Kẻ Khùng Người Điên
Sáng hôm sau, Nhạc Minh Tâm và chồng dậy từ rất sớm, cùng nhau làm bữa sáng, bữa ăn đầu tiên cả nhà được đoàn tụ.
Tạ Chính Dương gắp thức ăn cho Châu Thanh, hỏi: “Mấy năm qua con sống tốt không?”
“Dạ vâng, tốt lắm ạ.”
Lâu quá, Châu Thanh không còn nhớ rõ mùi vị của bữa cơm ba mẹ nấu, nhưng mùi vị hiện tại, ngon vô cùng.
“Mẹ, mẹ nhận ra con từ hôm gặp cướp ạ?”
“Ừ, nhưng mẹ không chắc chắn, lúc biết thì không tìm được con nữa.
Ngày sau đi lấy thuốc cho bé Đậu, mẹ mới gặp.”
“Người nói chuyện với bé Vũ Nam là mẹ?”
“Phải, là mẹ.”
“Tặng hoa hướng dương cũng là mẹ?”
“Mẹ không biết con còn thích hoa hướng dương không, nhưng vẫn muốn tặng cho con.”
Lục Hoài Nam nói: “Hoa không ghi rõ người gửi, vợ con chắc chắn sẽ không nhận đâu thưa bác, đều là con thay cô ấy nhận.”
“Phải đấy mẹ, hơn nữa, mẹ không cần phải tuần nào cũng gửi hoa đến, mất công lắm.”
Nhạc Minh Tâm kinh ngạc: “Hả? Mẹ chỉ gửi đến từ sau ngày Hoài Nam nằm viện thôi, trước đó đâu biết nhà hai đứa ở đâu mà gửi?”
Vậy những bó hoa trước là của ai?
Châu Thanh không muốn làm mọi người lo lắng, đành biện đại một câu chuyện: “Vậy chắc là bạn con.”
Tạ Chính Khanh lái sang chủ đề khác, “Lát nữa cùng anh về nhà đón Tết nhé?”
“Phải đấy con, bao lâu rồi mẹ chưa được sắm đồ Tết cho con,” Nhạc Minh Tâm nói chậm lại: “Ân của mẹ có còn thích mặc áo dài không? Mẹ mua cho con.”
Đầu óc Châu Thanh sau một hồi rối mù, cuối cùng bị cô cưỡng chế vận động: “Ba, mẹ, anh hai…con đã hứa sẽ sang nhà chồng đón Tết cùng gia đình anh…”
Thấy con gái khó xử, Tạ Chính Dương phẩy tay cười: “Không sao không sao, mùng một Tết nội, mùng hai Tết ngoại.”
Lục Hoài Nam suy nghĩ rất nhanh, rồi đề xuất: “Nếu hai bác không để ý, nhà mình sang nhà con cùng nhau đón Tết.”
Tạ Chính Dương mong được con gái được cùng gia đình đón Tết đã nhiều năm, nghe được lời này của Lục Hoài Nam, ông lập tức đáp: “Có được không con?”
“Vâng, nhà con rộng, đủ chỗ cả vợ chồng Khanh ở, hai bác đừng lo.”
Tạ Chính Dương mừng rỡ, khóe miệng tưởng chừng sắp chạm đến mang tai, “Được, được, làm phiền gia đình con.
Mà làm rể đến nơi rồi, gọi ba mẹ đi con ạ.”
Lục Hoài Nam tức khắc gật đầu, giống như anh đã chờ đợi sự công nhận này từ rất lâu, “Vâng, thưa ba mẹ.”
***
Chiều 30 Tết, khí xuân tràn về khắp mọi nẻo đường.
Đào nở, phố đông, thơm ngát hương hoa một dãy phố, hòa với tiết trời se se lạnh.
Trước cổng nhà Lục Hoài Nam bày hai chậu đào lớn, từ cổng vào sân điểm cả dãy lồng đèn đỏ, hai bên cửa lớn còn có hai chậu quất trĩu quả được trang trí mấy món phụ kiện nổi bật.
Lục Hoài Nam mua về một bó hoa ly và một bó tuyết mai lớn.
Hoa ly để tưởng nhớ đến ba mẹ nuôi của Châu Thanh, mong rằng nếu có linh thiêng, họ sẽ về đây, cùng vợ chồng anh đón Tết.
Ba Lục và Lục Hoài Quân ở ngoài sân bắt củi, mẹ Lục cùng Lục Thanh viên gói bánh chưng, Châu Thanh cắm hoa.
Châu Thanh lủi thủi trong bếp cũng buồn, nên tay ôm bó tuyết mai, tay cầm bình bông, ra sân ngồi, vừa cắm vừa chung vui với mọi người.
Ba Lục lại ngồi gói bánh cùng vợ, hỏi Châu Thanh: “Chừng nào nhà con mới đến?”
“Con cũng không biết, chắc sắp rồi ạ.”
