Quyển 1 – Chương 7: Thành Nam (6)

Khai Quốc Công Tặc

Trình Tiểu Cửu không đáp lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn thác nước từ trên trời giáng xuống, cả người vẫn "vững như bàn thạch". Nếu như Thành Bá chạy về phía trước vài bước, từ phía sau đẩy một cái, chắc chắn sẽ phát hiện là mình sai rồi. Trình Tiểu Cửu căn bản không phải là gan lớn, mà là sớm đã bị tình cảnh quái dị trước mắt làm cho choáng váng, căn bản không biết trong toàn bộ đội tàu lúc này mình là người duy nhất dám trực diện đối mặt với cơn giận của "Long vương gia". Mấy vật cứng từ trên bầu trời đánh xuống, đập trúng lưng hắn, cơn đau đớn kịch liệt làm hắn lảo đảo, sau đó, hắn lại đứng thẳng người, đầu vẫn đội chậu gỗ, tiếp tục đờ người ra trong sấm sét và mưa xối xả.

Thế gian này thật sự có Rồng sao? Trình Tiểu Cửu không biết, ánh mắt hắn xuyên qua làn mưa quỷ dị, thấy từng luồng điện xà đang bay lượn quanh mình, phiêu tán, đẹp rực rỡ như pháo hoa mà lúc còn bé hắn từng theo phụ thân đến kinh thành được nhìn thấy.

Thần trong đám mây kia rõ ràng là bị đàn cá trong sông làm chậm trễ nên tức giận, đánh tiếp sấm sét, đem những con cái to to nhỏ nhỏ một lần nữa ném xuống.

"Bụp"! Vật cứng liên tiếp từ trên bầu trời đánh xuống, rốt cuộc Trình Tiểu Cửu đã phát hiện chân tướng rồi. Đây không phải là cá của sông, là cá từ trên trời rơi xuống. Chính xác là có cá từ mây đen rơi xuống, chí ít liên tục có cá lớn đã rơi vào trong lòng sông, có ba bốn loại mà hình dạng kỳ lạ mà trước nay hắn chưa bao giờ thấy!

Bụp, bụp, bụp....

Cá văng khắp nơi trên boong tàu, hầu hết là còn sống, nhưng miệng lại rỉ máu.

- Long Vương gia tức giận rồi, Long Vương gia tức giận rồi~

Thành Bá cả người ướt sũng phủ phục trên boong tàu, không dám ngẩng đầu lên. Việc có cá từ trên trời đột nhiên giáng xuống đã vượt xa phạm vi nhận thức của lão, cho nên, lão tình nguyện tin rằng trên trời thật sự có thần linh, tình nguyện tin rằng chỉ cần mình bái lạy dập đầu thành kính, thì có thể làm cho những người trên thuyền may mắn thoát nạn.

Không chỉ có Thành Bá và đội tàu bái lạy trên thuyền, gần bến tàu, những người may mắn nhìn thấy thiên uy cũng đều quỳ xuống trong bùn nhão. Cá lớn cá nhỏ rơi xuống người họ, không ngừng giãy dụa, giãy dụa. Mọi người xưa nay khó có được ăn thức ăn mặn, nhưng lần này lại làm như không thấy. Bọn họ không dám đụng vào con dân của Long Vương gia này, dù cho đối phương từ không trung rơi vào thế gian, rất nhanh sẽ mắc khô mà chết. Bọn họ sợ làm Long vương gia phẫn nộ, tuy rằng bình thường bọn họ chưa làm bất cứ chuyện gì chạm đến lợi ích của Long Vương gia, vẫn chỉ là ăn không đủ no, mặc không đủ áo mà thôi.

Cũng có người không sợ trời phạt, chính là những người buổi sáng đã đe dọa Trình Tiểu Cửu. Cùng với chết đói, không bằng bị Long Vương Gia phạt, bị sét đánh. Lại dựa vào nguyên tắc liều mạng, bọn họ đội chậu gỗ xông lên đầu đường, từ trong bùn nhão nhặt những con cá đang giãy dụa, dùng nan tre xâu cá lại thành chuỗi, máu cá đỏ hồng từ nan trúc chảy xuống, tí tách rơi vào trong vũng nước trên mặt đất, làm vũng nước bị nhuộm thành một màu đỏ rực.

