Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ
Phấn khích chạy bộ
Thời điểm Khuất Diễn Trọng nhìn con cún trong thùng giấy, Tống Sanh cũng nhìn thấy anh.
Không ngờ sẽ gặp lại trong tình cảnh này, hai mắt Tống Sanh sáng lên, ôm cái thùng đứng dậy: "Giáo sư Khuất!" Lúm đồng tiền trên má vốn mơ hồ nay vì nụ cười của cô mà thêm rõ ràng.
Tống Sanh gọi một tiếng, cún con trong thùng cũng hướng Khuất Diễn Trọng sủa mấy tiếng gâu gâu.
Bề ngoài Khuất Diễn Trọng tuy lạnh lùng, nhưng trên thực tế mọi người chỉ vì gương mặt không cảm xúc của anh mà nhận xét như vậy. Bản thân lúc trước cũng sợ hãi, sau đó không tự chủ cách xa anh. Trong tình huống bình thường, ngoại trừ nói không nói chuyện yêu đương, Khuất Diễn Trọng sẽ không quanh co nhiều lời nhưng anh vẫn là người thiện lương lễ phép, ít nhất trong mắt Tống Sanh anh chính là vậy.
Sau chuyện của Tề Quan Hà lần trước, Tống Sanh thầm đặt cho anh biệt hiệu "người tốt không nói nhiều".
Thấy Khuất Diễn Trọng cầm hai túi đồ, trên người mặc áo lam rộng thùng thình và quần đen, đứng đó một lúc lâu cũng không nói chuyện, Tống Sanh đành lần nữa chủ động giới thiệu: "Giáo sư Khuất, anh không nhớ tôi sao? Tôi là Tống Sanh, cảm ơn anh lần trước đã mời tôi và Tề Quan Hà ăn cơm."
Nói thật, Khuất Diễn Trọng không nhớ tên cô, dù sao cũng không phải người cần liên hệ nhiều, hẳn sẽ không thường xuyên gặp mặt, cho nên đảo mắt anh liền quên. Hiện tại, thầm nhớ lại, anh mới lên tiếng chào hỏi: "Chào cô."
Cách dùng từ theo tiêu chuẩn, một câu vô nghĩa cũng không có, như người bình thường không phải sẽ hỏi "Trễ thế này cô chưa ăn cơm sao" hoặc là "Thật trùng hợp, cô ở đây làm gì" sao? Tống Sanh thầm nghĩ, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của Khuất Diễn Trọng, cô cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Ngồi cả buổi chiều mới gặp được người quen, Tống Sanh nhịn không được mà bắt đầu lảm nhảm: "Trễ vậy rồi giáo sư Khuất còn chưa ăn cơm sao? Chắc anh định về nấu cơm đúng không? Còn biết nấu ăn, thật sự quá lợi hại, tôi chỉ có thể nấu mì, những thứ khác đều không biết làm."
"Đúng rồi, giáo sư Khuất, anh ở gần đây sao? Thật trùng hợp. Hôm nay tôi chạy loạn tới đây, vô tình thấy chú cún này bị chủ nhân vứt bỏ nên mới nhặt về. Tôi nghĩ ở đây người qua lại nhiều nên thử vận may, xem có ai tình nguyện mang nó về nuôi hay không, nhưng ngồi cả buổi cũng không thấy ai. Giáo sư Khuất, anh có muốn nuôi chó không?" Tống Sanh dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Khuất Diễn Trọng, "Chó là bạn của con người, nuôi nó cuộc sống của anh sẽ không bao giờ còn cô đơn nữa! Chú cún đáng yêu như vậy, mỗi ngày gặp nó tâm trạng anh sẽ tốt lên."