Mẹ Lục bất ngờ với bình tuyết mai được cắt tỉa tỉ mỉ, “Dâu này, con cắm còn đẹp hơn cả mẹ đấy.”
Châu Thanh ngại ngùng, đang không biết nên đáp lại bà ra sao thì Lục Hoài Nam lên tiếng: “Vợ con mà mẹ.”
“Ghớm! Một tiếng vợ, hai tiếng vợ, mai mốt mà bắt nạt con bé thì biết tay mẹ nghe con.”
Châu Thanh cắm tuyết mai xong, trưng lên bàn rồi cùng ngồi lại gói bánh.
Châu Thanh chưa từng gói bánh chưng nên tay chân luống cuống, ấy vậy mà ba mẹ Lục chỉ dạy rất tận tình.
Hoàng hôn dần buông xuống phía khu vườn rộ những chậu cúc vạn thọ, Lục Hoài Nam với tay mở công tắc, từ nhà đến vườn bỗng chốc sáng rực theo từng dãy đèn lồng đỏ.
Bíp.
Tạ Chính Khanh đỗ xe vào thẳng gara, sau đó cả nhà anh bước xuống.
Ông bà Lục vui mừng ra đón, ông Lục: “Chào anh chị sui, mời anh chị vào.”
“Con chào ba mẹ.” Châu Thanh cùng Lục Hoài Nam đi lại.
Vừa thấy Lục Hoài Nam, Tủn đã bổ nhào đến, Lục Hoài Nam theo đà bồng cậu bé lên.
“Chào cô chú, chào ông bà ạ.”
Bà Lục cười cười, xoa đầu Tủn: “Chào cháu, ngoan quá.”
Ánh mắt Châu Thanh đã va vào cô bé trắng trẻo mặc váy hồng đang yên vị trên tay Tạ Chính Khanh, “Bé Đậu à anh?”
“Ừm, Đậu à, chào cô đi con.”
Bé Đậu với với tay về phía Châu Thanh, nắm nắm mấy cái, “Cô ơi, bế, bế.”
Trái tim này của Châu Thanh không chống cự nổi nữa rồi, cô bé không phải đáng yêu, mà là cực kỳ đáng yêu.
Châu Thanh bế Đậu vào lòng, lén lút hít lấy hít để mùi hương trẻ nhỏ, quyến rũ quá đi mất.
Vào nhà, cả hai bên ngồi lại gói bánh chưng, chớp mắt, trời đã tối đen.
Lục Hoài Quân lôi máy chiếu cỡ lớn ra ngoài sân, mở chương trình thường niên cho cả nhà thưởng thức: Gặp nhau cuối năm.
Không biết vì sao, bé Đậu rất quấn Châu Thanh, Ngụy Yên dỗ mãi vẫn không buông, thành ra Châu Thanh bế mỏi quá, đành nghỉ chân ở ghế đá rồi đặt bé ngồi vào lòng, bên cạnh còn có Tủn và Lục Hoài Nam đang xếp Lego.
“Đậu à, thơm cô cái nào.”
“Dạ dạ.”
Bé Đậu thơm Châu Thanh một cái, Châu Thanh thưởng lại gấp đôi, nhưng cảm thấy không đủ, cô cắn nhẹ vào má bé rồi thở một hơi, trông cô không khác một kẻ vừa say thuốc phiện là bao.
Tủn ngồi bên vô cùng ganh tị: “Cô ơi, con cũng muốn thơm.”
Châu Thanh tít mắt: “Nào, lại đây.”
“Không được!” Lục Hoài Nam túm Tủn lại, “Nam nữ thụ thụ bất thân, nghe chưa?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân là gì hả chú?”
Châu Thanh khúc khích cười: “Là con mực.”
“…” Lục Hoài Nam cứng họng mấy hồi, lúc sau buộc phải buông mấy chữ để cảnh cáo: “Tóm lại, đừng đụng đến vợ chú.”
Tủn bĩu môi tỏ vẻ không cam lòng, Lục Hoài Nam ngỏ ý: “Thích thì chú thơm cháu?”
“Cháu…cháu chê,” Tủn rợn người, bỏ chạy về phía ba mình: “Ba ơi, chú Nam biế.n thái.”
Lục Hoài Nam: “…”
Châu Thanh không nhịn được mà cười phá lên: “Đấy, có phải mình em thấy anh biế.n thái đâu.”
Lục Hoài Nam đen mặt, sát lại gần cô, nói nhỏ: “Đột nhiên, anh muốn cho em biết thế nào là biế.n thái.”
“Em không cần! Ở đây còn có con nít đấy.”
Lục Hoài Nam dù biết không được, nhưng anh vẫn muốn thử, “Đậu à, lại ba Khanh chơi đi con.”
Đậu chăm chăm nhìn anh, rồi hôn má Châu Thanh như một sự khiêu khích, “Không thích.”
“Đúng rồi, đừng bỏ lại cô, Đậu nha.”
