Chương 127: Cơn tuyết đáng sợ.

Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Nhìn lên bầu trời sau hành động của Zebel, giờ cậu mới để ý kỹ, tuyết đang dần biến đổi hình dạng của nó thành ngôi sao, ngôi sao năm cánh trắng long lanh, ngôi sao tựa như hi vọng, nhưng hi vọng thế giới bị tràn trong cơn băng tuyết cũng chẳng đáng để kì vọng vào cái 'hi vọng' này lắm.

"Vậy, làm sao để lấy lại sức mạnh cho cô bé này?"

"Có lẽ nó đã sáng đến nổi mắt thường có thể thấy được, ngài nhìn kĩ lên bầu trời, nơi mà ngài đang đứng đi."

Theo lời Zebel nói, cậu cùng Hibi đồng loạt nhìn lên bầu trời, nơi mà mình đang đứng, trên đấy, có một hạt sáng màu tím nhạt đang như thể phát sáng.

"Đó là..?" Hibi lẩm bẩm hỏi.

"Đó chính là sức mạnh của Yuki, nó sẽ đi theo  cô ta, và nơi mà cô ta đang đứng sẽ trở nên lạnh hơn các nơi khác. Mặc dù con nhóc là chủ nhân của cái thứ sức mạnh đó, nhưng nó vẫn ảnh hưởng bởi cái lạnh đó, thậm chí cái lạnh mà con nhóc này ảnh hưởng còn gấp 3 lần những kẻ xung quanh."

Quả nhiên là vậy, cậu có thể thấy Yuki đang dần ôm chặt lấy cậu với biểu cảm khó chịu.

"Papa.. lạnh quá.."'

Không còn giọng nói vui vẻ nữa, thay vào đó là một giọng có vẻ khá yếu ớt phát ra từ cô bé, nó khiến cậu nhíu mày dần tăng nhiệt độ trong tay bản thân mà xoa cô bé, tay còn lại tạo một ngọn lửa để cô bé có thể thấy ấm áp hơn.

"Vậy, làm sao để có thể lấy lại sức mạnh cho cô bé thưa Đại Tinh Linh-sama?"

Hibi chèn vào nói, Zebel nhìn cô với con mắt vô cảm trả lời.

"Tất nhiên là cho con nhóc này nuốt thứ đó chứ gì nữa?"

"Nhưng làm sao để có thể lấy nó ở cái độ cao như thế này..?"

Hibi nói, nhìn khoảng cách từ mặt đất tới cái thứ phát ánh sáng trên đó, nó cao đến mức chỉ có sinh vật bay như chim mới có thể lấy được, nhưng ở trong cái thời tiết này thì chim cũng chẳng thể bay vào.

Kể cả cậu cũng không thể sử dụng Hoán Long Cánh để có bay lên đó vì hai lý do.

Một, cậu không muốn Hibi phát hiện ra mình là một sinh vật gì đó không phải con người, cậu không biết khi bỗng thấy anh trai mình tự nhiên mọc cánh rồi bay lên bầu trời thì Hibi sẽ phản ứng như thế nào nữa, có lẽ cô bé sẽ không tin đó là anh mình.

Hai, cậu bị giới hạn độ bay mà mình có thể bay, khoảng cách giữa mặt đất và cái thứ ánh sáng đó đã nằm ngoài giới hạn bay mà cậu có thể, cậu cũng không phải là một con rồng đích thực mà có thể chinh phục bầu trời, dù gì thì cậu cũng chỉ là một hàng nhái, một bản sau hạ đẳng có đôi chút thượng đẳng từ con rồng hỗn loạn độc nhất ấy mà thôi, bản thân cậu vẫn là bán vampire- bán dark elf-bán người và bán rồng.

Nhưng nó không đồng nghĩa với việc cậu yếu khi ở dạng bán rồng, chỉ là cậu bị hạn chế về một số mặt, nhưng cậu vẫn có khả năng ngang cơ hoặc với các bán rồng đích thực khác. (bán rồng ở đây là nửa rồng nửa người do quan hệ tình dục, thường thì các bán rồng này không thể biến thành dạng rồng được mà chỉ có một số vảy và đuôi thôi nhưng lại vượt trội về mặt sức mạnh hơn con người, lòng kiêu ngạo cũng cao).

