Giữa Những Nhớ Quên
Edit: Doãn Tử Du
Beta: Doãn An Nhiên
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Từ Mộ Duyên nắm chặt điện thoại trong tay, con mắt lóe lên ánh sáng âm trầm, lần đầu tiên bởi vì tìm không thấy một người mà thấp thỏm lo âu.
Tin nhắn gửi đi đều chưa được trả lời lại, mấy lần gọi điện thoại đều không có người tiếp máy, cô đây là quyết định muốn trốn anh ư? Không đúng, lúc trước khi cô tức giận, mỗi lần anh gọi điện thoại đều không bao giờ trực tiếp cắt đứt, chưa bao giờ có tình huống không nghe máy như bây giờ.
Nhớ rõ có một lần, hai người đang mâu thuẫn với nhau, anh gọi cho cô ba lần, cô đều không trả lời ba lần. Cuối cùng, anh ngẫm lại vẫn là đợi cô hết giận rồi gọi tiếp, anh vừa mới để điện thoại xuống không đến hai phút, điện thoại của cô liền gọi tới.
Điện thoại vừa mới bắt máy, cô liền ủy khuất mà lên án anh:" Mộ Duyên, nếu như em treo điện thoại của anh, chính là em đang tức giận, anh tại sao lại không có kiên nhẫn như vậy. Nếu như anh gọi cho em hơn hai cuộc nữa, gọi tới cuộc thứ năm em sẽ tha thứ cho anh rồi...."
Tưởng tượng đến bộ dạng bĩu môi ủy khuất của cô, Từ Mộ Duyên đáy lòng liền mềm nhũn, cười nhẹ nói khẽ:" Được, được, được,... Lần sau anh sẽ gọi cho em tới khi em chịu bắt máy mới thôi được không nào?"
Giọng nói của cô liền lập tức lanh lảnh phấn khởi:" Tốt! Rất tốt! Vô cùng tốt!"
Ước định này liền mãi mãi tồn tại, lúc hai người mâu thuẫn nhau, Từ Mộ Duyên luôn kiên nhẫn một lần rồi lại một lần cầm điện thoại gọi điện cho cô, mỗi lần gọi đến lần thứ năm liền nghe được tiếng nói đắc ý lại ra vẻ âm trầm:" Một hai ba bốn năm, em tha thứ cho anh rồi!"
Đó là cô của năm năm trước, bây giờ cô của năm năm sau thì...
Đột nhiên lại suy nghĩ một ý nghĩ đáng sợ trong đầu, sự sợ hãi vô biên cùng bối rối lập tức bao trùm lấy anh, anh bối rối mà lao ra ngoài cửa, một lần nữa gọi dãy số của Tang Điềm.
Sau một hồi âm thanh, lại một lần nữa truyền đến giọng người phụ nữ lạnh như băng, Từ Mộ Duyên điều tra điện thoại của Trần Tả, ngón tay đã không khống chế nổi mà khẽ run.
"Giúp tôi điều tra hôm nay đoàn du lịch từ thành phố đến suối Thạch Trấn có mấy cái, tìm một người con gái tên Tang Điềm, bọn họ du lịch ở công ty nào, hết thảy phải biết rõ ràng."
Ở bên đầu kia điện thoại, giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi - dồn dập bất an. Cho dù Trần Tả đã làm việc chung vài năm với anh, cũng chưa bao giờ thấy anh như vậy, hơn nửa đêm bị ông chủ đánh thức, cô sửng sờ nói:" Từ tổng..... bây giờ là hơn nửa đêm........."
"Lập tức! Lập tức!"
Giọng nói trầm trọng gầm nhẹ lên, Trần Tả lập tức bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy gọi điện thoại....
Điện thoại vang lên lại ngừng, người gọi điện thoại tựa hồ rất kiên nhẫn, tiếng chuông tiếp tục không ngừng. Trác Việt đối với việc này liền mắt điếc tai ngơ, lúc này mọi thứ đối với anh điều không quan hệ, thời gian tĩnh chỉ*, chỉ có người con gái yên lặng trong ngực anh.
