Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí
Không nghĩ tới hai chữ này, lỗ tai Bạch Lê Hoa trực tiếp nổ ầm.
Xấu…… Dì……
Xấu……
Bạch Lê Hoa đầu óc trống rỗng, tạm đình công ba giây, ngồi xổm xuống hung tợn nắm gương mặt Tiết Thải xoa nắn, sửa từng câu từng chữ, “Kêu ta tỷ, tỷ!”
Tiết Thải tuy rằng vẻ mặt khinh bỉ, nhưng ham học hỏi như khát nước, nên hắn vẫn ngoan ngoãn kêu một tiếng: “tỷ tỷ xấu xí.”
Bạch Lê Hoa cảm giác mình nhặt phải một tiểu tổ tông.
Bất đắc dĩ giải thích, “Ta không phải xấu, chỉ là béo thôi!”
“Giống nhau mà!” Tiết Thải quét mắt liếc nàng, “Cho nên tại sao tỷ gạt bọn họ?”
“Cái Gì?”
Tiết Thải đắc ý dào dạt ngẩng đầu, “Đệ nhớ rồi, ông nội của đệ có nói, bệnh đó chỉ cần uống nhiều nước, ngâm trong nước nóng hai canh giờ là có thể khỏi hẳn.”
Loại thực vật Mỹ Nhân Tâm này, tuy là độc, nhưng bởi vì môi trường sinh trưởng quá mức hà khắc, tỉ lệ tồn tại thấp nên có rất ít người biết, ngoại trừ chuyên viên nghiên cứu thực vật học, nhưng niên đại này, đưa thư chỉ dùng bồ câu, trên đường chỉ có xe ngựa, ở đâu lưu truyền loại tri thức ít người biết này?
Ánh mắt nàng nhìn Tiết Thải ánh kỳ quái, cũng không truy cứu dì xấu hay tỷ tỷ xấu, nắm vai hắn hỏi,
“Gia gia đệ biết y thuật à?”
Tiết Thải suy nghĩ một chút, chần chờ gật gật đầu: “Hình như biết.”
“Gia gia đệ là ai?”
“Gia gia chính là gia gia.”
“Tên ông là gì?”
“Không biết.”
Bạch Lê Hoa dò hỏi tới cùng, Tiết Thải cũng trả lời một năm một mười, nhưng mà tri thức của tiểu hài tử rốt cuộc chỉ có hạn, nàng cũng không hỏi được gì hữu dụng.
Tuy rằng cảm thấy thân thế Tiết Thải không đơn giản, nhưng cũng không có cách nào, vốn dĩ còn nghĩ có thể thông qua manh mối này tìm được người nhà của hắn để đưa hắn về.
Thu nhận và giúp đỡ một tiểu hài tử tuy rằng không phải chuyện gì lớn, nhưng Lương gia quá nghèo, nhiều người nhiều miệng ăn, nhị phòng bên kia trong lòng nhất định không thoải mái.
Nếu không thu nhận và giúp đỡ hắn, lại thật sự không đành lòng.
Bạch Lê Hoa nghĩ, giọng Tiết Thải giòn tan hỏi, “Tỷ hỏi xong rồi, giờ đến lượt đệ hỏi tỷ, tại sao tỷ gạt người ta?
Trong lòng Bạch Lê Hoa rối rắm, “Đại nhân làm việc, tiểu hài tử không được hạch hỏi.”
Nghe xong lời này, Tiết Thải mắt trợn trắng, nữ nhân này cũng không biết ngu thật hay giả vờ ngu nữ, lỗ hổng lớn như vậy mà không phat hiện ra vấn đề sao?
Hay là mình suy nghĩ nhiều quá rồi? Nữ nhân này căn bản không có gì đặc biệt, không, không phải là……
Lý Tiểu Ngọc vừa ra, nghe thấy hai người ở bên ngoài tán gẫu, tức giận nói, “Các ngươi có ăn hay không ăn đây? Cả nhà đều chờ các ngươi đó?”
Hai người liếc nhau, chạy nhanh vào bàn ăn.
Trên bàn có cháo loãng và dưa muối, cùng với một mâm lớn khoai tây cắt sợi.
Cả nhà quả nhiên đều chờ hai người.
Thấy các nàng ngồi vào bàn, Lương lão cha gắp một đũa khoai tây cắt sợi bỏ vào miệng, lúc này mới nói, “Ăn cơm đi.”
Khoai tây cắt sợi xào tiêu đen, không có chút màu sắc, nhưng người Lương gia ăn mãi thành thói quen, bưng cháo loãng như nước mà húp.
Nhưng rõ rang không có hứng thú rõ rang như hôm qua.
Đặc biệt là Tiết Thải, ăn một ngụm khoai tây cắt sợi thì không chạm vào đồ trên bàn ăn nữa.
Đem cháo loãng uống hai ngụm xuống, nhìn Bạch Lê Hoa với vẻ mặt đáng thương vô cùng.
Đáng tiếc hắn nhìn cũng không có cách, nàng còn chỉ ăn được hai miếng dưa muối đây! Nếu lúc này nàng xum xoe đi nấu ăn, không phải hoàn toàn đối nghịch với Lý Tiểu Ngọc sao?
Nhưng là Tiết Thải không them để ý, liên tục lôi kéo tay áo Bạch Lê Hoa làm nũng, “Tỷ tỷ……”
Làm cho Lương Đại Nương phải tự mình mở miệng: “Béo Nha, đi làm chút thức ăn cho Thải nhi đi!”