Vậy thì làm sao cậu có thể lấy lại sức mạnh cho cô nhóc này đây? Không khí xung quanh cũng dần mạnh hơn, nếu cậu không nhìn nhầm thì ánh sáng đó cũng đang dần trở nên sáng hơn một cách lạ thường, cả cậu lẫn Hibi cũng đang tê rét đôi chân lẫn tay của mình.

"Ngài nên giao ước với cô ta đi, không thì cô ta sẽ chết đấy."

"Ah?"

Vì lo nghĩ mà cậu đang quên đi một thứ quan trọng, liệu thứ sức mạnh đó không cần thứ gì cũng phát triển mạnh mẽ sao? Tất nhiên là không, nó đang rút đi ma lực của cô bé trên tay cậu, nhưng nếu vậy thì cô bé này mà mất đi ma lực thì đồng nghĩa với việc cơn bão tuyết này cũng sẽ mất?

Không.

Theo những gì Zebel nói, đây là một cơn tuyết vĩnh hằng, vì vậy, nó dần rút đi ma lực của Yuki chỉ để dự trữ mà thôi.

"Khi nó rút hết ma lực của con nhóc này, nó sẽ biến đổi cơn bão tuyết này thành một cơn bão tuyết hấp thụ ma lực của những người bên trong cơn bão tuyết." như biết  cậu nghĩ gì, Zebel bổ sung.

Vậy thì cậu cũng đã rõ tại sao nó lại được gọi là cơn tuyết vĩnh hằng rồi, không còn thời gian nữa, các dây thần kinh của cậu đang trở nên căng ra để suy nghĩ trong khi chuẩn bị giao ước với cô bé trên tay mình.

"Giao ước Tinh Linh."

Một vòng sáng xanh sáng lên dưới chân cậu, Hibi người im lặng nãy giờ  cũng đứng ra xa để không cản trở anh mình, từ nãy giờ cô không nói nhiều bởi vì cô biết mình cũng chỉ làm tốn thời gian của anh mình một cách vô ích, vì vậy cô quyết định im lặng mà chỉ hỏi những lúc thật sự cần hỏi.

*

"C-Cảm ơn papa.."

Sau một lúc giao ước cũng thành công, Yuki có khỏe lại đôi chút do người đang bị rút ma lực chính là cậu, tinh linh nhân tạo khi giao ước thì chỉ có thể sử dụng ma lực của chủ nhân mà không còn sử dụng ma lực từ tự nhiên nữa, nhưng dù vậy, cơn lạnh gấp 3 lần vẫn ảnh hưởng đến cô bé.

Chí ít thì cậu cũng đã thành công trong việc giữ cô bé còn sống, ma lực của cậu vẫn còn rất nhiều vì vậy cậu không phải lo đến việc đó, nhưng thứ cậu cần phải lo vẫn còn kha khá.

Cơn lạnh vẫn đang dần lạnh hơn, không có dấu hiệu gì sẽ dừng lại, cô bé không chết vì hết ma lực thì cũng sẽ chết vì rét thôi dù cho cậu có gia tăng nhiệt độ cỡ nào.

"Uh..?"

Một đòn đánh lén, nhanh đến mức không ngờ, không có lấy một chút cảnh giác nào cả, dù có cảnh giác thì cũng không thể né được, người dính đòn đó không phải là cậu, Yuki hay Zebel, mà là Hibi.

"Hibi !?"

Mãi lo suy nghĩ, cậu không ngờ lại có người đánh lén ở một nơi vắng vẻ như thế này, con mắt cậu tràn ngập phẫn nộ dần nhìn Hibi từ từ ngã xuống mặt đất bao phủ lấy tuyết, cũng như nhìn hình bóng kẻ tấn công Hibi đang dần hiện ra trong cơn bán bão tuyết.

Nhấn Mở Bình Luận