Chương 29

Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Làm thế nào để dỗ dành một người?

"Trời ạ, chị Sanh bị em hại chết rồi." Tống Sanh rên rỉ ôm đầu ngồi xổm xuống, Manh Manh nhà cô chắc chắn sẽ tức giận, khó trách khi trước cô nhắn tin cho anh, ít nhất anh đều trả lời "Ừ" một tiếng, thế mà lúc này một cái tin nhắn trả lời cũng không có, khi nãy cô còn tưởng anh không đọc, hiện tại xem ra, tuyệt đối là vì cảm thấy cô lừa anh mà tức giận.

Tống Ly Thụ nhìn bộ dáng này của cô, trong mắt hiện lên mất mát.

Không chờ cậu phản ứng, Tống Sanh đã dứt khoát đứng dậy. Cô mở túi lấy tiền nhét vào tay Tống Ly Thụ, nói: "Tiểu Thụ, em xuống dưới, đối diện chung cư, đi bộ khoảng 20m sẽ gặp một nhà hàng mới mở sáng nay, rau xào trong đó không tệ, một mình em ăn cơm đi."

Cô lại lấy chìa khóa phòng đưa cho cậu: "Còn đây là chìa khóa phòng chị, ăn xong thì về ngủ, có chuyện gì chờ chị ngày mai trở về rồi nói, có biết không?"

Tống Ly Thụ rũ đầu nhìn đồ trong tay, chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Sanh Sanh buổi tối không về nhà sao?"

"Ừ, cho nên một mình em ngoan ngoãn ăn cơm rồi về nhà, có biết chưa?" Tống Sanh vừa nói vừa đẩy thằng em họ cao hơn mình một cái đầu về phía thang máy.

"Tiểu Thụ, em phải ngoan ngoãn đó, bằng không chị Sanh sẽ tức giận." Thời điểm nói lời này, cô vẫn mỉm cười, vẫy tay với Tống Ly Thụ.

Cửa thang máy vừa đóng, nụ cười trên mặt Tống Sanh lập tức biến mất, một khi cô trở nên nghiêm túc, toàn thân sẽ toát ra loại cảm giác khiến người ta cảm thấy áp lực.

Giờ khắc này, biểu tình của Tống Sanh vô cùng tối tăm và ngưng trọng. Có điều, vẻ mặt này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, rất nhanh cô lại không phục bộ dáng bình thường, xoay người đi tới cửa nhà đóng chặt của Khuất Diễn Trọng, gãi đầu thở dài một hơi. Vấn đề em họ bên này tạm thời không nói, bên phía giáo sư Khuất thật khiến cô cảm thấy không biết giải quyết thế nào.

Đây là lần đầu tiên cô yêu, cũng là lần đầu tiên phải dỗ bạn trai.

Có lẽ quá để ý, khó tránh sẽ lo mất cái này sợ mất cái kia.

Tống Sanh đứng trước cửa nhấn chuông, bên trong không có phản ứng. Đợi thêm một lúc, cô lại nhấn chuông cửa, gọi: "Manh Manh, mở cửa đi, mở cửa cho bạn gái mình đi, em nhớ anh lắm..."

Vẫn không có phản ứng.

Ngay thời điểm Tống Sanh nghĩ có nên dứt khoát gân cổ nói chính mình đang buồn nôn hay không, cửa mở.

Nhìn Khuất Diễn Trọng vẫn như thường ngày đứng trước mặt mình, Tống Sanh đột nhiên nói không ra lời. Cách màn hình di động, những lúc nhắn tin, cô có thể không biết xấu hổ, cách cánh cửa cô có thể mặt dày, nhưng thời điểm thật sự đối mặt, kỳ thật cô trông giống hệt một em gái bình thường. Cô xoắn ngón tay không biết phải nói cái gì, chỉ lẳng lặng nhìn sắc mặt của anh, rất bình thường.

Khuất Diễn Trọng mở cửa, lấy đôi dép lê trong tủ giày đưa cho Tống Sanh, sau đó xoay người vào trong. Tống Sanh lập tức đi theo, một bên đổi dép một bên thở phào nhẹ nhõm, có thể để cô vào nhà, điều đó chứng minh anh không phải rất tức giận.

Kế tiếp giải thích rõ ràng thì sẽ không sao.

Tốn Sanh mang dép lê đi theo sau Khuất Diễn Trọng, ho khan một tiếng, nói: "Manh Manh, kyf thật người anh vừa gặp ngoài cửa..."

