Khi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo
Thứ tư Thang Hiểu Nhã chuyển vào tầng hai tiểu lâu ở, thứ năm một nhà ba người nhà họ Dư cùng tầng đã bao lớn bao nhỏ chậm rãi chuẩn bị về quê.
Trước khi gọi taxi đến trạm xe lửa, bọn họ đem Tiểu Quỳ ngay cả lồng với lương cùng nhau đưa đến lầu 3, hai nhà tiến hành quá trình giao tiếp đã muốn phi thường thuần thục.
“Tiểu Quỳ năm nay vẫn là làm phiền nhà các anh chiếu cố.” Trong phòng khách, chú Dư thường xuyên đi công tác không ở nhà đang chào hỏi với ba Lâm bọn họ, “Tết năm nay mùng 2 chúng tôi liền trở lại, sẽ không ngốc ở quê quá lâu.”
“Đây không là chuyện gì cả!” Ba Lâm một ngụm đáp ứng, vỗ vỗ cái lồng chim hình chữ nhật cao hơn có chừng 1m, nhìn thoáng qua con vẹt đang bình tĩnh gặm hạt dưa bên trong, không nhịn được chính là cười một tiếng, “Tiểu Quỳ cũng xem là khách quen cũ, cũng không xa lạ gì với trong nhà tôi bên đây, các anh có thể yên tâm ở quê lâu mấy ngày.” Dù sao mùng 2 tháng Giêng liền đánh xe trở về cũng quá sớm.
“Bọn tôi mùng 2 trở về cũng không chỉ vì con chim này, còn có công việc của tôi.”Chú Dư cũng cười giải thích, “Mùng 3 trong công ty có một đơn tổ chức hôn lễ lớn, tôi phải trở về sung nhân thủ.”
Làm công ty tổ chức hôn lễ, chẳng phải là người ta nghỉ bọn họ đang bận rộn à. Ông ấy nói kiểu này, ba Lâm lập tức hiểu được.
“Vậy được, chúc cả nhà các anh thuận buồm xuôi gió!” Ba Lâm cũng không chậm trễ thời giờ gọi xe của bọn họ, “Đi nhanh đi, bỏ lỡ thời gian sẽ không tốt.”
“Vậy chúng tôi đi đây nha.” Chú Dư cũng không trò chuyện nhiều nữa, chỉ là trước khi đi thì vỗ vỗ lồng chim, “Tiểu Quỳ chớ ăn, nói cảm ơn với chú Lâm mi, một thời gian sau này mi ăn uống ngay chỗ này.”
Chim cơ linh gặm hạt dưa nghe được chỉ lệnh, lập tức ngẩng đầu lên bắt đầu thô ráp gọi: “Cảm ơn lão gia! Cảm ơn lão gia!” Vừa gọi còn vừa vẫy cánh lấy đó nịnh nọt, vẹt tỏ vẻ nó mới vừa nghe được hai chữ ăn uống, cái khác có thể đều không nghe hiểu, cái này tuyệt đối sẽ không để lọt.
Tức khắc, cửa ra vào nhà họn Lâm lại truyền ra một trận cười vang.
Ba người nhà họ Dư rất nhanh rời đi, Lâm Hữu Dư nghe tiếng xuống lầu càng ngày càng xa trong hành lanh, quay lại tới nhìn con vẹt đầu phượng bên trong, dư quang thoáng nhìn qua chỗ nệm sưởi trải ở góc phòng khách của bầy mèo, không nhịn được lại vỗ vỗ cái trán.
Thời điểm này Lan Lan đã đem mèo đều dẫn đi mở tiệm, con chim này cùng mèo chốc lát không đụng nhau được, đến tối đều mang về cũng không biết có thể náo ra chút chuyện hay không.
Dù sao mèo rất biết bắt chim xem chúng là đồ ăn vặt mà ăn, nhìn thấy một con lớn như vậy, khó tránh khỏi sẽ không bị kích thích thiên tính muốn thử một lần, cho dù có lồng cách ra cũng không thể cam đoan không có vấn đề.
