Chương 36: Vị hôn phu

Huyện Lệnh Rất Bận!

Bắc Sanh thấy Mộ Dung Hi Nguyệt muốn đứng lên, vội vàng ngăn cản "Mau mau nằm xuống, bệnh thành như vậy rồi còn quản những lễ tiết này làm gì!"

"Tạ Hoàng thượng, Hi Nguyệt không thể thỉnh an Hoàng thượng ~" Mộ Dung Hi Nguyệt yếu ớt nói.

"Con nha, con nha, trẫm nói con thế nào, từ nhỏ đã bướng bỉnh rồi, học cái hay không học, hết lần này tới lần khác nhất định phải ra giang hồ lưu lạc, nếu muốn ra giang hồ, coi như cha con không đáp ứng con, con cũng nên nói với trẫm chứ, trẫm không nói sẽ không chuẩn. Trẫm sẽ phái người đi theo bảo vệ con, không cần phải bỏ nhà ra đi. Bây giờ tốt lắm, mới đi ra ngoài có hơn hai tháng tháng liền bệnh thành cái bộ dáng này." Nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt từ nhỏ đến giờ, Bắc Sanh lại không có con gái, một mực đem Mộ Dung Hi Nguyệt làm con gái để đối đãi, thấy Mộ Dung Hi Nguyệt bệnh thành như vậy, có chút tự trách bản thân.

"Hi Nguyệt khiến Hoàng thượng và cha lo lắng, là do Hi Nguyệt tuỳ hứng."

"Biết lỗi thì tốt rồi, trước hết đừng nói nhiều, thái y, thái y đâu rồi?"

Hồ thái y quỳ dưới đất vội vàng trả lời "Có vi thần."

"Còn quỳ xuống đất làm gì, mau tới xem bệnh cho Quận chúa!"

"Dạ!"

Hồ thái y vội vàng đứng lên, định bắt mạch cho Mộ Dung Hi Nguyệt, nhưng Mộ Dung Hi Nguyệt co tay lại không để Hồ thái y xem bệnh.

"Quận chúa, vi thần đắc tội, xin Quận chúa đưa tay ra, để vi thần bắt mạch cho ngài."

Mộ Dung Hi Nguyệt nắm cổ tay, lắc đầu một cái.

Mộ Dung Chính ở một bên vội la lên "Nguyệt nhi, lúc này không cho phép hồ nháo, mau để Hồ thái y xem bệnh đi."

"Con không muốn ~ "

Bởi vì Mộ Dung Hi Nguyệt nói chuyện có chút lớn tiếng gò má càng đỏ ửng, đầu óc hơi choáng váng một chút, mí mắt rất nặng, nhưng bây giờ phải thanh tỉnh, lúc này Mộ Dung Hi Nguyệt tuỳ hứng đứng lên, đưa lưng về phía mọi người.

Lần này có thể dọa sợ những người khác.

Mộ Dung Chính còn muốn nói điều gì, Bắc Sanh ngăn cản Mộ Dung Chính, hảo khí đi tới mép giường Mộ Dung Hi Nguyệt "Tiểu Hi Nguyệt của chúng ta sao vậy? Có phải mới vừa rồi trẫm lớn tiếng với con, cho nên con giận? Trẫm không phải muốn trách con mà là...."

"Hi Nguyệt không phải là bởi vì chuyện này" Mộ Dung Hi Nguyệt quay lại.

"Vậy là vì chuyện gì?"

"Hi Nguyệt muốn Hoàng thượng đáp ứng đi gặp một người, Hi Nguyệt sẽ để cho Hồ thái y bắt mạch."

"Nguyệt nhi, không được càn rỡ!" Thật là một đứa con gái được cưng chìu quá mức mà, bây giờ lại ỷ vào sủng ái của Hoàng thượng cùng Hoàng thượng ra điều kiện.

