Chương 59: 59: Kịch Và Bản Án

Kẻ Khùng Người Điên

Tất cả hòa hợp, tạo không gian góc tối góc sáng, đê mê, ma mị, huyền ảo, đủ để làm nổi bật hai làn da khác màu đang trầ.n trụi trên giường.
Hết lần này qua lần khác, không rõ qua bao lâu, có lẽ là một, hai giờ sáng.
Khi thân thể Châu Thanh đã mệt nhừ, khóc lóc van nài Lục Hoài Nam.
Dùng chút nhân hậu chưa bị lột như quần áo rải đầy dưới sàn, anh tạm thời buông tha cô.
Ga giường cùng chăn đều không còn sạch, nói đúng hơn là ám tình, ái muội, không thể nằm nữa.
Lục Hoài Nam để cô lại trên giường nghỉ một lúc cho vơi bớt mồ hôi, tránh cảm lạnh.

Anh tranh thủ vào phòng tắm tắm rửa, xả nước ấm.
Châu Thanh lặng thinh nhìn trần nhà, đầu óc lâng lâng như đang trôi giữa biển, nghĩ đến một điều không nên nghĩ.
Khi Lục Hoài Nam từ phòng tắm bước ra, cả người anh từ trên xuống dưới đều đã sạch sẽ, nửa trên trần, nửa dưới quấn khăn bông, ánh sáng từ phía bên ngoài cánh cửa hắt lại phía sau anh, hạt nước vương trên tóc, chạy dọc theo làn da ngăm, theo đó mà quyến rũ hơn.
Không công bằng!
“Em cũng muốn đi tắm.”
Châu Thanh nằm bất động trên giường, dùng ánh mắt khẩu cầu nhìn anh.
Vốn dĩ sắp đem Châu Thanh đi tắm rửa, đột nhiên cô làm nũng, anh lại muốn ghẹo: “Muốn tắm?”
“Ừm,” Nhiệt độ sau một hồi lăn lộn có khác thường, Châu Thanh bổ sung: “Nóng quá.”
“Muốn tắm thì em tự tắm, nói với anh làm gì?”
Biết anh cố ý nói, nhưng lần đầu làm nũng, ngượng thì vẫn ngượng, Châu Thanh kéo chăn đang che trước người lên cao hơn, lút qua mũi, “Anh…giúp em.”
Chân tay tuy rằng còn sức, nhưng cô lười động.
Mọi ngày chỉ lấm tấm mồ hôi ở trán đã không chịu được mà phải đi tắm, đừng nói đến hiện tại, toàn thân đều nóng nực, nhớp đến khó chịu.
Lục Hoài Nam nhịn không nổi, cười cười: “Chẳng phải em tự cho mình không giống con nít sao? Lại còn muốn anh tắm giúp?”
Thấy cô không đáp, chăm bị kéo gần lấp hết mặt, Lục Hoài Nam nói: “Anh đây trước nay chưa làm không cho ai.”
Hàm ý bộc bạch thấy rõ, Châu Thanh nhỏ nhẹ: “Ra giá đi.”

“Tối nay chúng ta tiếp tục?”
“…” ‘Âu yếm’ cô đến mức này vẫn muốn tiếp tục?
Nghĩ ngợi, tối nay chắc sẽ về nhà trước anh, sau đó giả vờ ngủ, như vậy cũng tính là tạm ổn.
“Thành giao.”
Ôm cả chăn lẫn người vào, Lục Hoài Nam đặt cô lên bệ rửa mặt, “Ngồi vững” rồi lại bồn tắm kiểm tra nhiệt độ nước.
Hơi men còn lại chút ít, cơ thể lừ đừ, cả mặt đều nóng bừng, hoàn toàn giống với người say rượu.
Nhớ đến suy nghĩ vừa rồi, muốn diễn cho Lục Hoài Nam một vở kịch, mục đích thăm hỏi tình hình sức khỏe của anh, đinh ninh trong lòng, anh sẽ không nhân lúc cô say mà thừa nước đục thả câu.
“Anh còn ổn không?”
Ngữ điệu giống với người không còn tỉnh táo, nghĩ cô nói sảng, “Sao hỏi như vậy?”
Châu Thanh chậm chạp bày tỏ suy tư trong lòng: “Anh cũng mệt nên mới buông tha cho em, đúng không?”
Châu Thanh thở dài: “Xem ra hai mươi tư và ba mươi mốt cũng không khác nhau là bao.

