Chương 98: Nữ thần bóng tối (1)

Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi

Hạ xong King Undead, lại phải giải quyết vụ cãi vã của cặp chị em song kiếm Vương Minh mệt mỏi. Anh muốn ngủ, đều mà anh không bao giờ muốn, nếu anh là con người trước đây. Nhưng có lẽ bây giờ anh đã không còn là con người trước đây nữa, việc Tiểu Nguyệt dung hợp linh hồn anh với Vương Minh khiến anh có một mớ cảm xúc lẫn lộn.

Anh cảm thấy khinh thường, buồn chán, nhưng lại xen lẫn giận dữ và ghen tị với kẻ tên Nhật Hoàng... Và rồi nó lại như một trò chơi khiến anh thích thú.

Đây liệu là thứ Tiểu Nguyệt muốn, rốt cuộc thì em muốn anh là người như thế nào...

Nhưng, cái cảm giác khiến anh khó chịu nhất là về người con gái tên Mộc Thanh Thanh.

Tim anh đập mạnh và đau thắt mỗi khi hình bóng của người con gái này hiện lên, và một cơn giận dữ bởi cái tên Nhật Hoàng.

Trên khuôn mặt trắng của anh bỗng nở ra nụ cười, nụ cười của sự cười đùa, anh cười chính kẻ tên Vương Minh và cũng chính Mình.

"Tiểu Nguyệt... Em lại có thêm tội rồi."

Vương Minh nở nụ cười nguy hiểm.

[!!!?]

Mặt trời cùng dần phức dạng, khi mà bóng tối dần bao chùm khu rừng cũng là lúc nó yên ắng nguy hiểm lạ thường. Tuy nhiên, nó lại không hề ảnh hưởng đến anh lúc này. Vương Minh lúc này chỉ đơn giản muốn ngủ, anh cần thời gian tiếp nhận Vương Minh lúc trước và Vương Minh bây giờ, nó quá thật quá phức tạp.

Tìm một tảng đá lớn, Vương Minh ngồi dựa lưng vào. Lúc này anh mới biết mình vừa bỏ quên hai thanh kiếm xinh đẹp của mình, khuôn mặt hai cô nàng lúc này giống như hai đứa trẻ bị cha mẹ la vì phạm lỗi.

"Anh sẽ tha lỗi cho hai em, nếu hai em cho anh một đốm lửa đấy."

Vương Minh nở nụ cười dịu, hành động này của anh khiến hai cô nàng vô thức đỏ mặt. Họ đây là lần đầu thấy vị Chủ Nhân (Chúa tể) cười một cách đàng hoàng.

Cả hai cô bắt đầu bối rối, luống cuống.

"Em.. Em, em sẽ đi tìm củi... "

"E-Em.. Cũng vậy.. "

Khi Rena và Rina đi, Vương Minh dần nhắm đôi mắt. Bóng tối cũng dần buông xuống, bên ngoài lẫn tâm hồn của Vương Minh.

Bên trong nơi tận cùng của tìm thức, nơi ẩn chứa bản thể và bản ngã của linh hồn Vương Minh. Nơi u ám chỉ một màu đen vĩnh hằng, bất ngờ thay lại có tận hai Vương Minh đối diện nhau. Xung quanh là vô số những đoạn kí ức, đau khổ, máu me, tàn bạo, nhẫn tâm, một chũi điên cuồng và thù hận.

"Ra đây là thứ chứa bên trong tâm hồn mình sao?"

Vương Minh nhìn một loạt kí ức nói.

"Đúng vậy."

Bất ngờ một Vương Minh bao phủ bởi một màu đen từ đầu đến chân, xuất hiện cất tiếng nói.

"Ra vậy... Anh là tôi nhỉ?"

"Đúng... Ta là ngươi và ngươi là ta... "

"Đừng hại não nhau vậy chứ... "

"Vậy ngươi sẽ làm gì bản ngã yếu đuối của ta?"

"Chả biết nữa... Chắc cũng như anh, tìm kiếm cái mà Tiểu Nguyệt đang tìm kiếm."