Mộ Dung Hi Nguyệt bị Mộ Dung Chính la mắng như vậy, hơi bĩu môi, tức giận lần nữa quay sang chỗ khác.

"Mộ Dung ái khanh!" Bắc Sanh có chút không vui nhìn Mộ Dung Chính, thật vất vả mới dỗ được tiểu Hi Nguyệt.

"Hoàng thượng, nhưng..." Mộ Dung Chính có chút không biết làm sao.

"Mộ Dung ái khanh, là tiểu Hi Nguyệt ra điều kiện với trẫm, không phải ngươi, không cho xen vào." Bắc Sanh tiếp tục dỗ dành nói "Tiểu Hi Nguyệt muốn trẫm gặp người nào?"

"Hi Nguyệt không nói, trừ phi Hoàng thượng đồng ý."

"Hảo hảo hảo, chỉ cần tiểu Hi Nguyệt ngoan ngoãn khám bệnh,, ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn khỏe lại, trẫm liền đi gặp người đó, có chịu không?"

"Đây là Hoàng thượng nói, quân vô hí ngôn." Mộ Dung Hi Nguyệt lập tức xoay người lại, nhìn Bắc Sanh.

"Quân vô hí ngôn ~" Bắc Sanh buồn cười nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt "Bây giờ có thể để cho Hồ thái y bắt mạch được chưa?"

"Ngài đi gặp hắn trước đi rồi con sẽ cho bắt mạch."

"Nguyệt nhi!" Con gái hắn gái thật là càng ngày càng quá đáng, vua tôi khác biệt, như thế nào cũng không thể vượt qua bổn phận bề tôi.

"Ai, Mộ Dung ái khanh ~ "

"Hắn đang ở thư phòng đối diện." Mộ Dung Hi Nguyệt rất sợ Bắc Sanh đổi ý lập tức nói.

"Hảo, trẫm đi gặp hắn ngay." Bắc Sanh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, gặp phải cái tiểu ma tinh rồi, coi như là mình chịu thiệt, ai bảo từ nhỏ mình đã cưng chìu con bé chứ.

Sau khi Bắc Sanh rời khỏi đây, Mộ Dung Hi Nguyệt mới chìa tay ra để cho Hồ thái y bắt mạch.

Mộ Dung Chính ở một bên âm thầm thở dài một cái. Hoàng thượng mặc dù rất dễ nói chuyện, nhưng quân tâm khó đoán, tuy đã có nhiều năm ở bên cạnh hoàng thượng, nhưng đoán không ra tâm tư của hắn, mặc dù không cố gắng làm một việc gì, bề ngoài binh mã thiên hạ phần lớn ở trong tay mình và Tấn vương. Nhưng trong thực tế Hoàng thượng cũng không giống như bề ngoài bình thường như vậy, cũng may Hoàng thượng rất cưng chìu Nguyệt nhi, nếu không Nguyệt nhi sớm muộn rước họa rồi.....

"Cha ~~~" Mộ Dung Hi Nguyệt có chút ủy khuất nhìn mặt đầy nghiêm túc ở một bên.

Vốn là trong lòng còn muốn trách cứ cái bất hiếu nữ dám bỏ nhà đi này, bây giờ thấy cái biểu tình này của Mộ Dung Hi Nguyệt muốn trách cũng không trách nổi.

Ở thư phòng Hách Liên Minh Kính đi tới đi lui, trong lòng một mực lo lắng cho Mộ Dung Hi Nguyệt, nhưng mà Đại tiểu thư bảo mình ở trong thư phòng, không cho phép đi ra, đây không phải là muốn cấp chết mình sao.

Đột nhiên cửa bị đẩy ra --- ----

Chỉ thấy trung niên nam tử đầu đội hoàng kim long quan, mặc một bộ nhị sắc kim hồng, đầu đội ngũ thải ti toàn hoa kết trường tuệ cung điều, có chút phát tướng đứng ở cửa.