“Dạ dạ.”
Lực bất tòng tâm, Lục Hoài Nam chỉ biết thở dài, quay lại công việc gọt trái cây cho hai cô cháu.
“Nhóc này, em không thích dâu, sao hồi đó lại nói là ngọt?”
“A?” Châu Thanh nhíu mày, cố gắng lục lại trong kí ức, rồi “à” lên một tiếng: “Ngày vui của anh, em không muốn làm anh cụt hứng.”
Lục Hoài Nam ngừng động, lát sau mới nói: “Về sau phải nghĩ cho mình nữa.”
“Em biết rồi mà.”
Nói đi vẫn phải nói lại, người thật sự cần nghĩ cho mình là Lục Hoài Nam.
Lần anh tự mình chui vào rọ làm nạn nhân, giúp cô có bằng chứng, cô thật sự đã sợ chết khiếp.
So với việc gượng ăn một trái dâu để anh vui chẳng đáng là bao.
Linh tính thấy điều gì, Châu Thanh lén lút nhìn ánh mắt anh,“Anh này, anh thích con trai hay con gái?”
“Con trai.”
“Anh trọng nam khinh nữ à?”
Lục Hoài Nam nhéo nhẹ má Châu Thanh, “Anh không, nhưng nhà chúng ta có một công chúa là đủ rồi.”
“Ồ…” Câu nói đó của Lục Hoài Nam khiến Châu Thanh ngơ ngẩn rất lâu, mãi khi điện thoại đổ chuông, cô mới sực tỉnh lại.
Đoàn Trọng Tân vỗ vỗ tay, [Chào bà con].
Hoằng Khoan nằm trên giường bệnh, ăn nốt trái nho, “Vâng, chào lão.”
Sở Nghiên thấy bé gái Châu Thanh ôm, thốt lên: [Chị Thanh! Chị có con từ khi nào?]
Trời ơi, nếu Sở Nghiên có mặt ngay tại đây, Châu Thanh chắc chắn sẽ kí vào đầu cô gái này một cú thật đau cho tỉnh táo.
Mới đăng kí kết hôn chưa bao lâu, lễ cưới chưa diễn, đào đâu ra một bé gái 3 tuổi?
“Chị cú cho bây giờ, đây là cháu chị, đáng yêu không?”
Tằng Hi vừa ăn mứt, vừa cười: [Đứa bé nào vào tay chị mà chẳng đáng yêu].
“Ngại ghê,” Châu Thanh bỗng nhớ đến một chuyện, híp mắt nhìn vào màn hình phía Sở Nghiên: “Nghiên này, cổ em có đeo một cái nhẫn, chị xem được không?”
Sở Nghiên ngó xuống, giơ cái nhẫn được treo với sợi dây chuyền, [Đây ạ].
Đạt được mong muốn, Châu Thanh gật đầu, “Được rồi, đẹp đấy.”
Lục Hoài Nam hướng mắt vào màn hình, “Thích, anh tặng em một cái.”
Kiểu dáng chiếc nhẫn quả thực khá bắt mắt, nhưng cách thiết kế cầu kì như vậy, còn có viên kim cương đính giữa, Châu Thanh cảm thấy có chút khoa trương, không phù hợp với người theo chủ nghĩa tối giản như cô.
Hơn cả, Châu Thanh hỏi thăm chiếc nhẫn của Sở Nghiên không phải vì muốn mua, mà là vì mục đích khác.
“Mua gì mà mua, có nhẫn cầu hôn của anh là đủ rồi.”
Đoàn Trọng Tân híp mắt: [Tay lái lụa, đang đâu đấy?]
“Nhà chồng, làm sao?” Thấy Đoàn Trọng Tâm ngập ngừng, Châu Thanh chợt hiểu ý, cô cười khẩy: “Đậu Xanh của lão đang xem Táo với ba mẹ, muốn ra mắt không?”
[Thôi…để khi khác].
Hóa ra ông anh họ Đoàn thường ngày kiêu ngạo bao nhiêu, đụng đến việc gia đình, anh ta cũng biết rén.
Hoằng Khoan buồn cười, Đồng Manh hốt hoảng che trước vết mổ của anh, giọng điệu vài phần trách móc: [Đừng cười nữa, anh muốn khâu lại lần nữa à?]
Khoảnh khắc Hoằng Khoan ngậm miệng lại, cả đám được dịp cười phá lên.
Đoàn Trọng Tân: [Này thì cười ông hả mày].
Hoằng Khoan cũng chẳng vừa: [Đợi đấy con ạ].
Châu Thanh: “Sắp nghoẻo chưa ông anh?”
Hoằng Khoan: [Úi xời, đời anh còn dài chán].
Đồng Manh khẽ đánh vào vai anh, Hoằng Khoan giả vờ xoa xoa nơi vừa bị cô đánh, [Sao đánh anh?]
[Anh nói nhảm]..