Gã Sẹo cầm một xiên cá nặng trịch, hưng phấn hoa chân múa tay, gã rát nhanh tiếp tục đi thu thập tiếp, toàn thân toàn là máu cá, mặt toát lên vẻ vui sướng.

- Cảm tạ ông trời đã ban thưởng thức ăn!

Đi theo sau lão Sẹo là một tên khất cái trên người cũng đỏ như vậy, hàm hồ kêu to, miệng cắn con cá đứt thành hai đoạn, đuôi cá vẫn ngoe nguẩy trong miệng.

- Nghiệp chướng mà!

Mấy lão nhân tuổi cao nhìn về phía tên khất cái kêu to, khiển trách bọn họ đã có hành vi hung hãn trước mặt Long vương, sẽ mang đến vô số tai họa cho thành Quán Đào. Những người đó chẳng để ý đến lời khiển trách, thấy ở đâu có cá rơi xuống thì nhào đến, trong tay người nào cũng cầm theo cật trúc nặng trịch cá, máu chảy đầm đìa từ cá sống dính vào thân cật trúc.

Nói đến cũng lạ, tia chớp trên bầu trời tuy nhiều, nhưng lại không đánh vào cây cối. Từng đám mây den dần dần biến thành những cái nắp lớn che kín trên bầu trời thành Quán Đào, ngoại trừ thành Quán Đào đang bị mây đen che kín ra, bốn phía vẫn trong sạch như cũ, ánh mặt trời vẫn chiếu rọi bốn phương tám hướng, nước mưa làm bầu trời càng thêm rạng rỡ.

Thấy người bắt cá đầu tiên không bị sét đánh, càng lúc càng có nhiều người gia nhập đội ngũ bắt cá. Nếu như những người bất kính với Long Vương gia mà không bị trời phạt, vậy thì Long vương gia "công chính liêm minh" chắc chắn sẽ không truy cứu những người mù quáng khác. Nếu Long vương gia đã ném những con cá này xuống đất, nói không chừng ông ta muốn người trần nghiêm phạt chúng nó, mà nghiêm phạt tốt nhất chính là để những con cá đắc tội với Long vương gia chết không có chỗ chôn. Đoàn người nguyện ý dùng hàm răng và đầu lưỡi của mình thực hiện ý chỉ của Long vương gia.

- Các ngươi, các ngươi không sợ trời phạt sao?

Mấy lão nhân không ngăn được bách tính đoạt cá, rơi lệ đầy mặt, quỳ gối trong bùn nhão không ngừng dập đầu trước trời cao.

- Ông trời ơi, nếu ông trời có mắt, sẽ không để người giàu càng giàu người nghèo càng nghèo khó đâu!

Có người cười vang phản bác, tay nhanh chóng chụp lấy một con cá lớn ở gần mình, tiện thể đụng ngã đồng bạn có ý đồ tranh cướp với mình.

Trình Tiểu Cửu đầu đội chậu gỗ, nghiêng tai lắng nghe tiếng náo động lớn của cuộc sống, bỗng nhiên hắn nghĩ mình đang nằm mơ, trước mắt trở nên sáng sủa, chỉ có bầu trời đang trong tối đen như mực căn bản không phải là sự tồn tại của thế gian, không chỉ là bầu tời quỷ dị làm bóng đè, tia chớp này, mây này, sông này, còn có thuyền này, cây cối này, đều là mộng, bao gồm cả đoàn người đang không ngừng bái lạy thiên uy, còn cả những người đang vì tranh cướp cá mà đánh nhau vỡ đầu mẻ trán, tất cả đều là mộng! Ác mộng không tỉnh! Rất lâu rất lâu trước đây, hắn đã rơi vào trong mộng này, một năm đó, hắn mới chỉ sáu tuổi, cưỡi trên con ngựa cao to của phụ thân, bất giác ngủ say rồi không tỉnh lại nữa.

Trong cơn ác mộng, phu thân hắn trở thành người xấu, bị sung quân biên cương, đi không còn quay về nữa. Còn mẫu thân bị đuổi khỏi kinh thành, sau đó lưu lạc đến Bình Ân, quê nhà của phụ thân, sau đó lại trơ mắt nhìn những nhà giàu rơi vào cảnh khốn đốn, nhìn những trưởng bối năm xưa thân phận cao quý đều biến thành người lạ. Sau đó, trong cơn ác mộng, Trương Kim Xưng biệt hiệu thích ăn thịt người đánh tới cửa, mẫu thân cõng hắn chạy ra ngoài thành, chạy đến Quán Đào tìm đường đệ của mẫu thân để nương nhờ, rồi lại bị nhạc phụ cũng là đường đệ không vừa mắt, sau đó hai mẹ con bị bọn họ tống ra khỏi nhà như tống ôn thần.