Nói tới đây, Tống Sanh phát hiện bản thân thật giống quảng cáo, hơn nữa còn thành thục hơn bọn họ. Nhìn Khuất Diễn Trọng trước mặt không nói lời nào, cô không khỏi ảo não, cô nói một đống, người ta một câu cũng không đáp lại sao? Nghĩ tới việc giáo sư Khuất từng giúp đỡ mình, Tống Sanh nghĩ vẫn là đừng làm người ta ghét bỏ, cho nên ho khan một tiếng, lại nói: "Chắc giáo sư Khuất không rảnh nuôi chó, vậy tôi ở đây chờ tiếp, không quấy rầy anh nữa, anh mau lên nhà nấu cơm đi."
Ai ngờ Khuất Diễn Trọng không chỉ không đi, còn nói: "Chung cư không cho nuôi thú cưng."
Tống Sanh như bừng tỉnh: "Thì ra là vậy, tôi nói mà, sao một người tới hỏi cũng không có chứ? Cảm ơn giáo sư Khuất, tôi tới nơi khác thử xem."
Cô cẩn thận ôm thùng giấy đi xuống bậc thang, lại nghe Khuất Diễn Trọng lần nữa lên tiếng: "Tôi quen một người, cậu ấy mở cửa hàng thú cưng, cách đây không xa, cậu ấy chắc sẽ thu nhận nó."
Tống Sanh sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười, liên tục gật đầu: "Được được được, đi thôi."
Khuất Diễn Trọng gật đầu rồi xoay người đi, Tống Sanh cũng vội vàng đuổi theo. Khoảng cách giữa hai người đúng ba bước chân. Khuất Diễn Trọng tựa như chần chờ, nhưng cũng không nói gì cả, chỉ nghe Tống Sanh bắt đầu lảm nhảm.
"Giáo sư Khuất, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?" Tống Sanh vừa hỏi, chú cún trong lòng cô lại sủa một tiếng.
"Hơn hai mươi phút."
"Lần này phiền anh quá, đúng rồi giáo sư Khuất, anh có đói bụng không?"
"Không đói."
Lấy trực giác của dã thú, Tống Sanh cảm thấy Khuất Diễn Trọng tựa hồ không có phản cảm với cô, cho nên lá gan tăng lên, trực tiếp hỏi: "Năm nay giáo sư Khuất bao nhiêu tuổi rồi?"
Khuất Diễn Trọng vẫn trả lời ngắn gọn: "Hai mươi chín."
"Chỉ hơn tôi bảy tuổi nhưng lợi hại hơn tôi rất nhiều, chị Phương Tĩnh có kể sự tích của anh, đúng là quá lợi hại, tôi rất ngưỡng mộ anh, anh có thể ký tên cho tôi không?" Thời điểm nói lời này, hai mắt Tống Sanh trông mong như sao nhỏ lập lòe trên trời.
Khuất Diễn Trọng nghiêng đầu nhìn cô, phát hiện ánh mắt và biểu cảm của cô giống hệt chú cún trong lòng. Đôi mắt tròn xoe, lúc nào cũng lộ ra ý cười, bộ dáng nhìn anh giống như đang vẫy đuôi. Vì sao anh lại có cảm giác con người sẽ vẫy đuôi chứ? Khuất Diễn Trọng lại nhìn phía trước, gật đầu.
"A, đồng ý rồi, giáo sư Khuất đúng là người tốt, giáo sư Khuất đúng là sao trên trời."
Khuất Diễn Trọng dừng một chút, sau đó lại gật đầu.
Tống Sanh thấy anh có phản ứng này quả thật cảm động muốn khóc, là ai, ai nói giáo sư Khuất quý phái lạnh lùng, nói chuyện rõ ràng tốt như vậy. Đối với một người hoàn toàn không thân như cô, gặp ai cũng chuốc phiền toái, anh đều hỏi gì đáp nấy, có yêu cầu gì cũng đồng ý, quả thật là người hào phóng nhất thế giới.
Giờ phút này, trong lòng Tống Sanh vì Khuất Diễn Trọng "ngoài lạnh trong nóng" đặt một danh hiệu "người đàn ông thoạt nhìn như khối băng nhưng thực chất lại dịu dàng như miếng đậu hủ".
