Chương 62: Hết

Hai Tờ Di Chúc

- Mỹ Liên quả là một cô "xếp gà" có hạng lắm, Ái Lan! - Mỹ Ngọc nói trong tiếng cười ròn rã, - Bây giờ Liên nó xài toàn bằng máy ấp điện thôi. Trời! Tụi gà ngoại quốc mới chui khỏi vỏ trứng mà đã to con lắm!

Mỹ Liên:

- Nào! Mời Ái Lan đi thăm trại "mới" của hai chị, mau!

Chị em Ngọc, Liên cười nói huyên thuyên, dắt Ái Lan đi thăm mọi chỗ. Chỗ nào cũng sạch sẽ tinh tươm và ngăn nắp vô cùng. Có điều, cái khiến cho em vui lòng nhất... vẫn là niềm hạnh phúc của hai chị em Liên, Ngọc. Bất giác, em tự nhủ thầm:

- Giờ đây các chị ấy được sung sướng là mình thích thú rồi!

Câu tự nhủ thầm, Ái Lan cứ nhắc đi nhắc lại mãi trong đầu óc như cố xua đuổi cái hình ảnh tang thương của một cuộc sống thảm đạm nghèo khổ của Ngọc, Liên hồi mấy tháng về trước.

Câu chuyện vui cứ kéo dài mãi. Cuối cùng, Ái Lan xin từ giã:

- Thôi hai chị để em về nhé! Muộn rồi đó!

Và em quay ra chỗ để xe thì bị Mỹ Liên giang hai tay chặn lại:

- Về gì! Còn sớm mà Ái Lan! - Rồi quay sang Mỹ Ngọc, Mỹ Liên đưa nhanh tia mắt, - Chị Ngọc! Nói cho Ái Lan biết đi!...

Ái Lan ngơ ngác, trí tò mò của em bị khích động mạnh:

- Ủa! Cái gì đó hai chị?

Mỹ Ngọc hơi luống cuống:

- Hai chị gởi điện tín mời Ái Lan xuống chơi... à... à... để cám ơn em. Nhờ em mà các chị mới được thế này: Hai chị rối trí quá chẳng biết làm sao mua cái gì tặng Ái Lan đây? Bí quá, các chị đành phải đem chuyện bàn với các bà Ba Thìn, Tư Mậu, các ông Lân, Mẫn và Sáu Riệm. Thế là mọi người đều đồng ý mua tặng em...

Không để Mỹ Ngọc nói hết, Ái Lan ngắt lời ngay:

- Không chị Ngọc, em không muốn cái gì hết! Em đã nói rồi mà. Em giúp ích được cho các chị, em sung sướng không để đâu hết. Đó, cái sung sướng là phần thưởng em được rồi đó! Các chị không thấy sao?

Giọng nói của Mỹ Liên nặng hờn dỗi:

- Nhưng các chị chỉ tha thiết được tặng em món quà thật quý! Nếu không thì chẳng thể nào yên lòng được! Nhờ em mà ai nấy đều được sung sướng hạnh phúc, mà chính em khó nhọc vất vả nhất, nguy hiểm nữa mà lại không có cái gì, chị thấy vô lý và bất công quá đi!

Ái Lan ngập ngừng do dự. Nhưng sau rốt, em đành bảo Ngọc, Liên:

- Thôi, nếu hai chị nhất định phải thưởng cho em bằng được thì em xin đề nghị như thế này.

Mỹ Ngọc, Mỹ Liên vui vẻ reo lên:

- Ừ! Đề nghị cái gì, nói đại đi!

Ái Lan:

- Nói ra e các chị cho là một con bé kỳ quái! Nhưng thây kệ, em cứ nói! Các chị cứ thưởng cho em... cái đồng hồ của cụ Doanh là em thích nhất đó!

Mỹ Ngọc la lên:

- Cái đồng hồ cổ của bác Doanh, rồi! Còn gì nữa chứ? Chị dám nói với em là chị sẽ tặng em luôn mười cái đồng hồ như vậy đó nếu em muốn!