"Ngươi yếu mà còn Ngu nữa... Thứ cô ấy tìm thật chất chính là thứ ngươi tìm, cô ấy không tìm kiếm. Kẻ cần phải tìm kiếm chính là ngươi đấy, kẻ yếu ớt."

"Vậy sao... Anh xem ra, sắp biến mất nhỉ?"

"Hahaha... Ngươi lại ngu rồi, nếu ngươi thất bại thì ta lại hiện hữu thôi."

"Vậy sao? Anh sống dai quá đấy!"

"..... Hy vọng, ngươi sẽ không đánh mất người phụ nữ của mình... Giờ, thì tạm biệt kẻ yếu đuối."

"Ừm... Ngủ ngon."

.

.

.

.

.

Vương Minh từ tìm thức trở lại, từ từ mở mắt.

"Chủ nhân, ngài tỉnh rồi."

Rina nói, cô đang co người trên mặt đất đầu gói lên đùi Vương Minh.

Bên khác Rena không lên tiếng, cô ngồi kế bên anh, đầu tựa vào vai trái anh.

"Em mệt sao?"

Vương Minh vuốt mái tóc bạch kim của Rina, nhẹn nhàng hỏi.

"Um-huh... Không, em chỉ muốn gần gũi với chủ nhân thôi."

Rina đưa đôi mắt to tròn nhìn Vương Minh, anh đáp lại với nụ cười dịu xoa đầu cô.

Vương Minh ngước mặt nhìn bầu trời, hôm nay trời thật sáng... Nơi đây vậy mà tận 4 mặt trăng, ánh sáng lấn át cả những ngôi sao.

Vương Minh quay sang nhìn khuôn mặt Rena, đôi mắt cô đang nhíu chặt.

"Em muốn nói gì sao?"

Vương Minh nhìn Rena nói.

"U... Không có... Em không có ghen tị với chị... Hả, không gì... Em không, em ngủ rồi."

Vương Minh thở dài, cô nàng quả là quá nhiều suy nghĩ.

Anh tay nhặt nhẹn một nhánh cây khô nhỏ dưới đất, cầm nhánh cây trên tay như chiếc phi tiêu. Anh nhẹn dùng lực cổ tay phòng nó đi về phía trước.

Động tác tuy chạm nhưng nhánh cây khô bay với vận tốc âm thanh.

Phật!

Kekeeeeee.

Nhanh cây của Vương Minh vậy mà cấm vào đầu một sinh vật vô hình, bị nhánh cấy cấm vào đầu đau đớn khiến nó lăn lộn trên đất... Dần hiện ra hình dạng.

Một sinh vật giống thằn lằn, da xanh, bốn chân ngắn nhưng đi bằng hai chân dưới, cái đầu có tận ba mắt hình tam giác màu đỏ.

Quằn quại một lúc thì sinh vật giống thằn lằn nằm yên trên đất, lúc này ở vô số hướng xung quanh Vương Minh cây lá xào xạc.

"Chủ nhân, để chúng chạy à?"

Rina nằm bên dưới đùi Vương Minh nói, đôi mắt hướng về phía tán cây trước mặt.

"Kệ chúng đi, khu rừng này chả yên bình chút nào."

"Kufufu, chả phải Chúa Tể của em dẫn như đi dạo đấy sao."

Rena một bên cười nhỏ, đưa đôi môi nhỏ gần tai Vương Minh nói.

Vương Minh chỉ cười nhẹn khi Rena nói, anh hiện tại không khó chịu như lúc trước nhưng suy nghĩ lại phức tạp hơn lúc trước.

Vương Minh của lúc trước ghen tị với kẻ khác vì hắn không giỏi như kẻ đó, không được vây quanh bởi những cô gái xinh đẹp. Cả người bạn thơ ấu cũng bị cướp mất.

Nhưng kết quả hiện tại anh lại cũng hai cô gái nghiêng nước nghiêng thành ôm lấy. Miệng nở nụ cười chua chát.

Thật buồn cười, khi tự mình lại thấy bản thân mình ngu ngốc cở nào...

.

.

.

.

.

Trời nhanh chóng sáng. Vương Minh đánh thức hai cô nàng đang ngủ say sưa bên cạnh.

Rốt cuộc thì, anh lại là người canh cho hai cô nàng này ngủ.