"Ăn cơm." Khuất Diễn Trọng nhàn nhạt cắt ngang lời cô.

"À." Tống Sanh nhìn vẻ mặt quá mức bình tĩnh của anh, thật không thể xác định anh rốt cuộc có tức giận hay không, dù sao phía trước cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi. Đem lời định nói nuốt trở về, cô sờ bụng của mình, xác thật đã rất đói. Vì thế, cô ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, nhận chén cơm Khuất Diễn Trọng đưa qua, bắt đầu ăn.

Khả năng nấu nướng của Khuất Diễn Trọng không phải quá đặc biệt, đương nhiên cũng không phải quá tệ, chính là cảm giác vừa đủ, nêm nếm vừa miệng, chỉ là bữa cơm do người trong lòng tự mình làm, hương vị khi ăn đương nhiên sẽ khác, cho nên bình thường Tống Sanh vốn chỉ ăn một chén cơm, ở chỗ này liền muốn thêm một chén.

Nếu luôn ở cùng Khuất Diễn Trọng như vậy, cô khẳng định sẽ mập ra.

Tống Sanh nghĩ nghĩ, bằng tốc độ nhanh nhất mà ăn xong chén cơm, sau đó liền quấn lấy anh, ít nhất là để giải thích rõ ràng hiểu lầm vừa rồi. Vì thế Khuất Diễn Trọng thu dọn chén đũa trong bếp, cô cũng bám theo như cái đuôi.

Khuất Diễn Trọng rửa chén, cô liền kề sát bên anh: "Manh Manh, cái người vừa tự xưng là bạn trai em kỳ thật là em họ Tống Ly Thụ, là em họ ruột đó, cho nên lời cậu ấy nói chỉ là đùa giỡn, anh có phải tức giận rồi không?"

Động tác trong tay khẽ khựng lại, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, Khuất Diễn Trọng vẫn giữ im lặng, không nói gì. Hôm nay anh mặc cái áo tay dài màu sẫm, động tác cũng chậm hơn bình thường.

Trong lòng đầy nôn nóng, Tống Sanh không chú ý tới điểm này, vẫn tiếp tục nói: "Tiểu Thụ và em cùng nhau lớn lên, bị nhà em chiều hư, hơn nữa cá tính của nó có chút vấn đề, vì vậy... Tóm lại, bạn trai của em chỉ có mình anh, người đàn ông từ nhỏ tới lớn em thích chỉ có mình anh."

"Không tức giận." Nghe câu cuối cùng của cô, Khuất Diễn Trọng mới trả lời.

Tống Sanh nghe anh nói như vậy, bả vai mới thả lỏng, không ngừng cảm ơn trời đất, thì ra Manh Manh vẫn rất dễ nói chuyện.

Có điều, dường như Tống Sanh yên tâm quá sớm, bởi vì ngay sau đó Khuất Diễn Trọng lại dùng ngữ khí bình thường nói một câu: "Nhưng cậu ta thích em, anh nhìn ra được."

Anh dứt lời, biểu tình trên mặt Tống Sanh cứng đờ. Nhìn Khuất Diễn Trọng trong chốc lát, cô lộ ra nụ cười khổ, biểu tình cũng trở nên buồn rầu. Cô dựa vào bồn rửa mặt bên cạnh, duỗi tay kéo góc áo của anh.

"Em biết, đây là không đúng, cho nên em đã cố gắng tránh cậu ấy." Ba năm trước, thời điểm Tống Ly Thụ mười bảy tuổi Tống Sanh đã biết chuyện này.

Vốn bởi vì quan hệ huyết thống của bọn họ, Tống Ly Thụ lại cùng cô trưởng thành, hơn nữa IQ của cậu quá cao, những mặt khác có chút đần độn hơn người thường, đối với chuyện cậu suốt ngày quấn lấy mình Tống Sanh không để bụng, chỉ cảm thấy lo lắng cho tính cách hướng nội quái gở của cậu, không biết tương lai cậu phải sống sao.

Mãi tới hôm đó buổi trưa Tống Sanh đang nằm ngủ, Tống Ly Thụ đi tới hôn tay cô, hơn nữa còn lẩm bẩm bên tai nói yêu cô. Tống Sanh sớm đã tỉnh nhưng không mở mắt cứ như vậy mà vô tình phát hiện bí mật này, lời cậu nói thể hiện tình cảm quá mãnh liệt, cô muốn tự lừa gạt bản thân cũng không được. Dần dần cô chấp nhận sự thật này, bắt đầu không tiếng không động cách xa cậu.