Được rồi, cùng lắm thì đến lúc 5 giờ ấy ông phủ vải lên lồng vậy.
Lâm Hữu Dư sợ vẹt bị mèo này dọa xảy ra chuyện, nhưng lại không biết lá gan con chim Tiểu Quỳ được nhân loại sủng từ nhỏ đến lớn to bao nhiêu, đợi đến sau đó náo ra tiết mục chim bay mèo nhảy cùng chỗ mới ý thức được kiến thức lại được đổi mới.
Trong quán trà dưới lầu nhưng lại hết thảy như thường.
Đến lúc học sinh nghỉ đông, đại đa số người trưởng thành hoặc đang lăn lộn vấn đề xuân vận, hoặc là đang lâm vào địa ngục tăng ca trước khi nghỉ Tết Âm Lịch, chỉ có số ít là tự do mà hạnh phúc, khách nhân tới quán trà mèo mắt trần có thể thấy được từ một ít người trẻ tuổi biến thành cha(mẹ) con.
Lâm Lan sớm đã để Tiểu Tống dựng một cái bảng ở bên ngoài, trẻ em 7 tuổi trở xuống chớ vào. Nguyên nhân là đám bé con ngay cả tiểu học cũng chưa lên không có chút tính kỷ luật nào này rất khó cam đoan về an toàn của mèo trong quán trà, đã qua lễ rửa tội bị giáo viên dạy dỗ rồi, ít nhiều sẽ tốt hơn chút, có thể nghe lọt lời nói.
Trên cơ bản trẻ em còn cái tuổi này cha mẹ đều rất trẻ, tiếp nhận giáo dục của thời đại mới lớn lên tố chất cao có lễ phép, dưới tình huống đã thông báo quy tắc của quán lại là trường hợp ở công cộng, đứa bé nếu cử chỉ khác người, đồng dạng đều sẽ kịp thời ngăn lại, không cần để Lâm Lan quá quan tâm.
Đương nhiên, nếu thật gặp phải cha mẹ gấu với đứa nhỏ gấu náo cái gì ra, nàng với video theo dõi trong quán trà đều không phải để chơi.
Tống Tân Dân cũng từng kiến thức uy lực của đứa nhỏ gấu, thu được giao đãi của cửa hàng trưởng cậu cũng trận địa sẵn sàng đón quân địch, chú ý trọng điểm những người khách mang con nhỏ kia.
… Sau đó cậu phát hiện chính mình với cửa hàng trưởng đều lo lắng nhiều.
Gia đình tới đây cũng phải đều là đứa bé muốn chơi mèo, mà là người lớn sờ mèo sờ đến thật high, có khi chụp ảnh còn đem bé con nhà mình cứng rắn thả cùng một chỗ chen chúc với mèo trước ống kính. So xuống, mấy đứa bé non nớt này đối với trà sữa cùng bánh kem bưng lên càng cảm thấy hứng thú.
Vì thế liền phát triển thành cảnh người lớn đang chuyên chú sờ mèo, đứa nhỏ đang chuyên chú ăn uống.
“Quá hôi thối.” Đồng chí Tiểu Tống cầm máy chụp ảnh một mặt thở dài, “Cái này có khác chỗ nào với đám gia hỏa lấy trông con làm cớ vào công viên trò chơi trẻ em chơi cả một ngày chứ?”
Lâm Lan không khỏi nhìn cậu một cái: “Cậu còn từng làm trong công viên trò chơi?”
“Làm công hai lần, một lần là kiểu bên ngoài, một lần là kiểu trong phòng. Loại người lớn này tôi thấy nhiều, không nghĩ tới trong cà phê mèo thế nhưng cũng có.” Cậu ta nghiêm mặt đáp lời, đưa tay liền chụp một tấm cho một đôi trong đó.
Lâm Lan chạy nhanh tới xem, xác nhận trước là không chụp mặt của khách vào rồi, thế này mới chú ý tới là chụp cái gì, là một đôi cha con cùng nhau duỗi tay về phía mèo, kết cấu cùng góc độ chụp hình này tinh chuẩn làm cô không thể không bội phục là chuyên nghiệp chính là không giống nhau.