"Chủ nhân của em, chào buổi sáng!"

"Chúa Tể của em, chào buổi sáng!"

Hai cô nàng bộ dáng dụi dụi mắt, giọng mơ ngủ nói.

"Chào buổi sáng!"

Vương Minh nói, rồi anh đứng dậy.

Một lần nữa Vương Minh tiếng sâu hơn vào khu rừng, với hai cô nàng Rina và Rena đi phía sau.

Cả ba nhanh chóng tiếng sâu vào phía bên trong khu rừng với ánh mắt rình mò của loài tàn hình. Bên này bám theo ba người từ đêm qua đến bây giờ, tuy nhiên gì giữ khoảng cách nên Vương Minh cũng không quá mức gây gắt mà diệt tất.

Nhanh chóng họ tiến tới một cái hồ, bọn tàn hình có vẻ sợ hãi chạy như đi khỏi nơi này. Liếc nhìn cái hồ Vương Minh tiếp tục đi đến bờ hồ, rồi đi thẳng xuống.

Một chân bắt đầu chạm nước, rồi hai chân. Anh không chìm mà như đứng trên mặt nước. Trên thật tế thì đây không phải một cái hồ, mà là một ảo giác.

Vương Minh bắt đầu đi thẳng, thân chạm vào một bức màn vô hình rồi đi xuyên qua nó. Bên trong là một căn hình vuông, với sinh vật như bông hoa và nửa thân trên là một người phụ nữ cởi trần. Trong căn phòng khá âm u với những làng xương màu hồng bay lơ lửng trong khô khí.

Phía dưới bông hoa kì dị là vô số xương cốt của sinh vật, của con người. Sinh vật này đưa ánh mắt nhìn Vương Minh, rồi nở nụ cười tới mang tai, xấu xí khó tả dù khuôn mặt kia vốn không hề xấu.

Sinh vật vui vẻ đưa những chiếc rễ màu xanh của mình tới con mồi, vì nó cho rằng con mồi của nó đã rơi vào ảo giác. Việc còn lại của nó là xơi tái con mồi, một bữa ăn thật thịnh soạn. Itadakimasu!!!

Tuy nhiên, khi nó đưa những cái rễ dài lê thê của mình tới trước Vương Minh thì... Nó nhận ra, hai cô gái bên cạnh con mồi của mình đã biến đâu mất. Khi nó nhận diện được hai cô ở nơi nào thì, từ bao giờ nó bị cắt thành 4 mảnh.

Aaaaaaa!

Miệng hét lớn một tiếng nó dần khô héo như một bông hoa thiếu nước. Ảo giác xung quanh dần biến mất, khung cảnh cái hồ, căn phòng hóa hư vô thay vào đó mà một đống cây với những dây leo dài lê thê.

Con đường đi tiếp của Vương Minh bất ngờ không còn, đưa đôi mắt nhìn những cái cây cao. Vương Minh thở dài, anh nhìn hai cô gái. Hiểu ý hai cô liền lui ra sau lưng anh, tay trái xuất hiện ngọn lửa màu đen nhỏ rồi phừng cháy dữ dội.

[Hơi Thở Rực Cháy Của Hỏa Thần!]

Từ tay Vương Minh, ngọn lửa bắn ra một đường thẳng đốt cháy dữ dội khiến những cái cây chỉ còn lại tro tàn.

Một con đường được tạo ra. Kèm theo đó là hai tiếng rầm lớn của Ma Thú.

Mặt đất run lắc dữ dội, những tiếng đùng đùng của nhưng bàn chân to lớn hướng về phía Vương Minh.

Chưa tới 10s hai sinh vật huyền thoại xuất hiện, một con chó có ba đầu rực lửa và một con Rồng nhiều đầu.

Một con Hydra và một con Cerberus.

"Wow!, chơi lớn vậy?."

Vương Minh nhìn hai sinh vật của thần thoại chỉ xuất hiện trong những cuốn sách ở Trái Đất, đang gào thét trước mắt mình.

"Chủ nhân thật là... Chả thành thật xíu nào."

Rina cười, cô ôm Vương Minh từ phía sau bên vai phải.

