Chương 134: Suy ngẫm – Hoang Mang.

Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Cộc !

Cộc !

Cộc !

Ầm!

Cái cây mà cậu tốn sức đổ từ nãy giờ cuối cũng đã chịu đầu hàng mà ngã xuống, thanh rìu này chỉ là một thanh rìu bình thường khiến cậu không thể truyền ma lực vào được mà chỉ sử dùng sức mình.

Hiện tại cậu đang kiếm củi đem về khi biết lò sưởi của mình chẳng còn một chút củi nào để sưởi ấm, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu làm việc này.

'Cảm giác cũng không tệ..'

Cộc

Cộc

Cộc

Cố gắng chặt thân cây ra thành những thanh củi đúng nghĩa, sau đó cậu đặt nó vào cái bao mình chuẩn bị rồi đem về, đáng tiếc thay là cậu không vào sâu trong rừng nên chẳng thấy một chú sói nào.

Từ chỗ cậu ở đến đây cũng khá xa, càng xa vương quốc kia hơn. Nhưng cậu không biết nơi này ra sao, có lẽ sẽ có một ngày nào đó cậu sẽ thử đến vương quốc kia để tìm hiểu thêm, cái vương quốc của những người đã tấn công Yuki.

Nếu họ thực sự ghét cô gái đó thì tại sao không đem nguyên bộ binh đến mà tấn công nhỉ?

Nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều đến điều đó, tất cả những suy luận của cậu cũng chỉ là giả thuyết theo nhiều mặt thôi, biết đâu chừng suy luận của cậu sai và Yuki là người tốt.

***

"Ồ? Ngươi về rồi à?"

Mở cửa nhà ra, cậu thấy cô gái kia đang ngồi ở chỗ cả hai từng uống trà, trên bàn là một cái hộp đựng thứ gì đó.

"ừm, tôi về rồi đây."

Cậu quay về lò than, quăng từng thanh củi vào trong đấy sau đó lại quay sang cô gái kia.

"Cô có thể sử dụng ma thuật lửa để nhóm lửa chứ?"

"Cả tưởng mình đã nói rồi mà? Ta là Phù Thủy Băng Hằng, chỉ biết sử dụng nguyên tố Băng, còn lại các nguyên tố khác thì ta chịu."

"Tóm lại, cô ăn hại ấy nhỉ?"

Xoẹt

Một viên băng bay ngang qua người cậu.

"Ý ngươi là sao?"

Trên tay cô, một viên băng đang lơ lững như thể đang sẵn sàng tấn công cậu.

"Em đùa thôi ạ."

Cậu cứ tưởng cô ta thông thạo ma thuật Băng mà các ma thuật khác thì cũng có đôi chút, nhưng cậu không ngờ cô ăn hại như vậy.

"Vậy ở lâu đài đó? Sao có thể phát sáng và sưởi ấm được ấy nhỉ?"

"Ồ? Đây."

Trên tay cô, dần hình thành một viên pha lê phát một ánh sáng màu trắng.

"Khi trời càng tối viên pha lê càng sáng và tỏa ra nhiệt độ khiến cho căn phòng ấm lại, nếu ngươi muốn tắt nó đi thì chỉ cần búng nhẹ vào nó thôi."

Nói xong, cô quăng viên pha lê về phía cậu, đỡ lấy nó cậu có thể nhận thấy sự ấm áp phát ra mà không có tí nóng nào, cậu nghĩ mình sẽ buộc nó lên trần nhà.

"Cảm ơn cô."

"Không có gì. Giờ thì ngươi thử bộ này xem?"

Yuki đưa chiếc hộp về phía cậu, cậu nhìn vào chiếc hộp đôi chút rồi mở nó ra.

Là một bộ đồ quản gia màu đen đúng nghĩa, nhưng có đồ để mặc thì cậu cũng không phàn nàn gì nữa, may mắn thay có một cái áo ba lỗ bên trong, cậu có thể cởi bộ áo quản gia này ra nếu phải chiến đấu.

"Cảm ơn cô."

"À ừm.. Từ ngày mai ngươi có thể mặc nó."

"Mà.. Chỗ tắm ở đâu?"

"Ừm nhỉ. Ta có thể tạo ra hai viên pha lê. Một chảy nước nóng, cái còn lại thì nước lạnh, tất nhiên ngươi phải từ xây chỗ tắm cho mình, không thì cứ chạy nơi nào đó rồi tắm ngoài đấy cũng được."

Trên tay cô, dần hình thành hai viên pha lê, một có màu đỏ còn viên còn lại màu xanh.

"Đỏ là nước nóng, xanh là nước lạnh, vậy đủ rồi chứ? Ta tốn ma lực lắm rồi đấy?"

"Hm.. Tôi nghĩ mình cần thêm 3 viên pha lê phát sáng nữa, cô nghĩ mình có thể giúp tôi không?"

"3 viên lận sao.. Ừm.. Cũng được thôi."

Trên tay cô dần xuất hiện 3 viên pha lê, cô ném nó qua chỗ cậu trong có vẻ khá mệt mỏi.

"Nó tốn ma lực lắm à?"