Nếu như thật sự có thần tiên, hắn căn bản không cho phép những chuyện như vậy xảy ra. Cá không nên từ trên trời rơi xuống, trời quang cũng không nên có sét đánh. Cho nên, tất cả đây đều là mộng, trong giấc mộng này, Trình Tiểu Cửu không - cảm - giác được một tia ánh nắng ấm áp nào, hắn chỉ cảm giác được sự cô độc và băng lạnh vô cùng vô tận.

Vài con cá rơi bên chân hắn, giãy dụa, Trình Tiểu Cửu ngồi xổm xuống, nâng chúng từ trên boong tàu lên, nhẹ nhàng thả vào trong lòng sông. Làm như vậy thật sự vô bổ, cá rơi lên thuyền càng nhiều, có con chết hẳn, có con chưa chết, cong lưng giãy dụa trên boong tàu, giống như đang hướng về thần minh để khẩn cầu khoan thứ, mà cứu vớt chúng không phải là thần, mà là Trình Tiểu Cửu. Hắn tựa như ma quỷ, đem từng con cá có chết có sống ném xuống sông, mặc kệ những ánh mắt quái dị đang nhìn hắn.

Hắn cứu cá trích to bằng bàn tay, lại cứu cá nheo thật dài, còn cả con quái vật thân dài có vảy màu, râu dài, nằm ở trong tay giống như độc xà, Trình Tiểu Cửu cũng đem tới bên mép thuyền, phóng sinh vào trong dòng sông. Hắn không biết điều mình làm có ý nghĩa gì hay không, nhưng còn hơn là để cá chết trên bờ hoặc chết trong tay những người khác, những con cá hắn cứu không chút đáng kể, nhưng hắn không muốn nhìn chúng chết ở ngay trước mắt mình, không phải vì từ bi, mà là vì đây đều là sự tức giận của ông trời, sự căm hận của Thần minh.

Có một con cá chép vàng rơi bên chân hắn, bọt nước bắn tung tóe, con cái này dài ba thước, vẩy ở bụng cá tựa như có hào quang. Đây là cá chép Hoàng Hà, Trình Tiểu Cửu nhận ra! Hắn đã nhiều năm không được thưởng thức mỹ vị này rồi, trước khi phụ thân chưa bị sung quân, mùa thu hàng năm, ông sẽ dẫn hắn vào trong tửu lầu ăn một bữa, ký ức ngọt ngào này đến nay hắn vẫn không thể nào quên. Trình Tiểu Cửu lau nước mắt, bắt lấy đuôi cá, có người muốn tranh cướp với hắn, bị hắn đẩy đi thật xa.

- Trình Tiểu Cửu đồ con rùa, ngươi nhìn xem ta là ai!

Đối phương hổn hển chửi, hắn vẫn mắt điếc tai ngơ chậm rãi ngồi xổm bên mép thuyền, nhẹ nhàng thả con cá vàng xuống.

Giống như có linh tính, cá chép vàng quay đầu gật gật với hắn, sau đó rất nhanh lẩn vào đáy sống.

Đùng đoàng

Giữa không trung lại có tia sét đánh vào giữa đầu thành Quán Đào, tường thành và địch lầu trăm năm đã bị chấn đông rung lên, trong tiếng sầm ầm ầm mà đổ sụp xuống.

Mưa trong nháy mắt chợt ngừng, mây đen biến mất, mặt trời tỏa ánh sáng lại rực rỡ trên cao, chiếu rọi làm mọi người hoa mắt.

- Trời phạt rồi!

Có người khóc rống lên.

- Ông trời mang thức ăn đến cho mọi người đấy, ông trời mang thức ăn cho mọi người đấy.

Lão Sẹo cầm trong tay hai xiên cá lớn, trên cổ treo bốn năm xiên, từ trong vũng nước chạy tới chạy lui, ánh mắt dại ra, nước mũi chảy dài xuống mép miệng.

Nhấn Mở Bình Luận