"Chúa tể của em, con lâu mới để mắt tới mấy con vật nuôi nhỏ bé này."

Rena bộ dáng xem thường hai sinh vừa đến, cô ôm Vương Minh phía sau vai trái.

Rena và Rina cả hai đồng loạt hóa thành những tia sáng bao phủ Vương Minh, nửa bên trắng, nửa bên còn lại đen. Tia sáng trắng đen lóe lên rồi biến mất.

Từ nơi ba người, một thực thể mang hình dáng con người xuất hiện. Với mái tóc đen dài tới lưng, mái tóc trước có một dài cọng màu trắng, khoác trên người bộ áo lông màu trắng dài tới nửa chân, bên trong lại là bộ áo màu đen tuyền, đôi mắt hai màu đặt trưng với mắt trái màu tím, mắt phải màu vàng, nước da trăng như tuyết, với khuôn mặt mê hoặc phái nam lẫn nữ, trên lưng mang 8 cánh phân ra hai bên đen trắng. Đi kèm với dáng dóc một thiếu niên xinh đẹp thì tất cả chỉ số tăng gấp 4 lần mức bình thường.

Bất ngờ, hai sinh vật vừa xuất hiện sợ hãi run rẩy. Nhưng thay vì bỏ chạy cả hai lại điên cuồng tấn công.

Hydra từ các đầu Rồng bắn ra những chùm sáng trắng với tốc độ và sức phá hủy lớn, thổi bay đất cát trên đường bắn, hướng tới cho Vương Minh.

Curbercus ba đầu phun ra ngọn lửa đỏ cuồng bạo, điên cuồng đốt cháy nhưng cái cây trong khu rừng thành tro tàn và mặt đất hóa thành dung nham.

Đối diện với đòn tấn công hủy diệt của hai sinh vật Bán Thần, Vương Minh vươn 8 chiếc bánh bay lên. Khuôn mặt vẫn bình thản, anh đưa mũi kiếm Ảnh Đêm hương về phía hai đòn tấn công.

[Hấp Thụ]

Hai đòn hủy diệt như nước chảy vào cốc, bị mũi kiếm hút sạch không chừa lại tí bụi. Hai con sinh vật mang cấp độ Bán Thần như bị đứng hình, dù là Ma Thú thì vẫn có lúc kinh ngạc.

Sự đáng sợ của Vương Minh chưa dừng lại, khi anh ta bắt đầu xoay tròn người rồi hai kiếm chéo nhau chém thẳng về phía hai con Ma Thú.

[Đen Trắng Loạn Trảm]

Vô số những đường kiếm đen trắng xen lẫn nhau trong không trung bao phủ bầu trời nơi hai con Ma Thú đứng, chưa tới 2s Ma Thú cấp Bán Thần chỉ còn lại những mẫu thịt lớn nằm trên mặt đất.

Tuy vậy, nhưng đòn của Vương Minh vẫn chưa đủ giết hai con sinh vật này, từ những mẫu thịt. Chúng đáng kết nối lại với nhau.

[Hồi Phục Siêu Tốc]

Đưa đôi mắt nhìn thấy cảnh những miếng thịt đang nối liền lại với nhau, tạo nên hình thù xấu xí Vương Minh nở nụ cười mê người. Anh búng tay cái Tách nơi hai con sinh vật bất ngờ xuất hiện một lớp màng màu trắng bao quanh hai sinh vật, không khí bên trong lớp màng bất thường cuồng bạo, bóp méo vặn vẹo không gian bên trong.

[Không Tử Bạo]

Chưa tơi 1s hai sinh vật trước mặt biến thành cát bụi, đòn đánh tự vụ nổ không gian, đất cát trong lớp màng bị ăn sâu xuống phía dưới như một cái hồ nhỏ.

Vương Minh vung vai thở phào.

"Hình dạng này... Tâm trí loạn quá, may mà hai cô ấy ngủ để có thể duy trì suy nghĩ của mình."

Vương Minh lẩm bẩm rồi tiếp tục bước, khu rừng này tuy nhỏ nhưng lại tốn quá nhiều thời gian. Vẫn là phải nhanh một chút!

Nhấn Mở Bình Luận