Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi
"Ợ, mình bất tĩnh bao lâu rồi nhỉ?"
Vương Minh chợt mở mắt nhìn lên trần nhà , lòng thầm nghĩ.
"Anh Vương Minh tĩnh rồi."
Diệp Mai không biết từ khi nào đã bên cạnh Vương Minh.
"Hử? Hôm qua vừa về tới cửa quán trọ thì ngất đi."
Vương Minh nhớ lại kí ức đêm hôm qua.
"Là Em đưa anh vào sau?"
Vương Minh nói.
"Hông phải, là mẹ a mẹ rất lo lắng cho anh đó!"
Diệp Mai lắc lắc cái đầu nói.
"Lo lắng?"
Lòng Vương Minh lại nâng lên nghi vấn, đối với cậu chả ai như không tốt với ai bao giờ.
"Ừ, để em đi kêu mẹ vào."
Nói xong Diệp Mai chạy đi mất.
Trong căn phòng còn lại mình Vương Minh bất chợt hắn cất tiếng.
"Ngươi núp trong phòng ta làm gì?"
Vương Minh hướng mắt về phía góc phòng cất tiếng.
Từ góc phòng từ từ hiện diện một thiếu nữ tóc tím dài thân hình gợi cảm cái đặc biệt là người này ăn mặt phong các ninja một lớp khăn đen che đi nửa mặt, thấy cảnh này Vương Minh hơi ngạc nhiên gì đây là phong cách ở nơi hắn sống Trái Đất.
"Ninja?!"
Vương Minh thầm nghĩ.
Kẻ nào sau xuất hiện từ từ tiếng lại chỗ Vương Minh, theo quan sát của cậu thì cô có một thanh kiếm dạng "Ninja*" phía bên hông còn có shuriken và kunai.
*Ninja: là một loại kiếm thẳng có thể có Tsuba hoặc không. Và vũ khí ưa thích của các Ninja. Đặc điểm dễ nhận thấy là thanh kiếm cũng chỉ có 1 lưỡi nhưng là thanh kiếm thẳng thường được đep phía sau lưng. Kỹ thuật sử sụng thanh Ninja cũng khác so với Katana.
*Kunai (苦無 khổ vô?) là một loại dao găm Nhật Bản. Có hai loại được biết đến rộng rãi là tiểu khổ vô (小苦無 shō-kunai?) và đại khổ vô (大苦無 dai-kunai?). Mặc dù chỉ là một công cụ đơn giản nhưng kunai có thể trở thành một loại vũ khí đa năng khi ở trong tay của các bậc thầy võ thuật. Kunai thường liên quan đến các ninja và được họ dùng để đục khoét lỗ trên tường. Ban đầu kunai được tạo ra để làm nông nhưng sau đó nó được nâng cấp thành một loại vũ khí như hiện nay. Nhiều nhân vật manga và nhẫn giả nổi tiếng vừa dùng kunai làm vũ khí phụ vừa dùng kunai làm vũ khí chính.
Note: Shuriken là phi tiêu.
.....
Cô nàng đi đến chỗ chiến giường nơi Vương Minh đang nằm nói.
"Thật ấn tượng ngài có thể nhận biết được sự hiện diện của tôi."
Giọng nói vô cùng ngọt ngào.
Nhưng trái với sự ngọt ngào đó là một giọng lạnh như băng.
"Ngươi cần gì ở ta.?"
Cô gái tóc tím không trả lời mà làm một hành động khiến Vương Minh có chút khó hiểu cô quỳ một chân, tay vân cuộn giấy về phía cậu.
Vương Minh nhíu mày cậu ngồi dậy tay cầm lấy cuộn giấy kéo ra đọc.
"この少女をフォローしてください、私はあなたに伝えるために何かを持っています。"
*Dịch: Mời theo cô gái này, tôi có việc cần nói với ngài.
....
Vương Minh hơi giật mình lòng thầm nghĩ.
"Đây là tiếng nhật."
[Ngài có cần dịch không?]
"Không cần ta biết tiếng nhật."
[Rõ rồi.] Quên là ngài bị 109 lên truy nả chắc cũng có nhật bản nhể.
Vương Minh cầm lấy chiếc mặt nạ đeo lên như một thối quên hắn đưa mắt nhìn cô nàng ninja kia, như biết Vương Minh đang nhìn mình cô nàng có vẻ bối rối đỏ mặt nhưng nhanh chóng trở lại bình thường trong lúc Vương Minh dẫn chưa trả lời cánh cửa mở người đi vào là Diệp Thu, vừa bước vào khuôn mặt cô hơi nhăng nhưng cũng nhanh chóng biến mất.
"Chị? Tại sao đến đây?"
Diệp Thu nói.
Vương Minh sau chiếc mặt nạ mắt hơi nhíu.
"Chị.? Dụ gì nửa đây? "
Vương Minh thầm nghĩ.
"Ta nghĩ ngươi biết rõ hơn ta? Tại sau lại che dấu.?"
Cô nàng tóc tím đứng dậy nói.
Khuôn mặt Diệp Mai có chút bất ngờ quay qua Vương Minh hỏi.
"Vương Minh... Cậu thật sự là.. Người đó?"
"Người nào?"
Vương Minh hỏi.
Đúng lúc này Cô nàng ninja tóc tím xen vào.
"Im mồm, ngươi được trưởng làng triệu tập."
Nói xong cô lại quay qua Vương Minh vẻ cung kính hỏi.
"Tôi dẫn đợi câu trả lời của ngài."
"Hử? Thú dị ta đi với ngươi."
Vương Minh cần một câu trả lời về sự việc xảy ra quanh hắn cả việc người ở đây tại sau biết tiếng nhật.
Diệp Mai chỉ im lặng không nói gì nhưng trong lòng cô vốn từ lâu đã có câu trả lời, cô được đào tạo nhận biết người mà làng cô luôn tìm kiếm bấy lâu nay thanh kiếm mà Vương Minh là điển hình cụ thể nhất và cả chiếc mặt nạ mà cậu đeo cô cũng đã từng nhìn thấy ở làng nhưng cô phớt lờ nó gì cô đã từ lâu không còn là người của ngôi làng trong quá khứ do một số hiểu làm mà cô bị trục xuất khỏi làng mãi mãi tuy vậy dù chết cô cũng không thể quên được rằng cô là người của ngôi làng đó và cô được sinh ra để bảo vệ và phục vụ ngôi làng đó.
Vương Minh liếc chút ánh nhìn qua Diệp Thu có vẻ như cô đang có chuyện không vui Vương Minh nhận ra ánh mắt đó hình tượng lạnh lùng của cô cũng đỗ dở.
"Phụ Nữ... Nhiều bí mật..."
Vương Minh thầm nghĩ, giờ thì hắn cũng có thể biết tại sau mình được Diệp Thu để mắt tới.