Em đang nghĩ lúc mình già đến tuổi anh, không biết xương khớp em đã bị bào đến đâu?”
Thấy anh im im, tay mải mê vờn nước trong bồn, Châu Thanh tiếp tục: “Hơn nữa, em từ ngoài về chưa tắm rửa sạch sẽ, anh đã hành sự, còn hôn khắp nơi, anh không cảm thấy mình có hơi…”
Lục Hoài Nam bỗng bước nhanh đến, tích tắc, lớp chăn quấn quanh người đã nằm dưới đất trong sự ngỡ ngàng của Châu Thanh.
“Nói lại lần nữa.”
Hình như vừa chọc phải hố mìn, Châu Thanh biết sợ, lập tức im bặt.
“Nói chồng em già, còn ở dơ, đúng không?”
Châu Thanh lắc lắc đầu, vô thức nhích về phía sau, ngay tức khắc bị anh kéo lại.
Lục Hoài Nam vòng tay qua eo cô, mấy đầu ngón tay vừa to vừa thô thay nhau chạm vào da mềm, như người nghệ sĩ đang thưởng thức những phím đàn.
“Hôm nọ còn nói anh bi.ến thái?”
Môi dần dần run, Châu Thanh cố gắng bào chữa: “Không, không có, lúc đó tại anh nhìn vào tấm ảnh mà khen nên…”
“Là lỗi của anh?”

Ánh mắt anh âm trầm, con ngươi đen láy, sâu hoắm, nét mặt…dường như không muốn nhịn nữa.
Bàn tay Lục Hoài Nam hướng về phía trước mà nắn, rồi nhéo mạnh.
“Anh…em xin lỗi, tha cho em đi mà.”
“Muộn rồi.”
Giống như lời kết cho một bản án, gã ‘quái vật’ không chậm một giây, trực tiếp ‘xử tội’ công chúa của hắn.
Không còn kiên nhẫn, nhân nhượng như trước, cô công chúa này không chỉ biết làm nũng mà còn nghịch ngợm chơi đùa với lửa, phải dạy dỗ cẩn thận.
Rời phòng tắm, cô gái nghịch dại đã cạn sức, mi mắt nặng trịch không mở nổi, cuộn mình trong áo choàng bông, rũ rượi như con mèo nhỏ nằm trong lòng anh.
Đưa Châu Thanh về phòng cô, giường và chăn bên đây gọn gàng, dưới sàn cũng không có quần áo như ‘chiến trường’ phòng bên.
Toàn thân vừa tắm mát lạnh, lưng tiếp nệm êm ái, rồi cảm giác âm ấp từ chăn phủ lên, thoải mái vô cùng.

Châu Thanh dùng sự tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, cùng với gối ôm thân yêu, chui vào chăn làm kén.
Trong mơ màng, cô cảm thấy eo mình như có thứ gì đó luồn qua, nhớ lại giấc mơ hồi đêm, thứ này liệu có phải là một con rắn? Nghĩ đến thôi cũng rợn cả người, nhưng thân thể rã rời không còn hơi để kháng cự.
Rồi bên tai nghe tiếng lẩm bẩm, chắc chắn là của con rắn đó: “Sớm biết cũng có ngày này, hôm đó đã sạch sẽ xử em.”
***
Tiết trời trở về với không khí những ngày cận Tết, đợt nắng trái mùa hoàn toàn vơi đi, gió xuân về, se lạnh, xen kẽ nắng dịu.
Nắng soi chiếu lên làn da ngăm đặc biệt, ấm áp, không ấm bằng lồng ngực, nơi đang cất chứa một người.
“Nhóc, dậy thôi.”
“Nhóc à, mau dậy thôi, trưa rồi.”
Lục Hoài Nam gọi bằng giọng rất nhỏ nhẹ, không dám to tiếng hơn, thực chất là đang è dè một chuyện.
Và, chuyện đó đã xảy đến.
“Không!” Mắt Châu Thanh nhắm chặt, mày cau có, bực bội mà nói.