Hách Liên Minh Kính còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thị vệ sau lưng Bắc Sanh hét lớn một tiếng "To gan, thấy Thánh thượng còn không quỳ xuống!"

Bị thị vệ quát một tiếng như vậy, Hách Liên Minh Kính mới tỉnh hồn, biết trước mắt mình người là Hoàng thượng, vội vàng quỳ xuống "Vi thần Huyện lệnh trấn Thái Bình Hách Liên Minh Kính ra mắt Hoàng thượng."

"Hách Liên Minh Kính?" Bắc Sanh khẽ cau mày, đương nhiên nhớ cái tên Hách Liên Minh Kính này, lúc trước khi thi đình, khiến mình rất thưởng thức, là một nhân tài hiếm có. Vốn là muốn sau này sẽ trọng dụng hắn, nhưng quá mức bốc đồng tuổi trẻ, hành động theo cảm tình, loại cá tính này ở trong quan trường sợ là phải thua thiệt, cho nên mình liền phái hắn đi trấn Thái Bình làm Huyện lệnh, thứ nhất muốn rèn luyện thêm cho hắn, thứ hai đỡ làm mất nhuệ khí của hắn "Trẫm nhớ mấy tháng trước phái ngươi đi trấn Thái Bình làm Huyện lệnh, vì sao ngươi lại ở đây? Chưa có sự cho phép mà dám tự tiện rời khỏi nơi làm việc, đây là thuộc về tự ý bỏ nhiệm vụ, ngươi có biết tội chưa?"

"Vi thần biết tội, nhưng vi thần là có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo Hoàng thượng, cho nên mới tự ý rời cương vị. Nếu như Hoàng thượng muốn giáng tội, cũng xin cho vi thần nói xong."

Hách Liên Minh Kính cúi đầu, đợi nửa ngày cũng không thấy Hoàng thượng mở miệng. Trong con ngươi có chút khẩn trương, thận trọng mở miệng "Hoàng, Hoàng thượng?"

Chỉ thấy một đôi kim tú long ngoa xuất hiện ở trước mắt.

"Có chuyện gì cần bẩm báo?"

Thấy Hoàng thượng nói chuyện, Hách Liên Minh Kính thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói "Vi thần là vì vụ án Thục quốc Đại vương tử bị giết nên mới tới, vi thần cho là nữ phi tặc Kim Yến Tử không phải là hung thủ, xin Hoàng thượng khai ân!"

Chuyện này cùng hắn có quan hệ như thế nào? "Ngươi có chứng cớ không?"

"Vi thần không có chứng cớ, nhưng chỉ cần Hoàng thượng cho vi thần một chút xíu thời gian điều tra chuyện này, để cho vi thần thấy Kim Yến Tử một mặt hỏi rõ ràng, vi thần định có thể chứng minh hung thủ là người khác!"

"Chuyện này đã có nhân chứng vật chứng đầy đủ, không cần nhiều lời, ngươi tốt nhất nên trở về trấn Thái Bình làm tốt công việc Huyện lệnh đi." Bắc Sanh chuẩn bị xoay người định rời đi.

Nghe Bắc Sanh vừa nói như vậy, Hách Liên Minh Kính vội vàng la to một tiếng "Hoàng thượng!!!"

Đi mấy bước, quỳ xuống trước mặt Bắc Sanh vội la lên "Hoàng thượng, coi như Kim Yến Tử thật sự giết người, lấy khinh công của nàng đương nhiên có khả năng trốn thoát, nhưng tại sao lúc ấy lại dễ dàng bị bắt được chứ? Hoàng thượng không cảm thấy rất kỳ quái sao? Xin Hoàng thượng minh xét! Không thể để cho người vô tội chịu phạt, chịu sự bất công, còn hung thủ thật sự lại tự do ung dung ngoài vòng pháp luật được!"