Cũng không biết cậu có cảm nhận được không, Tống Sanh hạ quyết tâm muốn cậu chặt đứt ý niệm này, cậu ấy còn nhỏ, nếu không kịp thay đổi suy nghĩ không đúng này, cả đời coi như sẽ bị hủy hoại.

"Tiểu Thụ tuổi còn trẻ, chờ cậu ấy lớn hơn một chút sẽ hiểu ra vấn đề." Giải thích một câu như vậy, chính Tống Sanh cũng cảm thấy không thuyết phục.

Khuất Diễn Trọng lẳng lặng đứng nghe, động tác trong tay không ngừng, rất nhanh đã rửa xong chén bát. Từ nãy tới giờ anh chỉ mở miệng một lần, sau đó thì không có phản ứng, hiện tại nghe Tống Sanh nói cũng không để lộ thái độ gì, trông giống như là không để ý.

Tống Sanh trở nên rối rắm, nhìn bộ dáng này của anh, cô hít một hơi thật sâu rồi tiến tới ôm eo anh, đem mặt dán lên lưng người đàn ông, nhẹ nhàng nói: "Chuyện của Tiểu Thụ em có thể dẫn đường cho cậu ấy, hiện tại em cũng đã rất nỗ lực. Khi đó biết tâm tư của cậu ấy, em chỉ luống cuống một chút thôi, nhưng vừa rồi cậu ấy nói đã gặp anh, em thật sự rất sợ, em biết anh rất lợi hại, cái gì cũng nhìn ra, cho nên thật sự sợ anh sẽ tức giận. Nếu anh giận em, không để ý tới em, em phải làm sao bây giờ, trước kia bị người ta bắt cóc em cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy..."

Thanh âm của cô mỗi lúc một nhỏ, cánh tay dùng lực ôm chặt eo của Khuất Diễn Trọng.

Lúc này, Khuất Diễn Trọng rốt cuộc cũng ngừng tay, anh ấn lên lồng ngực của mình, rồi nói: "Không tức giận."

Tuy giống câu trả lời phía trước, nhưng lần này, Tống Sanh nghe xong liền thật sự thả lỏng. Chỉ là cô vẫn không buông tay, cả người vùi vào lưng của Khuất Diễn Trọng, cách lớp áo mà cọ xát, mơ hồ có thể nghe cô nói: "Thích anh nhất."

Cảm nhận được sức lực của cô, Khuất Diễn Trọng cúi đầu, tay phải cầm lấy cánh tay đang vòng ra trước của cô gái. Được anh trấn an, Tống Sanh lập tức bỏ qua cảm giác hoảng sợ vừa rồi, cánh tay nhẹ nhàng đi vào bên trong, không an phận mà sờ sờ cơ bắp ở bụng của anh.

Nhưng đúng lúc này, Khuất Diễn Trọng lại kéo tay cô ra: "Hôm nay không được."

Dựa theo tình hình hôm qua, Khuất Diễn Trọng chưa từng từ chối cô, sau động tác sờ bụng này chính là bổ nhào lên giường, triển khai bạch bạch bạch.

Nhưng hiện tại bị ngưng hẳn, Tống Sanh thật không thể nghĩ ra lý do nào khiến anh làm như vậy, chỉ cảm thấy anh kỳ thật vẫn đang tức giận.

Tự hỏi chính mình, nếu cô biết Manh Manh nhà mình có một em gái yêu thầm anh, hơn nữa còn cùng anh trưởng thành, tình cảm rất tốt, cô cũng sẽ ghen. Nghĩ tới điểm này, Tống Sanh liền ủ rũ cụp đuôi, so với vừa rồi còn hoảng loạn hơn.

Có lẽ nhận ra cảm xúc của cô gái, Khuất Diễn Trọng xoay người đối mặt với cô, lần thứ ba khẳng định: "Không tức giận."

"Em biết anh không tức giận, anh chỉ là ghen tị mà thôi." Tống Sanh mệt mỏi nói.

Khuất Diễn Trọng không nói gì, giật giật cánh tay trái ôm eo Tống Sanh, tay phải ôm cô lên, dùng tư thế thân mật ôm cô vào lòng, sau đó cúi người đáp lên cánh môi của cô.