Cô đạp chăn, quay phắt người sang ôm gối ôm, đưa lưng về phía anh.
Dở khóc dở cười, Lục Hoài Nam vẫn kiên trì, “Dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp.”
“Hay anh đút em ăn?”
Châu Thanh mắng thầm, rốt cuộc anh lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn đến thế? Chẳng bù cho đêm qua, vội vã như bị chủ nợ dí tận mông.
“Thích ăn thì anh ăn một mình đi.”
Lục Hoài Nam cười khổ, quan trọng là lo cho dạ dày của cô, anh tùy ý ăn lúc nào cũng được.
“Xin em đấy.”
Châu Thanh vẫn úp mặt vào gối, lí nhí: “Người em đau, không dậy được.”
“Đau ở đâu? Anh xem nào.”
Ở đâu cũng đau cả, nhưng cô chỉ chỉ vào eo, nơi ê ẩm nhất, “Đây”.
Lục Hoài Nam nhẹ nhàng nhấn vào eo Châu Thanh, “Anh giúp em thoải mái, em phải dậy nghe chưa?”
Bàn tay anh to lớn, động tác không thuần thục, nhưng nhấn vào những nơi đau nhức nhất, hết mức dễ chịu.
Qua một lúc, Châu Thanh không còn động nữa, Lục Hoài Nam hơi ngẩn người, “Nhóc, em ngủ tiếp à?”
Giờ phút này, Lục Hoài Nam thật lòng lực bất tòng tâm mà thở dài, tuyệt đối đầu hàng, không gọi nữa.
Lần mò trong cơn mơ rất lâu, Châu Thanh mới lờ mờ tỉnh giấc, giấc mơ này chẳng ra đâu vào đâu cả, một chi tiết cũng không nhớ nổi.
Khẽ vươn người cử động, cơn ê ẩm toàn thân càng rõ hơn.
Thêm một lúc nằm lười trên giường ngắm trần nhà, Châu Thanh chậm rãi rời phòng.
Lục Hoài Nam đang cặm cụi nấu ăn trong bếp, giờ này chỉ có thể là làm bữa tối.
“Heo lười, dậy rồi?”
Nhớ chuyện đêm qua bị anh hành lên bờ xuống ruộng, sáng ra còn cả gan phá giấc của cô, rất muốn phát tiết mà cắn cho mấy cái.
“Nói ai là heo?”
Ngừng động tác, Lục Hoài Nam ngập ngừng định nói gì đó, nhưng lại thôi.
“Anh…nói anh.”
Châu Thanh hừ lạnh: “Vậy còn được.”
Tầm mắt rơi vào bó hướng dương dựng một góc cạnh trên tủ giày, hỏi: “Hoa ở đâu đấy anh?”
“Hả? Anh cũng không biết.”

“Hoài Nam, ngày anh nằm viện cũng có một bó đặt trước phòng bệnh, là bạn anh?”
Lục Hoài Nam ngừng tay, cùng Châu Thanh đến mở bó hoa, bên trong có tấm thiệp ghi cả tên của hai người, tên người gửi thì không.
“Anh còn tưởng là bạn em, thứ hai tuần nào cũng có một bó đặt trước nhà mình.

Dạo trước ghi mỗi tên em, mãi hôm nay mới có tên của anh.”
“Em lại tưởng anh mua, chưa kịp mắng vì lãng phí tiền.”
“…”
Không ai tặng không cho ai thứ gì, bó hoa này quả thực quá đáng ngờ.
Bỗng, khí sắc của Lục Hoài Nam tụt giảm, “Họ Dư tặng em?”
“Không thể nào, cậu ta không biết em thích hoa gì.”
“Sao em chắc chắn?”
“Ngày trước khi ba mất, tháng nào em chẳng mua một bông ly đến mộ ba.

Có lần Dư Nghiêm thấy, hỏi em thích hoa ly, em không muốn người khác biết quá nhiều về mình nên nói mình thích thật.”
Suy tư mấy hồi, Châu Thanh nói tiếp: “Bây giờ nhớ lại, người biết em thích hoa hướng dương chỉ có anh, Mộ Từ An, ba mẹ nuôi và…” ba mẹ ruột.
“Hoài Nam, những bó hoa xuất hiện từ lúc nào?”
Lục Hoài Nam đặc biệt ấn tượng với ngày đó, sao có thể quên?
“Ngày em nghĩ quẩn.”
Tạ Chính Khanh mãi sau này mới gặp cô, vậy bó hoa từ đâu mà ra?
Không thể gửi nhầm, vì mảnh giấy kẹp ở sâu dưới những bông hoa ghi rõ ràng họ tên người nhận.
Bất chợt nghĩ đến một khả năng, Châu Thanh rùng mình: “Không phải là…vong đấy chứ?”
Lục Hoài Nam bày vẻ mặt nghiêm túc, “Có thể lắm.”
Châu Thanh bỏ lại bó hoa cho anh, chạy tọt vào phòng tắm.
“Huhu anh đừng dọa em.”
Truyện được đăng tại Vieread.com!.

Nhấn Mở Bình Luận