Khuất Diễn Trọng dễ nói chuyện như vậy, Tống Sanh càng ngừng không được. Ngay lúc cô đang nghĩ nên lấy đề tài gì tiếp tục cuộc trò chuyện, một mùi cực kỳ thơm bay tới.
Hiện tại bọn họ đang đứng trong phố ăn vặt, mùi BBQ khiến hai chân Tống Sanh dừng lại, cún con trong lòng cũng nhấc hai chân trước lên, đưa mắt nhìn xung quanh.
Tống Sanh thầm nuốt nước miếng, chỉ qua bên kia rồi xin chỉ thị: "Giáo sư Khuất, anh có thể cho tôi vài phút không? Tôi đảm bảo sẽ về nhanh thôi."
"Ừ." Khuất Diễn Trọng gật đầu, cũng nhìn qua nhưng không để ý.
Tống Sanh hoan hô một tiếng rồi ôm thùng giấy tung tăng tới quán thịt nướng. Gọi món xong, cô liền trông mong đứng chờ. Khuất Diễn Trọng đứng đây, thỉnh thoảng nhìn qua bên kia, mỗi lần đều thấy Tống Sanh sắp chảy nước miếng ra ngoài.
Cầm hai hộp thật lớn chạy về, Tống Sanh cười nói: "Được rồi, đi thôi, tôi vừa đi vừa ăn, chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian nữa."
"Vừa đi vừa ăn không tốt cho dạ dày."
Nghe Khuất Diễn Trọng nói như vậy, Tống Sanh đành phải đóng lại cái hộp đang mở, buồn bã nói: "Vậy tôi cho cún con ăn trước, sau đó rồi ăn cũng được."
Kỳ thật hiện tại cô rất muốn ăn, mùi hương này cứ phảng phất xung quanh, nếu không lập tức bỏ vào miệng thì thật quá đáng tiếc. Nhưng nghĩ tới chuyện phải để lại ấn tượng tốt, Tống Sanh đành chịu đựng nỗi đau một mình.
Khuất Diễn Trọng nhìn cô, sau đó dẫn cô xuyên qua phố ăn vặt tới công viên, đi tìm ghế đá.
Tống Sanh thấy thế liền suy đoán, có phải vị giáo sư Khuất này muốn để cô ăn trước đúng không?
Thấy Khuất Diễn Trọng rút khăn giấy trong túi ra lau ghế đá, Tống Sanh liền chắc chắn suy nghĩ này.
"Ngồi đi, ăn xong rồi đi tiếp."
Tống Sanh tưởng giáo sư Khuất chỉ lau chỗ mình ngồi, không ngờ anh vừa nói xong, tự mình lại rút thêm tờ khăn giấy lau bên kia.
Tống Sanh lần nữa bị anh là cho chấn kinh, giáo sư Khuất không phải không thích thân cận với người khác sao? Phong cách hôm nay anh thể hiện cùng những chuyện cô nghe nói quả thật chênh lệch quá lớn, tuy cô cảm thấy ở cùng với giáo sư Khuất rất tốt, nhưng tới tình trạng này khiến cô có chút thấp thỏm. Rõ ràng chị Phương Tĩnh đã nói mặc kệ là nam hay nữ giáo sư Khuất đều không nói chuyện, thậm chí là săn sóc.
Tay trái đút thịt nướng không cay cho cún con, tay phải cầm xiên thịt cay nồng, Tống Sanh vừa ăn vừa lén nhìn Khuất Diễn Trọng. Khuất Diễn Trọng tựa như không phát hiện, chỉ nhìn bóng đèn đường cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không muốn để Khuất Diễn Trọng đợi lâu, Tống Sanh ăn rất nhanh, nhưng anh lại bình tĩnh nói: "Ăn từ từ."
Tống Sanh liền bất giác ăn chậm lại, toàn tâm toàn ý thưởng thức.
