Hai Tờ Di Chúc
Phàm được kia chứ? Vô lý và bất công quá chừng, vì ai cũng dư biết là gia đình ông Phàm có coi bác Doanh ra cái gì đâu! Chị tin chắc chắn là trong thâm tâm, không bao giờ bác lại có ý định để của chìm của nổi lại cho nhà ấy hưởng cả.
Ái Lan cho biết:
- Có thể là tên của hai chị được ghi vào tờ di chúc thứ hai rồi đó! Nhưng hiện nay thì không biết tung tích cái tờ đó ở đâu? Thiên hạ đồn đại dữ lắm rồi đó!
Mỹ Ngọc và em đưa mắt nhìn nhau gật đầu công nhận lời nói của Ái Lan có lý.
Mỹ Liên lẩm bẩm:
- Liên và chị Ngọc cũng nghĩ thế đó!
Ái Lan:
- Vậy thì hai chị phải tính thế nào chứ? Ví thử cái quyền thừa hưởng di sản có về tay các chị thì chẳng qua cũng là một điều hết sức công bằng hợp lý.
Mỹ Ngọc cười buồn:
- Không hy vọng gì đâu Ái Lan ạ! Tụi chị biết chắc là thế nào cũng đã có một lá chúc thư nhằm cứu vớt hai chị em ra khỏi được cái cảnh đói lạnh này đấy, nhưng lấy gì làm bằng cớ? Mà theo kiện thì các chị tiền đâu mà theo được chứ?
Ái Lan bật kêu lên:
- Nếu vậy thì nhà Phạm văn Phàm phải có cái gì nâng đỡ các chị chứ!
Mỹ Ngọc phá lên cười, giọng khinh bỉ:
- Nhà ông Phàm hả? Chị biết họ quá mà! Một xu teng cũng đừng hòng!
Rồi hai chị em Ngọc, Liên xoay ra nói về cái tính tình đặc biệt của cụ Doanh. Nghe hai cô gái nói chuyện về người đã chết, Ái Lan ý thức được ngay tấm tình nhớ thương của hai chị em đối với cụ già nhân hậu đã thâm sâu tới mức nào.
Mải vui câu chuyện, ngoảnh nhìn ra thì mưa gió đã tạnh êm, mặt trời đang chiếu những tia sáng ấm le lói qua đường viền tím trên mấy tầng mây trắng. Ái Lan đứng lên:
- Câu chuyện hai chị vừa kể, em nghe thật vô cùng quan trọng. Ba em sẽ có thể giúp các chị được. Chắc các chị đã biết ba em là luật sư Đặng Quang Minh ở Đà Lạt rồi chứ?
Mỹ Ngọc vội vã:
- Biết! Biết! Tụi chị biết luật sư Minh nổi tiếng lắm! Nhưng, ủa! Mà tại sao chị và Liên lại có thể kể lể rắc rối lôi thôi bắt Ái Lan nghe mãi về chuyện này thế nhỉ? Không, tụi chị không dám làm phiền ba Ái Lan về vụ này đâu!
Ái Lan sốt sắng:
- Chị Ngọc đừng nói vậy! Em rất mừng khi nghe một câu chuyện lý thú như thế! Em sẽ cố hết sức giúp các chị! À, chị Ngọc! Nếu ba em cần hỏi han một vài điều gì thì chị có bằng lòng để ba em gặp chị không?
Mỹ Ngọc hơi ngập ngừng, nhưng rồi:
- Cũng được chứ, Ái Lan! Nhưng tất cả những điều gì biết, các chị đã nói cho Lan rõ hết rồi đó!
- Đó là một chuyện! Ba em còn có biệt tài, qua lời của người đối thoại, khám phá, phát giác được nhiều chi tiết rất đặc biệt không ai ngờ được kia chị ạ!
Mỹ Liên cảm động nhìn Ái Lan:
- Ái Lan tử tế, sốt sắng quá! Lại còn định về nói chuyện với ông luật sư vụ này nữa. Nếu có thể làm được cái gì để khiếu nại, thì Liên và chị Ngọc mừng lắm. Quả tình hai chị em Liên không có ý đòi những cái gì thuộc về người khác. Nhưng có điều Liên nghĩ rằng, theo như lời bác Doanh đã nói với hai chị em, thì Liên và chị Ngọc có lẽ cũng phải được một phần nhỏ nào vào cái gia tài đó chứ, phải không Ái Lan?
Ái Lan khôn ngoan dè dặt hơn:
- Nhưng em có lời khuyên các chị là đừng có đặt quá nhiều hy vọng trước khi được nghe lời khuyên của ba em, nghe! - Vừa nói Ái Lan vừa tiến ra phía cửa - Hai chị cứ yên tâm, em hứa với hai chị là về tới nhà, em sẽ nói chuyện với ba em, và ba em có ý kiến gì, em sẽ báo cho hai chị biết ngay.
05 - CUỘC ĐỐI THOẠI
Dọc theo bờ sông, trên mặt đường, một lớp bùn mỏng bao phủ đều khắp chỉ còn rải rác đó đây một ít chỗ rải đá và đất đỏ cứng được nước mưa chùi sạch.
Mỹ Ngọc bảo Ái Lan: