Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ
Du xuân.
Văn phòng của viện trưởng bệnh viện trung tâm thành phố S, một ngày tới không ít người. Viện trưởng đang vuốt ria mép ngồi đọc sách, bỗng nhiên có tiếng đập cửa liền thuận miệng nói mời vào, người đàn ông tới khiến mọi người không thể bỏ qua.
"Viện trưởng."
"Chủ nhiệm Khuất? Khách quý khách quý, tới ngồi đi." Viện trưởng cười tới lộ nếp nhăn, chỉ có trong lòng ông biết, vị tổ tông bình thường không thích cường điệu này đột nhiên tới, nhất định là có chuyện.
Tuy người này ở bệnh viện bọn họ chẳng khác nào chiêu bài vàng, nhưng tính cách của anh thật sự quá khó để sống chung, ban đầu tới bệnh viện, bởi vì không rõ cách xử sự của anh, thật không có ai có thể nói chuyện, tới tận bây giờ, ngoại trừ thời điểm phẫu thuật cần người hỗ trợ, thời gian còn lại anh đều không có phản ứng.
Quan trọng nhất là, bởi vì vị tổ tông này được ông chủ địa vị lớn sắp xếp tới cho nên ông chỉ có thể làm theo mỗi yêu cầu của anh. Điều này vô số lần khiến các bác sĩ trong bệnh viện nghĩ Khuất Diễn Trọng chỉ tới chỗ này học tập, cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Tài nguyên tốt như vậy lại không thuộc về mình, thật là đáng tiếc!
"Khụ khụ, chủ nhiệm Khuất, cậu tới tìm tôi có chuyện gì không? Không sao, có gì cứ nói thẳng, bệnh viện chúng ta đều sẽ tận lực giúp đỡ cậu." Tuy cảm xúc với chiêu bài vàng này rất phức tạp nhưng viện trưởng vẫn nhiệt tình thể hiện lòng hữu hảo.
Khuất Diễn Trọng đặt một tờ giấy trước mặt ông ta: "Viện trưởng, tôi muốn xin nghỉ phép một tuần."
"Xin nghỉ?Chỉ là xin nghỉ?" Viện trưởng chớp mắt, ông còn tưởng người chưa từng chủ động nhờ vả người khác đột nhiên tới đây khẳng định là có phiền toái, không ngờ chỉ là xin nghỉ. Có điều, người luôn nghiêm túc chăm chỉ lại đột nhiên xin nghỉ cũng khiến ông cảm thấy tò mò.
Viện trưởng mang tâm trạng này nhìn tờ giấy xin nghỉ, tới phần lý do, bên trên chỉ viết "Cùng Tống Sanh đi chơi xuân".
Mặc dù là viện trưởng nhưng lúc này ông cũng biết biết nói gì. Ông sớm đã nghe nói chủ nhiệm Khuất quen một bạn gái nhỏ họ Tống, nhưng trực tiếp viết cùng bạn gái đi chơi xuân như vậy có phải quá qua loa rồi không?
"Sau này tôi phẫu thuật có thể cho hai bác sĩ ở cạnh quan sát."
"Được!" Viện trưởng không nói hai lời mà chấp nhận. Phải biết rằng vị này khi làm phẫu thuật không thích quá nhiều người vây quanh, thông thường chỉ có hai trợ thủ, ông muốn sắp xếp người đi theo học tập quan sát cũng không được. Lần này anh chủ động mở lời, đúng là không gì tốt hơn, dù giấy phép ghi lý do xin nghỉ thế nào cũng phải ký, có lợi thì càng tốt.
"Một tuần có đủ không, hay là tôi cho cậu thêm mấy ngày, khó có dịp cậu mới đi chơi, nghỉ ngơi lâu một chút cũng tốt."
"Không cần, đủ rồi, cảm ơn."
Về chuyện xin nghỉ này, từ tối hôm qua Tống Sanh đã có ý tưởng.
Khi đó Khuất Diễn Trọng đang ngồi ở sô pha đọc sách, là loại sách học thuật buồn tẻ anh thích đọc, Tống Sanh nhìn tới hoa mắt, người mặc quần đùi hồng phấn Ultraman lướt weibo, vừa lúc thấy ảnh chụp của một cô gái đi chơi xuân, xung quanh là một mảnh cỏ xanh cùng hoa dại.
"Đi chơi xuân." Tống Sanh nuốt trái cây trong miệng xuống, sau đó dẫm lên tay vịn sô pha, bò tới bên Khuất Diễn Trọng, "Manh Manh, chúng ta đi chơi xuân được không? Dẫn theo bọn nhỏ ở cô nhi viện Ánh mặt trời, lần trước tới em có hứa dẫn bọn chúng đi chơi rồi! Hơn nữa chúng ta chưa lần nào ra ngoài chơi cả! Anh nói xem chúng ta đi đâu chơi đây? Cả mùa xuân không thể ở mãi trong nhà, tới chỗ gần thiên nhiên, anh thấy thế nào?"
"Ừ."
Tuy cuộc đời Khuất Diễn Trọng chưa từng tiếp xúc với các hoạt động chơi xuân, nhưng chỉ cần Tống Sanh nói muốn, anh khẳng định sẽ không cự tuyệt. Vì thế xin nghỉ phép xong, Khuất Diễn Trọng vừa rời khỏi bệnh viện liền thấy Tống Sanh đang ở cửa chờ mình, trên lưng còn vác balo lớn mà mình chuẩn bị. Từ tối qua cô đã bắt đầu hưng phấn, ngủ tới nửa đêm còn bò dậy liệt kê danh sách nên mang gì. Cuối cùng, vẫn là Khuất Diễn Trọng ấn cô về giường cô mới chịu nghỉ.
Một đường tới cô nhi viện Ánh mặt trời, Tống Sanh ôm chặt balo, trong đó có đủ đồ ăn ngon. Tối hôm qua sau khi biết sắp đi chơi xuân, Khuất Diễn Trọng liền nghiêm túc lên mạng tìm hiểu công tác chuẩn bị, mang theo thuốc và đồ vật cần dùng, nhưng Tống Sanh lại nghiêm túc nói, thứ duy nhất không thể quên khi đi chơi xuân chính là đồ ăn vặt, sau đó mang tất cả đồ ăn nhét đầy balo của mình.
Sau cô còn lén lút bỏ thêm gì nữa, nhưng Khuất Diễn Trọng không nhìn thấy rõ.
Hai người vừa tới cửa cô nhi viện liền thấy một đứa bé dò đầu ra ngoài nhìn xung quanh, vừa thấy bọn họ liền hưng phấn hét lớn "Tới rồi", sau đó lạch cạch lạch cạch chạy vào. Bọn họ trước nay chưa từng được hoan nghênh nhiệt liệt như thế, lúc này đứa lớn đứa nhỏ trong viện đều đeo balo dùng ánh mắt sáng rực nhìn hai người.
Nhìn ánh mắt tỏa sáng của đám nhỏ, Khuất Diễn Trọng đột nhiên cảm thấy quen mắt, anh nhìn sang Tống Sanh bên cạnh cũng mang vẻ hưng phấn như vậy, lập tức hiểu.
Chỉ trong một lát, Tống Sanh được đám nhỏ vây quanh một vòng, cô bé thắt bím chớp mắt làm nũng: "Đại Vương, chúng ta đi đâu chơi vậy?"
Tối qua sau khi được Khuất Diễn Trọng đồng ý, Tống Sanh liền gọi cho hai viện trưởng của cô nhi viện, kêu bọn họ nói bọn nhỏ chuẩn bị sẵn sàng, có điều đi đâu chơi cô vẫn chưa nói.
"Tới nơi sẽ biết." Tống Sanh sờ đầu cô bé, vung tay nói, "Các con, Đại Vương dẫn các con đi chơi, xuất phát!"
"Chị Sanh, thân thể này của em không tiện, còn làm phiền mọi người chiếu cố, tới lúc đó sẽ chơi không vui, cho nên em không đi." Thiếu niên Diệp Vân Phi ngồi trên xe lăn nói.
Có mấy đứa trẻ nghe cậu nói vậy, bộ dáng vốn vô cùng hưng phấn lập tức thu lại, lát sau có một cậu bé cầm balo của mình, nói: "Em cũng không đi, em ở lại giữ nhà."
"Mấy đứa đi đi, mình chị ở lại giữ nhà và chăm sóc Vân Phi là đủ." Cô bé cụt tay tên Quách Duyệt vội nói.
"Để em giữ nhà! Chị Duyệt Duyệt và anh Diệp Diệp đi đi!"
"Em không đi, hai anh chị đi đi!"
Đám trẻ ngươi nhìn ta ta nhìn người mà tranh giành, tuy bọn chúng ai cũng muốn đi nhưng vẫn bày ra sự trưởng thành biết suy nghĩ.
"Đại Vương nói tất cả đi thì tất cả đi, không đi cùng nhau thì đi chơi có ý nghĩa gì chứ?" Tống Sanh bày ra bộ mặt dọa người, bọn nhỏ vừa rồi còn ồn ào cãi cọ lập tức im lặng
"Nãy giờ chị không nói gì cả, cùng là trẻ con, thời điểm có thể chơi thì cứ chơi hết mình là được, không cần phải làm ra vẻ người lớn, tới lúc trưởng thành, những lạc thú này sợ rằng các em dù có muốn cũng không hưởng thụ được." Tống Sanh xụ mặt nói, sau đó bỗng nhiên bật cười, cô tiến lên mấy bước, dứt khoát đẩy xe lăn của Diệp Vân Phi ra ngoài, "Được rồi, đừng chậm chạp nữa, nhanh lên, bằng không hôm nay không đi kịp."