Mèo bị chụp vào ống kính, chính là mèo quýt Thân Sĩ đã hoàn thành huấn luyện bán manh trước tiên, đã chính thức vào quán trà săn thú.
Tiểu gia hỏa phi thường có tiền đồ, ngày đầu tiên đi làm đã liền dựa vào sắc đẹp của nó thông đồng đến một đôi cha con, dỗ đến bọn hắn vừa cho đồ hộp lại cho gậy mèo, biểu hiện đến phi thường thân nhân, được hai cha con yêu thích thật sâu.
“Ba, con thích con mèo Đại Hoàng này, con có thể mang về nhà nuôi sao?” Đứa bé quay đầu nhìn về phía cha.
Người cha trẻ tuổi trước đó còn chơi đến vui vẻ lập tức do dự: “Cái này… Chỉ sợ mẹ con sẽ không đáp ứng, hơn nữa đây là mèo trong quán trà, không thể tùy tiện mua đi.”
Lâm Lan nghe được đối thoại của bọn họ không khỏi liếc mắt nhìn nhiều hai cha con này một cái, nhưng cũng không có hành động gì.
Hai cha con người khách này cũng là lần đầu tiên tới quán trà mèo hôm nay, trẻ con lại nổi tiếng có mới nới cũ, dưới tình huống cái gì cũng không thể bảo đảm được, cô không thể nào tùy tiện liền giao Thân Sĩ cho bọn họ nuôi.
Bé trai nghe được cha cự tuyệt phi thường thất vọng, sau đó lại như là nghĩ tới cái gì một lần nữa ngẩng đầu nhìn cha ruột: “Vậy ba, về sau chúng ta có thể thường tới không?”
Người cha trẻ tuổi suy nghĩ lúc con nghỉ đông dài một chút, sau đó gật gật đầu: “Nếu chỉ là cái ngày nghỉ này, có thể.”
“Vậy lần sau chúng ta cũng mang mẹ đến đi?” Đứa bé lập tức đánh rắn tùy côn, “Mẹ thấy Đại Hoàng khẳng định cũng sẽ thích!”
“Được thôi.” Làm cha dung túng nói với con trai, “Kỳ thật mẹ con cũng rất thích mèo, nhưng cô ấy ngại chăm sóc mèo khó khăn, không nhất định có thể thành công a.”
“Đại Hoàng đáng yêu như thế, mẹ khẳng định sẽ nguyện ý mang về chăm sóc!” Bé trai cố chấp nói, ôm mèo quýt vào trong ngực một cái, rất là không phục, “Ba xem nó ngoan như vậy, chưa bao giờ giống người khác nói là sẽ cào con cắn con, sẽ chỉ cọ con, sẽ còn lăn lộn cho sờ cái bụng trong ngực con. Đại Hoàng khẳng định là con mèo tốt!”
“Bạn nhỏ.” Lâm lan vốn dĩ không có ý định động không nhịn được vẫn là đi tới, “Con mèo này nhà chị không gọi là Đại Hoàng nha, nó có cái tên soái khí, gọi Thân Sĩ.”
Cha con trà khách nhìn thấy cửa hàng trưởng tới không khỏi bày ra tư thế ngồi ngay ngắn, lúc này mèo quýt bị đứa bé ôm vào trong ngực còn kêu một tiếng về phía cô: “Meo ô.” (Lan Lan, hình như bọn hắn nguyện ý nuôi em, em có thể đi cùng bọn hắn sao?)
Lâm Lan liếc mắt nhìn nó một cái, lại không có thuận tâm ý Thân Sĩ đi hỏi thăm, mà là vỗ nhè nhè đỉnh đầu bé trai: “Bạn nhỏ, em tên là gì, Thân Sĩ nhà chị thật thích em đó.”
“Em tên Từ Tử Khải, năm nay 9 tuổi!” Bé trai ưỡn ngực, phi thường thuần thục tự giới thiệu, hiển nhiên đã quen bị hỏi vấn đề này, “Đại Hoàng…… chị cửa hàng trưởng chị nói Thân Sĩ thật thích em sao?”