Ái Lan cười như nắc nẻ:

- Không! Em chỉ thích một cái thôi, mà phải là cái đồng hồ của cụ Doanh kia, em mới chịu. À, nhưng nếu các chị muốn giữ lại thì em không dám...

Mỹ Ngọc vội vã:

- Đâu có, Ái Lan! Có điều là chị thấy nó chẳng chạy gì cả, cứ đứng ngay cán cuốc ra thôi. Vả lại, chị và Liên mải kê dọn số đồ đạc của bà Phàm trả về nên chưa kịp lau chùi cho sạch sẽ. Chờ chút đi Ái Lan, chị chạy đi lấy cho em, nghe!

Mấy phút sau, Mỹ Ngọc đã trở lại, tay cầm chiếc đồng hồ cổ, đưa cho Ái Lan:

- Đây, của em đây! Nhưng chị vẫn chưa chịu cái đó là phần thưởng của em đâu, nghe!

Ái Lan cười thật xinh, hai má lộ hai đồng tiền rõ rệt. Mỹ Liên thắc mắc:

- Ái Lan lạ thật! Cái đồng hồ đó có gì đặc biệt, mà chẳng hiểu sao em lại thích nó ghê thế, không biết! Chỉ là một món đồ cổ.

Ái Lan chưa trả lời, chỉ cúi nhìn món đồ cổ di sản của cụ Doanh, mà mơ màng nghĩ đến một điều gì đó. Đúng! Đúng như lời Mỹ Liên vừa nói. Cái đồng hồ hiện em đang cầm trong tay, quả thật chỉ là một món đồ cổ, giá trị chẳng là bao. Nhưng đối với em nó lại có một sức lôi cuốn lạ lùng. Ngọc và Liên biết sao được cái tính chất vô giá của nó, mà Ái Lan vì vấn đề "bí mật công tác", không thể nói rõ ra cho bạn hiểu được.

Em đưa mắt ngó mặt chữ số có tô điểm thêm những hình vẽ chùm nho, con sóc và bảng gỗ phía trên chạm trổ ba mảnh trăng lưỡi liềm chầu mặt trời. Trong tâm trí, Ái Lan lại hồi tưởng những giờ phút nghẹt thở trong chuyến mạo hiểm vừa qua. Em thầm tự nhủ:

- Quả là những giờ phút hồi hộp nhất đời từ thuở bé đến giờ lần đầu tiên mình phải trải qua.

Chìm đắm trong hình ảnh cũ, ngay giây phút đó, Ái Lan không ngờ rằng, những ngày về sau, em lại bắt tay vào một vụ bí mật khác phần gay cấn lại còn hơn vụ gia tài của cụ Phạm Tú Doanh nhiều. Tuy không ngờ, nhưng linh giác mẫn tiệp của em đã tự động thức tỉnh, như một ánh chớp lóe lên trong đêm tăm tối ; nơi cái đầu xinh xinh có những lọn tóc đen nhánh kia bỗng hiện lên thật nhanh một linh cảm:

- "Chẳng hiểu những ngày mai sắp tới, còn có cái gì nữa đây?"

Bất giác Ái Lan ngẩng đầu lên, quay nhìn Mỹ Liên, Mỹ Ngọc, giơ cao chiếc đồng hồ cổ.

- Đây, hai chị! Đây là chiến công lần xuất trận thứ nhất của em đây! Một phần thưởng vô giá đó, các chị! Biết đâu nó lại chẳng sẽ hứa hẹn với em nhiều cuộc phiêu lưu kỳ thú khác nữa!

Nắng đẹp trải dài trên con đường đá lượn theo dọc bờ sông La Ngà. Trong vòm cây xanh rậm lá, đàn chim khuyên tranh mồi nhảy chuyền lách tách, thỉnh thoảng lại ríu rít hót lên những tiếng thật trong.

NAM QUN

Nguyễn Hoài Chúc

- - Hết --

Nhấn Mở Bình Luận