Bắc Sanh không để ý tới Hách Liên Minh Kính, mới vừa bước ra một bước, lòng Hách Liên Minh Kính dâng lên một trận hốt hoảng "Hoàng thượng, vi thần lấy tính mạng ra bảo đảm, Kim Yến Tử là vô tội!"

Lại bước thêm một bước, Hách Liên Minh Kính ngăn chận đường đi của Bắc Sanh "Hoàng thượng!"

Nhìn người ngăn trở đường đi của mình, Bắc Sanh chau mày "Chuyện này rốt cuộc có liên quan gì tới ngươi, nếu không tại sao lại tính mạng ra bảo đảm?"

"Thần...."

"Đừng nói trẫm không cho ngươi cơ hội, nếu ngươi nói ra lý do thích đáng, trẫm liền đồng ý để cho ngươi điều tra chuyện này." lúc này Bắc Sanh chỉ muốn nhanh lên một chút đuổi cái tên Hách Liên Minh Kính này đi.

"Gặp oan tình, xưa nay đều là do Huyện lệnh tra rõ nguyên nhân, cái gọi là vi thần..."

"Chuyện này muốn xen vào, còn chưa tới phiên cái cửu phẩm Huyện lệnh ngươi xen vào. Lý do này không được."

Bắc Sanh Thấy Hách Liên Minh Kính im lặng, mượn cơ hội này đi nhanh lên, ngay tại lúc sắp bước ra khỏi cửa ""Hoàng thượng!! Nếu như, ta là vị hôn phu của Kim Yến Tử, lý do này có thích đáng hay chưa?"

"To gan!" Thanh âm to lớn mà có uy nghiêm tràn đầy cả phòng.

Bên trong căn phòng lập tức tràn đầy một loại khí thế lạnh lùng uy áp, cùng với không khí nãy giờ hoàn toàn bất đồng, Hách Liên Minh Kính bị loại khí thế này đè có chút không thở nổi.

"Đừng tưởng rằng trẫm thưởng thức tài hoa của ngươi là có thể lớn gan làm bậy, ngươi biết, ngươi mới vừa nói gì không?" Con ngươi thâm thúy của Bắc Sanh nhìn chăm chú Hách Liên Minh Kính.

"Vi thần biết, vi thần chỉ là muốn Hoàng thượng cho vi thần một cái cơ hội!"

"Nếu như ngươi nói là thật, kia trẫm liền cho ngươi một cái cơ hội." Tròng mắt đen không thấy đáy, không người có thể đoán được Hoàng thượng là đang suy nghĩ gì.

"Là thật, dĩ nhiên là thật, toàn nha dịch trấn Thái Bình có thể chứng minh, lấy ngọc bội làm tin." Hách Liên Minh Kính mừng rỡ. "Tạ Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Trước chớ cám ơn quá sớm, nếu như ngươi không thể chứng minh hung thủ là người khác trước khi Thục quốc quân chủ đến, hơn nữa không thể cho Thục quốc quân chủ một câu trả lời hợp lý, trẫm liền lấy vị hôn phu của Kim Yến Tử là ngươi giao cho Thục quốc quân chủ xử trí." Hôm nay Kim Yến Tử đã chạy trốn, chuyện này không tốt chút nào, ban đầu định phái Tấn vương xử lý, nếu như xử lý không tiện, dẫn tới chiến tranh hai nước, coi như Tấn vương tạo phản, cũng sẽ vì vậy mất đi lòng dân, nếu như xử lý tốt, coi như giành được lòng dân, nhưng cũng ngăn cản dã tâm Tấn vương....Mà giờ ngươi lại tự xưng vị hôn phu của Kim Yến Tử, cũng được, coi như là cho Thục quốc quân chủ một câu trả lời, Hách Liên Minh Kính, hy vọng ngươi không làm trẫm thất vọng.

"Vi thần nhất định đem hết toàn lực tra rõ chuyện này." +

Nhấn Mở Bình Luận