cứng lại, ôm lấy cánh tay cô căng thẳng, giọng hơi khàn khàn, anh nói cho cô biết.
"Tang Điềm, anh hối hận."
Hối hận lúc đầu không có ở lại, hối hận đã làm cho cô khổ sở, hối hận lâu như thế mới về...
Chỉ là, hối hận còn hữu dụng không?