Chờ bản thân và cún con đã no bụng, cô mới nghiêng đầu cười với Khuất Diễn Trọng: "Xong rồi, chúng ta đi thôi."
Ngay lúc ánh mắt đang nhìn chằm chằm anh, Khuất Diễn Trọng không nói chuyện, chỉ lấy một túi khăn giấy đưa cho cô, sau đó cầm túi đồ đứng lên rời đi.
Tống Sanh lúc này mới hoàn hồn, xoa xoa khóe miệng, quả nhiên bên trên còn dính ít mỡ và ớt cay. Cô xấu hổ lau đi, thuận tay lau luôn miệng cho chú cún.
Tâm trạng vừa rồi rõ ràng rất tốt, Tống Sanh vừa đi vừa cảm thấy rối lòng, hai người không còn nói chuyện với nhau nữa. Rất nhanh, bọn họ tới một cửa hàng thú cưng khá lớn, ông chủ bên trong là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vừa thấy Khuất Diễn Trọng thì mặt đầy kinh ngạc. Nghe Khuất Diễn Trọng giải thích, ông mới nhìn cún con Tống Sanh đang ôm phía sau, cười gật đầu đồng ý.
Thời điểm Tống Sanh và Khuất Diễn Trọng rời đi, cún con đột nhiên sủa lên, dường như đang luyến tiếc cô. Tống Sanh bỏ không được, đứng bên ngoài trông mong nhìn một hồi. Khuất Diễn Trọng cũng không thúc giục, chỉ ở cạnh chờ cô lấy lại tinh thần.
"Cô có thể tự mình nuôi." Lúc trở về, Khuất Diễn Trọng đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, Tống Sanh liền cúi đầu: "Tôi cũng muốn nuôi, thú cưng đáng yêu như vậy, nhưng từ nhỏ tới lớn tôi nuôi cái gì cái đó cũng chết, không có thứ gì sống quá một tháng. Để tôi nghĩ lại đã, trước kia tôi có nuôi anh vũ, chuột Hà Lan, cá vàng, thỏ con, rùa đen, thằn lằn, mèo, chó, chim sẻ và ếch xanh. Tóm lại không có một ngoại lệ, chưa đến một tháng chắc chắn sẽ chết, đã vậy còn không rõ nguyên nhân. Anh trai nói chúng đều bị tôi nguyền rủa. Mỗi lần thú cưng chết, tôi đều khóc tới không ăn cơm, ba mẹ nhìn thấy liền không cho tôi nuôi nữa, tôi cũng không dám nuôi, thú cưng nên có cuộc sống của nó, sao tôi có thể đi hại nó được?"
Từ nhỏ Tống Sanh đã thích trẻ con và động vật, gần nhà có mấy đứa bé, có ai không được cô cho ăn. Còn về thú cưng, cô chỉ có thể nhìn nhà người ta nuôi cho đỡ ghiền.
Ký ức đau buồn đột nhiên bị gợi lại, Tống Sanh còn đang chìm đắm trong đó thì nghe Khuất Diễn Trọng nói: "Chụp hình chung."
Tống Sanh được anh nhắc nhở, trong nháy mắt cả người như sống lại, lập tức lấy di động ra. Cuối cùng không chỉ có chụp chung, hình chỉ có một mình Khuất Diễn Trọng cũng bị cô chụp mấy tấm.
Nhìn sống lưng anh biến mất trong đêm tối, Tống Sanh cúi đầu nhìn di động, trên màn hình là gương mặt không biểu cảm của Khuất Diễn Trọng và cô cười không khép được miệng, sự đối lập trông có vẻ buồn cười, nhưng... Cô thật sự rất vui!
Người qua đường thấy một cô gái nhìn di động bỗng nhiên la lên, sau đó nhảy cẫng cao ba mét, gào to: "Tôi muốn chạy bộ!" Nói rồi cô liền nhảy nhót chạy đi.