“Ừ, nó muốn về nhà với em đó.” Lâm Lan thấy con mắt bé trai lóe sáng lên, lại dội nước lạnh xuống không chút do dự, “Có điều làm người giám hộ trước mắt của Thân Sĩ, chị sẽ không tùy tiện để nó về nhà với em. Em trừ bỏ được Thân Sĩ đồng ý ra, còn phải được ba em với mẹ em đồng ý, cam đoan sau khi Thân Sĩ về nhà với em rồi sẽ được đối xử tử tế, bằng không chị sẽ không để nó rời đi a.”
Bé trai lập tức một trận thất vọng cùng rối rắm.
Cha đứa trẻ nhưng lại có chút lúng túng chào hỏi cô: “Trẻ con không hiểu chuyện, tùy tiện nói lung tung, bọn tôi thật không nghĩ muốn mua mèo.” Anh ta nhưng vào cửa đã thấy quy củ bày ở chỗ bắt mắt nhất quán trà, muốn mua mèo ở chỗ này quá phiền toái, thật muốn nuôi không bằng trực tiếp đi cửa hàng thú cưng.
Hơn nữa con mèo quýt này mặc dù rất tốt lại dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng anh ta tuyệt đối có thể lấy được từ cửa hàng thú cưng thậm chí trên đường cái càng rẻ thậm chí là miễn phí, dùng để dỗ con trai vui vẻ một chút rất dễ dàng, hoàn toàn không cần chịu nhiều khuôn sáo mua mèo như vậy.
Mấy lời kịch ẩn tàng này đương nhiên không có khả năng nói ra, nhưng Lâm Lan vẫn từ biểu tình trên nét mặt đối phương suy đoán ra một bộ phận, tức khắc, nụ cười trên mặt cô trở nên càng thêm chương trình hóa.
“Như vậy à, vậy liền không quấy rầy hai vị.” Trước khi quay người đi cô liếc nhìn mèo quýt ghé vào trong ngực đứa bé một cái, “Thân Sĩ, hôm nay em bồi bạn nhỏ Từ ngay tại trong quán trà chơi biết chưa? Lần sau gặp lại cũng không biết lúc nào.”
Mèo quýt nghe hiểu lời Lâm lan nói vốn dĩ mang theo cảm xúc mong đợi lập tức suy sụp, uể oải ỉu xìu mà meo một tiếng: (Đã biết, Lan Lan.) Bọn hắn không chịu dẫn nó đi đâu.
Quả nhiên ngày đầu tiên đi săn liền muốn tìm được một con thú hai chân thích nó quá khó, nó nhất định phải kiên nhẫn chút nữa mới được, tựa như lúc lang thang vì săn được chim sẻ bay xuống nằm gắt gao bất động ở cành khô vậy, nhất định có thể bắt được thú hai chân.
Lâm Lan trở lại quầy bar tọa trấn lúc này cũng tỉnh táo lại, ý thức được nguyên nhân rõ ràng là hai con mèo đồng thời tới, mèo bò sữa còn đang trong huấn luyện, mèo quýt đều đã tốt nghiệp trước tiên.
Con mèo con này muốn tự mình tìm một tấm phiếu cơm dài hạn, hơn nữa rất có dã tâm, là loại một mèo độc chiếm xẻng phân quan kia.
Có tiền đồ có tiền đồ, là một con meo tinh nhân rất lý tưởng có lòng cầu tiến.
Làm bé mèo con đầu tiên bốc đồng muốn đem bản thân đẩy mạnh tiêu thụ ra như thế trong quán trà, cửa hàng trưởng Lâm cảm thấy mình nên giúp đỡ thật tốt chút, để Thân Sĩ đạt thành mong muốn mới được.
Có điều khách nhân thích hợp chốc lát cũng không tìm được, vẫn là cần chút kiên nhẫn chờ thật tốt chút.