"Tạo pha lê, thêm đặc tính. Tất nhiên là tốn rất nhiều rồi, con người các ngươi chả làm được đâu."

"Ồ? Giỏi ta."

Cô biết cậu nói có vẻ mỉa mai mình nên liền quay ánh mắt sang lườm cậu.

"Ta về đây."

Cô đứng lên với một tiếng thở dài, sau đó bước rời khỏi đây, trước khi đi cô có lườm cậu một cái, đáp lại ánh mắt cô, cậu chỉ nhìn với vẻ thờ ơ không thay đổi.

"Đi cũng chả biết đóng cửa.."

Bước tới cậu đóng cánh cửa lại, sau đó đặt 6 viên pha lê ở một cái bàn bên cạnh chiếc giường rồi nằm dài lên đấy, nhìn vào viên pha lê mà mình kích hoạt cho phát sáng, cậu nghĩ.

"Không biết Hibi sao rồi.."

* * * 

"Mẹ nó !"

Ở một quán rượu bình dân ở vương quốc, tâm điểm ở đây là bốn cô gái.

Hai cô gái đang mặc bộ đồ hầu, tư thế thanh lịch cử chỉ bình tĩnh, nhưng số lượng rượu mà cả hai uống là không đếm xuể khi cuộc trò chuyện bắt đầu, dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng họ vẫn không thể nào không lo cho chủ nhân mình được.

Cả hai là Fura và Fure.

Trong khi đó, hai cô gái ngồi đối diện họ lại nổi lên một sát khí muốn tàn sát mọi thứ xung quanh, khiến cho những kẻ cảm nhận được chỉ muốn tránh xa, chỉ có kẻ ngu dại gái cấp độ cao mới dám trò chuyện với họ lúc này.

"Tình hình cậu chủ sao rồi Fure, Fura?"

Mio hỏi hai cô gái trước mặt cô, tâm trạng của cô nếu đo trên thang số 10 trở xuống, thì nó đang ở mức âm. Cậu chủ của cô, vì lòng nhân từ cứu một bé gái mà lại bị như thế, nó khiến cô như muốn tàn sát, chia rẻ thế giới ra thành bình địa.

"Vì đang bị nhốt trong phòng trị thương đặc biệt của ngôi trường đó, chúng tôi cũng chả biết nhiều. Chỉ biết là, ma lực không trải dài ra toàn bộ cơ thể mà chỉ tập hợp ở tim, nhịp đập lẫn nhịp thở vẫn bình thường, chỉ là.."

Fura cứng giọng lại, như không muốn nói tiếp.

"Nói đi !"

Houka thúc dục cô nói tiếp. 

Houka nhớ lại lúc cậu ngã xuống và bất tỉnh khiến cô rất bất ngờ, khi cô vừa định bước tới, Zebel và Yuki hóa thành hai viên pha lê trước ngực cậu tạo thành một lá chắn như ngăn chặn cô lại, nhưng cô không để chuyện đó xảy ra, từng cú, dồn hết lực cô đập nát cả hai lá chắn đó ra, lá chắn thật sự mạnh, nhưng khả năng hủy diệt của cô lại mạnh hơn.

Nhưng lúc đó, cô không thể ngờ được, cũng như không thể tin được. Khi cô định chạm tay vào cậu, cánh tay của cô bị một tia chớp cắt đứt ra làm hai, kèm theo đó là một người con gái với mái tóc trắng đang bóp cổ nâng cô lên một cách giận dữ, cô có thể thấy hai cái ranh năng của mãnh thú ở cô gái đó như muốn xé nát cô ra làm hai. Nhưng không, cô gái đó chỉ ném cô đi về một góc khá xa cậu, rồi hóa thành một làn chóp bao quanh cậu.

Houka, cô lúc đó như muốn điên thật sự, lấy cánh tay kia gắn vào lại chỗ bị đứt, cô nhanh chóng hồi phục và hóa đôi tay mình thành rồng, cô như muốn bóp nát cái luồng chóp đó khi những khí đen dần xuất hiện quanh tay cô.

Nhưng lại một lần nữa điều đó không xảy ra, cô gái mà cậu quý nhất đã thức dậy khiến cô đành rút lui ẩn mình lại mà quan sát.

"Nii-chan!?"

Luồng chóp đó dần biến mất khi cô bé đó chạy tới với tiếng gọi thân thương, có lẽ cô bé có điều gì đó đặc biệt mà luồng chóp không dám làm. Không còn gì nữa, cô liền rời đi một cách thầm lặng để cậu lại cho cô bé.

"Chỉ là.. Cơ thể chủ nhân đang dần trở lạnh hơn, ý thức dường như không có dấu hiệu trở lại, tôi cũng không thể liên lạc được với Đại Tinh Linh Zebel. Hibi sama thì lại trở nên rất vô cảm.." Fura nói tiếp.

Cả bốn lo lắng vô cùng, nhưng nổi hoang mang của họ, không bằng được với cô gái đã ôm cậu chạy suốt cơn tuyết.

[Tha Hóa Tinh Thần] LV UP !

Nhấn Mở Bình Luận