"Chị Sanh..."
"Câm miệng, không câm miệng được thì nói chuyện với Diễn Trọng đi."
Diệp Vân Phi nhìn Khuất Diễn Trọng đứng cạnh chờ bọn họ, thức thời không nói nữa.
Đám nhỏ lập tức quên đi xích mích vừa rồi, hoan hô cùng hai viện trưởng xếp hàng lên xe. Tổng cộng hơn bốn mươi người, ngồi hai chiếc xe buýt, Tống Sanh và Khuất Diễn Trọng dẫn theo hai mươi đứa ngồi chiếc đầu tiên, hai viện trưởng cùng những đứa nhỏ còn lại ngồi xe thứ hai.
Tống Sanh vừa lên xe liền hô biến lấy ra cái đệm quen thuộc trong ba lô, lót ở chỗ ngồi, sau đó kéo Khuất Diễn Trọng tựa chung. Nói tiếp nghe thật buồn cười, người đàn ông lớn như vậy chưa từng đi xe buýt, cô thiếu chút đã quên luôn chuyện Manh Manh nhà mình là người ưa sạch sẽ, chỉ cần có thể, cô sẽ tạo mọi điều kiện để anh thoải mái.
Khuất Diễn Trọng sờ đầu cô: "Em làm rất tốt."
"Hả?" Tống Sanh tưởng anh ám chỉ cái đệm, qua một lúc mới phản ứng lại rằng anh là đang nói chuyện khi nãy, lập tức cười đắc ý: "Em chính là nữ vương của bọn nhỏ, có phải cảm thấy thất bại rồi không? Em khiến bọn nhỏ tâm phục khẩu phục gọi mình là Đại Vương, còn anh thì vẫn mãi là "tiên sinh"."
Tống Sanh vừa dứt lời liền có một cô bé tới bên bọn họ, xoa xoa đôi mắt, nói: "Đại Vương, em muốn ngủ."
Đám nhỏ ở cô nhi viện, đứa lớn gọi cô là chị Sanh, đứa nhỏ thì gọi là Đại Vương. Cô bé này tên Sanh Sanh, là đứa trẻ nhỏ nhân trong viện, vừa sinh ra không bao lâu đã bị vứt bỏ, có lẽ vì cô bé mắc bệnh tim, cho nên gia đình mới không cần.
An An được Khuất Diễn Trọng nhặt về từ đống rác cửa sau bệnh viện, khi đó anh đang tìm kiếm vài món đồ thì nghe thấy tiếng khóc, từ thanh âm mà lục tìm trong đống rác, anh phát hiện một đứa bé thiếu chút đã tắc thở. Sau, Khuất Diễn Trọng tự mình làm phẫu thuật cô, mới kéo cô từ cõi chết trở về. Ca phẫu thuật với tỉ lệ tử vong là 98% ở trong tay Khuất Diễn Trọng đã thành công, từ đây cô nhi viện Ánh mặt trời lại đón thêm một cô bé vừa khỏe mạnh vừa đáng yêu.
Cô bé là đứa trẻ nhỏ nhất, trước đây vì bệnh tim khiến thân thể không tốt, cho nên lớn bé trong viện đều rất quan tâm cô. Tống Sanh cũng không ngoại lệ, cô đặc biệt thích dung túng cô bé này, cho nên An An mới hay tìm cô làm nũng.
Tống Sanh ôm An An vào lòng, kéo bím tóc thắt nơ của cô bé, cười nói: "Ngay cả mắt cũng không mở được, tối qua khẳng định là không chịu ngủ, đáng đời!" Người nói câu này dường như không ý thức được chính mình cũng giống đứa nhỏ tối qua hưng phấn tới không chịu nghỉ ngơi.
Cô bé chu miệng, muốn phản bác gì đó, nhưng vừa há miệng liền ngáp một cái, vì thế chỉ lẩm bẩm hai câu rồi kéo tay áo Tống Sanh, rất nhanh chìm vào giấc.
Xe xốc nảy, có lẽ rất nhiều đứa trẻ vì tin tức du xuân mà hưng phấn tới không ngủ được, lúc này cả đám đều đã nhắm mắt. Trong bầu không khí như vậy, Tống Sanh vốn tinh lực dư thừa cũng ngáp mấy cái, vốn đang nói chuyện với Khuất Diện Trọng thì thanh âm nhỏ dần, cuối cùng cũng ngủ.
Khuất Diễn Trọng luôn chú ý tới cô, vừa thấy đầu cô lúc ẩn lúc hiện liền duỗi tay nâng đầu cô, để cô tựa vào lòng mình. Tống Sanh trong mơ màng theo bản năng ôm chặt đứa nhỏ, ở trong lòng Khuất Diễn Trọng cọ cọ mấy cái, lúc này An An đã ngủ rất sâu.