So với mới lạ của hôm trước, hiện tại động tác của anh đã thuần thục rất nhiều. Nụ hôn giữa người với người kỳ thật là chuyện rất kỳ quái, rõ ràng chỉ là môi lưỡi chạm nhau, nghiêm túc mà nghĩ thì không khác biệt mấy với nắm tay đụng chân, nhưng cùng làm chuyện này với người mình thích, trong nháy mắt đó thật giống như bị điện giật, não thiếu oxy cái gì cũng không nhớ, điều để ý duy nhất chính là hưởng thụ sự mềm mại trên môi.

Trước khi gặp Khuất Diễn Trọng, Tống Sanh cảm thấy khi hôn môi, nếu đầu lưỡi của đối phương đi vào miệng mình sẽ rất khó chịu, kết quả sau khi gặp anh, cô mới phát hiện thì ra chuyện này lại kỳ diệu như thế.

Hoàn toàn bỏ qua cảm giác ghét bỏ khi trước, tại thời điểm này, cả người cô trở nên bủn rủn, quả thật khi được anh nuốt vào, cô vừa vui vẻ lại vừa thỏa mãn. Khi thích một người, khi được dựa vào anh gần một chút, chúng ta sẽ hi vọng cùng anh tiếp xúc tứ chi, hi vọng càng dính vào anh, cho dù có thân mật thế nào cũng không đủ.

Lúc bọn họ ở chung, đa phần đều là Tống Sanh nhiệt tình nhào tới Khuất Diễn Trọng, Khuất Diễn Trọng luôn trầm tĩnh im lặng, số lần chủ động tương đối ít.

Nhưng lần này anh chủ động, Tống Sanh cảm nhận được anh đang muốn trấn an cô. Tuy không biết anh vì sao lại không muốn làm chuyện kia, nhưng được hôn một trận, Tống Sanh nhịn không được mà vui vẻ. Cho dù lúc này phải về nhà của mình đi ngủ, cô cũng không cảm thấy khó chịu.

Sau khi tiễn Tống Sanh, Khuất Diễn Trọng kéo tay áo của mình, chỗ băng bó đã nhiễm một màu đỏ tươi. Anh không để ý, chỉ duỗi tay sờ môi của mình, sau đó tới bên cửa sổ gọi điện thoại.

Đầu bên kia truyền tới giọng nam lớn tuổi nói bằng tiếng anh, sau bao lắng đọng của năm tháng thanh âm càng trầm thấp êm tai, thật khiến người ta cảm thấy thả lỏng.

"Khuất? Cậu đúng là ít gọi điện cho tôi. Sao vậy bạn tốt, cậu gặp khó khăn gì sao?"

Trên mặt Khuất Diễn Trọng không để lộ bất kỳ cảm xúc, ngữ khí hoàn toàn không có ý thân thiện: "Daniel, tôi lại phát bệnh."

"Mấy tháng rồi cậu không phát bệnh, lần này là vì cái gì?" Người bên kia lập tức có phản ứng, "Đúng vậy, cậu không cần phải nói, tôi có thể đoán được."

"Lần này không phải nguyên nhân kia."

Chớp mắt đối phương giữ im lặng, tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại ôn hòa nói: "Vậy được rồi, nếu cậu còn phát bệnh thì lập tức tới nước M để tôi xem, làm bác sĩ tâm lý, tôi phải dùng hết khả năng giúp đỡ cậu. Nói thật, tuy tôi không có cách trợ giúp cậu, thôi miên đối với cậu cũng không có tác dụng, nhưng là bạn bè, tôi thật lòng hi vọng cậu có thể sớm ngày đi ra."

Tống Sanh về nhà của mình, phát hiện bên trong không bật đèn. Cô không khỏi cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Tiểu Thụ ăn cơm xong không trở về sao? Ánh mắt đảo qua sô pha, cô bỗng nhiên thấy một thân hình màu đen, mở đèn, quả nhiên người ngồi ở đó là Tống Ly Thụ. Cậu vẫn mặc đồ khi nãy, ôm cái ba lô, dựa vào sô pha mà ngủ.

Tống Sanh đứng ở cửa, gương mặt lộ rõ vẻ bất lực. Cô thở dài, vào phòng cầm chăn đắp cho cậu. Nhìn cậu ôm ba lô, Tống Sanh muốn giúp cậu lấy ra, để cậu ngủ ngon hơn một chút, ai ngờ động tác nhẹ nhàng lại khiến chàng trai thức giấc.