(*)thời gian ngừng trôi.
"Trác Việt, em, em muốn nghe... Vang lên đã lâu vậy rồi, ngộ nhỡ có chuyện gấp thì phải làm sao bây giờ? Anh trước hết để cho em thoáng xem thử là ai gọi...." Tang Điềm hết sức nóng nảy, hai tay của anh một mực đem cô giam cầm trong ngực, cô dịch chuyển không ra nửa phần. Chuông điện thoại vang lên nhiều lần như vậy, cô thực sự sợ có chuyện gì đó gấp gáp.
Mặc dù sẽ không bỏ, Trác Việt vẫn buông lỏng tay ra, nghiêng người đứng ở bên trái cô, tay phải nhẹ nhàng nắm tay áo mảnh khảnh, mặt mày mỉm cười. Cô trước kia luôn gọi anh là học trưởng, cái này là lần đầu tiên cô kêu tên của anh, thật là dễ nghe.
Ngày mùa hè quần áo rất mỏng, Tang Điềm thậm chí có thể cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của anh, xuyên thấu qua áo mỏng như tơ lụa nhanh chóng truyền đến da dẻ của cô. Cô không được tự nhiên mà bước hai bước, từ trong túi lấy điện thoại ra, cô không kịp xem được tên người gọi, tiếng chuông lại một lần nữa im bặt.
Rất nhanh, tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, nhìn lên số điện thoại nhảy lên màn hình, tâm tình lo lắng của Tang Điềm như dội trúng một thau nước đá, tỉnh táo lại.
Ngón tay của cô che chắn dãy số màn hình trên điện thoại, Trác Việt chỉ thấy dãy số đuôi 0819, Tang Điềm sinh nhật tháng tám ngày mười chín, số đuôi di động của Từ Mộ Duyên cũng 0819.
Anh nhìn được Tang Điềm do dự một chút, cuối cùng nhận điện này, cô thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không cho anh, chuyên chú chằm chằm vào mặt đất.
"Tang Điềm? Có phải em hay không?"
Từ Mộ Duyên lập tức gấp rút rối loạn, giống như vừa mới vận động xong, cái gì không phải là cô? Tang Điềm không rõ ràng cho lắm, " Có chuyện gì sao?" Vừa mới nói xong, cô giống như nghe được anh thở phào một cái thật dài.
" Tại sao vừa rồi lâu như vậy mà em không có nhận điện thoại?" Từ Mộ Duyên chậm dần bước chân, nghe được tiếng nói của cô, cả người đều trầm tĩnh lại.
Vì cái gì lâu như vậy không có nhận điện thoại, Tang Điềm vô ý thức mà nghiêng đầu nhìn Trác Việt, con mắt anh đen bóng, ánh mắt rực rỡ mà nhìn ánh mắt cô, cô cuống quýt quay người lại, "Em, em, em.... không có gì."
Đầu kia im lặng, Tang Điềm cũng không nói gì thêm nữa.
Từ Mộ Duyên dọc theo phiến đá bên đường đi đến bên dòng suối, tùy ý ngồi ở phiến đá bên trên, nhìn về phía dòng suối phát ra ánh sáng, đột nhiên lên tiếng nói:" Anh đang ở suối Thạch Trấn."
"Anh, anh nói... anh đang ở đâu?" Cô kinh ngạc ngẩng đầu, trong tiếng nói mang theo vài phần không thể tin.
"Anh ở suối Thạch Trấn." Anh dừng một chút, " Em đang ở đây, cho nên anh tới tìm em."
🚫Bên mình đang cần tuyển edit cho bộ "Giữa những nhớ quên", ai cảm thấy có thể làm được thì ib cho team ạ. Cảm ơn mọi người đã xem.