Khách cha(mẹ) con đương nhiên không có khả năng ở lâu trong quán trà, vì con bọn hắn đều đã về nhà trước thời gian, chẳng sợ mấy bé con này ăn vạ không đi cũng vô dụng, bởi vậy công việc của cửa hàng trưởng và nhân viên đều rất nhẹ nhõm.
Không gợn sóng, sinh ý một ngày của quán trà liền kết thúc.
Đóng cửa, dọn dẹp cửa hàng, kéo cửa cuốn đóng cửa tiệm.
Theo thường lệ, Lâm Lan đưa đám mèo con vào lồng mang về nhà, vừa mới bò lên lầu 3 mở cửa nhà ra, một con chim vẫy cánh thổi qua trước mặt cô, kình phong đập vào mặt, dọa đến cô lập tức sợ hãi kêu ra tiếng.
“Lan Lan đừng sợ, là Tiểu Quỳ.” Vương Tú Chi ở ngay trong phòng đuổi tới đè chim lại, trấn an một câu với con gái.
Con chim rách này!
Lâm Lan vỗ ngực tức giận trừng mắt liếc nhìn con gà chạy đất này một cái, đi vào trong nhà lập tức khéo cửa lại: “Không phải nói nhốt nó trong lồng sao? Tại sao lại nuôi thả?”
“Đó không phải chúng ta muốn nuôi thả a!” Vương Tú Chi tóm lấy con vẹt một tay nhét nó vào lồng chim cỡ lớn đặt trên ban công, khép cửa lồng lại, một mặt tức giận nhìn nó, “Là con chim này tự mình lay lồng chạy ra! Khi mẹ mua đồ ăn về nhà thấy nó ra giật nảy mình!”
Bà đang nói, con chim rách này giống như là đang khoe khoang mà lập tức bay nhảy quắp lấy rào chắn của lồng, miệng với móng cùng dùng, không tốn 2 phút liền kéo khóa đẩy bản thân mình ra.
“Chạy ra ngoài! Chạy ra ngoài!” Con gà chạy đất này vượt ngục trước mặt mọi người xong, liền nghênh ngang dẫm trên sàn nhà, thập phần đắc chí mà tái diễn một từ trong lời nói vừa rồi của Vương Tú Chi, rõ ràng là vài lần vượt ngục trước đó đều có nghe thấy, rất nhanh liền ghi nhớ học xong.
Con chim rách thật khiếm.
Lúc này Lâm Lan lại không có công phu quản nó, mà là quay đầu nhìn về phía bầy mèo chưa thả khỏi lồng, không ít bé mèo con bên trong cảm thấy hết sức hứng thú đối với loài chim tùy tiện di động cách đó không xa, có con đã bắt đầu nằm chúi sấp xuống làm ra tư thế muốn tấn công.
“Này này!” Lâm Lan không thể không vỗ vỗ cái lồng, “Nhóm bé mèo con, chuyện hôm nay có chim tới nhà của chị chị đã sớm nói qua với mấy đứa rồi nhỉ? Ăn con chim này sẽ có hậu quả gì chị cũng đã nói với mấy đứa rồi đi? Một bữa no với bữa bữa no, mấy đứa khẳng định đều phân rõ đúng không?”
Quả nhiên, lời này vừa ra, chúng mèo ngo ngoe muốn động tâm lập tức dập tắt.
Thiếu chút quên mất, Lan Lan từng nói nếu có mèo dám ăn con chim trong phòng, liền muốn khai trừ tư cách được thu nhận của quán trà mèo. Đây không phải chính là nói trái với quy định của lão đại, sau đó bị đuổi khỏi tộc đàn cũng không được che cũng không chiếm được đồ ăn sao!
Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, chúng mèo nhao nhao kêu lên.
“Meo ô… meo meo!” (Lan Lan sẽ không, chúng ta có cơm mèo ăn, mới không nhìn trúng con chim không có bao nhiêu thịt này đâu!)
Lâm Lan hài lòng gật đầu: “Chị liền biết tất cả mọi người là bé mèo con thông tình đạt lý, buổi tối cho mấy đứa cá con khô làm phần thưởng.”