"Sanh Sanh?" Thấy tống Sanh đứng trước mặt mình, ánh mắt đằng sau cặp kính tràn đầy vui sướng, lập tức nhào tới ôm eo của cô, "Chị về rồi."

"Ừ, nếu Tiểu Thụ mệt thì nghỉ ngơi đi, phòng cho khách ở bên kia, vào tắm rửa cái đi. Em có mang quần áo theo không?" Vừa cười nói, Tống Sanh vừa nhẹ nhàng kéo cậu ra.

Tống Ly Thụ cũng buông tay, nhớ tới gì đó, cậu cẩn thận cầm ba lô lại, bên trong ngoại trừ cuốn sổ mỏng thì đó là đồ cậu tự cải tiến, đi đâu cũng mang theo. Còn cả một cái túi được gói kỹ càng, nhìn rất nặng.

Đặt cái túi lên bàn, chậm rãi mở ra, bên trong đều là đồ ăn vặt. Tất cả đều là đồ mua cạnh mấy trường đại học ở thủ đô, Tống Sanh rất thích, khi trước thường hay cùng Tống Ly Thụ đi ăn. Cũng không phải đồ gì quý giá, nhưng Tống Ly Thụ tới đây đều mang theo hết, cậu đối với chính mình chưa từng cẩn thận, chỉ riêng với cô trước nay đều như thế.

Những thứ khác cậu không mang gì cả, cái này Tống Sanh rất rõ ràng, Tống Ly Thụ là quái nhân thiên tài, mặc kệ là ăn hay ở cậu đều không để ý, có lẽ ngoại trừ cô thì chuyện cậu quan tâm chính là máy tính.

"Đồ Sanh Sanh thích ăn em đều mang tới, Sanh Sanh ăn đi." Tống Ly Thụ ôm cái chăn Tống Sanh vừa mang tới, vui vẻ nhìn cô.

Đối diện với cặp mắt thanh triệt của cậu, Tống Sanh cảm thấy lòng mình nghẹn muốn chết, nhưng trên mặt vẫn tươi cười, duỗi tay gõ đầu cậu một cái: "Chị chờ tới khuya rồi ăn, em xem quầng thâm ở mắt nghiêm trọng như vậy, cũng không biết mấy ngày rồi chưa ngủ, mai đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."

Sau khi dỗ được cậu đi ngủ, cô im lặng ngồi trên sô pha nhìn đống đồ ăn vặt. Rõ ràng đều là thứ cô thích, nhưng ăn lại không nhận ra bất kỳ hương vị gì.

Lúc này, di động đổ chuông, cô mở ra xem, hai chữ vô cùng đơn giản: Ngủ ngon. Người gửi chính là Manh Manh.

Tống Sanh lập tức cao hứng. Đúng vậy, cứ từ từ, đều là trẻ con mà, cô chậm rãi dỗ dành thì sẽ tốt thôi.

Buổi chiều ngày thứ hai, gần giờ tan tầm, dưới lâu bệnh viện thành phố S, một cô gái mặc xinh đẹp váy dài, cười rộ để lộ lúm đồng tiền trên má ôm bó hoa màu tím đứng cạnh bồn hoa, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về cửa sổ trên lầu nào đó.

Nơi đó là văn phòng của chủ nhiệm các khoa, mà cô gái trẻ tuổi ôm hoa đứng ở đây, mười người thì có chín người đều tới vì chủ nhiệm Khuất. Các y tá sớm nhìn đã thấy quen, giờ phút này nhìn cô gái kia, ánh mắt tràn ngập sự thương hạ.

Nếu người này tới chờ chủ nhiệm Khuất, phỏng chừng sẽ thất vọng trở về như những cô gái trước, dù sao chủ nhiệm Khuất trước nay chưa từng để ý ai.

Có nữ y tá cũng có ý với Khuất Diễn Trọng nhưng lại không chiếm được đối phương trong lòng vui sướng khi người gặp họa Cho dù xinh đẹp thế nào, chủ nhiệm Khuất cũng không có hứng thú.

Tống Sanh không biết các y tá kia bàn tán cái gì, cô ôm hoa toàn tâm toàn ý chờ Manh Manh nhà mình tan làm. Sáng nay đi làm, đem chuyện Tống Ly Thụ hôm qua tới kể cho Phương Tĩnh, sau khi thương lượng, cô đưa ra kết luận là đi dỗ Khuất Diễn Trọng, vì thế dứt khoát xin nghỉ buổi chiều mua hoa tới đây.

Nhấn Mở Bình Luận