Tiếng hoan hô của nhóm mèo càng vang lên, cô lại là nhẹ nhàng thở ra thật lớn.
Nguy hiểm thật, nếu không phải tinh thông tiếng mèo, cô thật đúng là không cách nào thuyết phục mấy bé mèo này không đánh chủ ý con chim tiện kia.
Khi Lâm Hữu Dư dọn cửa hàng về nhà đã bị tình thế mèo chim ranh giới rõ ràng trong phòng dọa sợ.
Bởi vì không chỉ là chim bị thả ra khỏi lồng, bầy mèo cũng không ở trong lồng.
Vẹt có thể bởi vì sợ hãi nên không thế nào dám đến chỗ phòng khách, nhưng mà mấy con mèo đó có thể khắc chế lòng muốn ăn mà không bổ nhào qua con gà chạy đất kia thì thật làm Lâm Hữu Dư rất giật mình.
“Sao đều không nhốt vào trong lồng a, quá dọa người.” Phản ứng đầu tiên của ba Lâm giống như bà xã ông vậy, là đưa tay tóm chim, đem nó nhét vào trong lồng.
Người trong nhà đều không nói chuyện, 2 phút sau Tiểu Quỳ liền dùng hành động thực tế cho ông ấy biết đáp án.
“Chạy ra ngoài! Chạy ra ngoài!” Vẹt trắng lớn quen thuộc nhảy khỏi lồng, tiếp tục nghênh ngang.
Lâm Hữu Dư: “…” Trước kia thật không có phát hiện nó có thể tìm đường chết như thế.
“Đừng quản nó.” Vương Tú Chi nắm lên một vốc đậu phộng nhét vào chậu ăn trong lồng, chim vừa chạy ra bản thân rất là vui vẻ lại chủ động vào lồng cao hứng bắt đầu ăn, “Lan Lan đã huấn luyện tốt mèo, cam đoan sẽ không cắn nó, trước hết để nó đắc chí một trận, ăn cơm xong ông liền xuống lầu mua cái ổ khóa khóa cửa lồng lại, xem còn dám mở cửa!”
“Nếu không giờ tôi đi mua ngay đi?” Hiện tại ba Lâm đã thật không dám xác định sau khi nhà họ Dư trở về có thể còn nhìn thấy con chim này hay không.
Con vẹt đầu phượng trắng lớn này lúc trước mua về tốn bao nhiêu tiền nhể? Một vạn hay là bao nhiêu? Vật nhỏ năm chữ số, quả nhiên vẫn là khóa ổ khóa 5 khối tiền an toàn hơn chút.
Nghĩ đến đây, ba Lâm cũng không ngồi yên được nữa trực tiếp liền chạy đi xuống.
Trực giác của cha già là đúng, ông dự cảm được con chim này to gan cùng tìm đường chết, nhưng thật không nghĩ tới, con chim này còn có thể càng thêm tìm đường chết, thời gian mua cái ổ khóa, trong nhà liền bắt đầu chim bay mèo nhảy.
Ba ba ra ngoài mua đồ, người trong nhà liền dứt khoát chờ chút rồi ăn cơm, Lâm Lan vì phòng ngừa mấy con mèo nhỏ không khắc chế được thiên tính ra tay với chim có thể nói là nhiều lần nghiêm lệnh với thanh minh, nhóm mèo đã phục tùng yêu cầu của cô quen rồi, thế mà thật sự thành thành thật thật nghỉ ngơi ở địa bàn của mình.
Cơ mà dù cho bọn chúng không đi tìm phiền phức, con chim kia lại tự mình tới a.
Con chim tiện này thừa dịp tất cả mọi người không chú ý tới, vụng trộm chạy tới mổ đuôi mèo đưa lưng về phía nó đùa giỡn.
“Meo ngao ngao –!”
Hai con mèo ngốc vốn chỉ là đùa giỡn bỗng nhiên bị đau tưởng rằng là đối phương hạ thủ, lập tức biến thành đánh thật.