Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí
Tiết Thải cao hứng.
Mặt Lý Tiểu Ngọc ngay lập tức đen thui.
Lương Đại Lang gắp một đũa khoai tây sợi bỏ vào chén Tiết Thải, “đây không phải là đồ ăn sao, ở đâu mà chú ý nhiều như vậy.”
Bạch Lê Hoa cũng theo gắp một đũa vào trong chén Tiết Thải, “Đúng vậy, tiểu hài tử hay thích nháo, không cần nuông chiều.”
Vốn dĩ Lương đại nương chỉ là biến Tiết Thải thành tôn tử mà yêu thương, nhìn đến dáng vẻ trẻ con đáng thương cảm thấy đau lòng, lại thêm con dâu cả nấu ăn thật khéo, lúc này mới đề ra chủ ý.
Lời nói vừa ra khỏi miệng, liền hối hận mình đối xử không có chừng mực, nhưng hai vợ chồng đại phòng lại không để lời mình nói trong lòng, không khỏi tức nghẹn.
Chỉ nghe “Bang!” Một tiếng, Lương Đại Nương nặng nề dằn đũa trên bàn.
Lạnh lùng nói: “Bây giờ ta nói chuyện không ai nghe phải không!”
Mọi người cúi đầu xuống, Bạch Lê Hoa thuận theo mà đi lấy nồi, rửa sạch hai củ khoai tây, ra ổ gà chọn một cái trứng gà, lấy hai lạng bột mì, chuẩn bị làm bánh khoai tây cho nó.
Thấy chỉ có hai con gà rừng đẻ trứng, Lương đại nương liền giữ chúng lại, nhốt ở trong chuồng, cho ăn thật tốt, sáng sớm mỗi ngày đều có thể thấy hai cái trứng gà rừng.
Cũng coi như tiểu tử này có lộc ăn.
Trong lúc Bạch Lê Hoa vội vàng trong nhà bếp, Tiết Thải ở băng ghế ngồi đoan đoan chính chính, đem đồ ăn trong chén toàn bộ đưa sang chén Lương đại, “Không giận không giận, Thải nhi gắp đồ ăn ăn cho nãi nãi!”
Sắc mặt Lương đại nương lúc này mới hòa hoãn chút.
Tiết Thải nhìn chén trống không trước mặt, nghe mùi hương trong nồi truyền ra, thỏa mãn cười, dùng sức nuốt nuốt nước miếng.
Nữ nhân này, tuy rằng vừa béo vừa xấu, nhưng nấu ăn không thể chê, còn toàn những món hắn chưa từng ăn.
Càng nghĩ càng thấy thèm, nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, lưu lại một câu: “Con đi nhà bếp hỗ trợ.”
Bạch Lê Hoa thấy hắn khập khiễng nhảy lại đây, mắt nhìn chằm chằm cục bột trong nồi lắc lắc, thấy chúng nó chầm chậm từ màu trắng biến thành hơi vàng, rồi trở nên vàng óng, lại lật lên.
Mới vừa bỏ vào mâm, hắn liền vươn tay nhỏ, kéo đi rồi, sau đó bị nóng cũng không buông tay.
Tiết Thải đem cái bánh thứ nhất đặt ở trong chén, chia làm hai nửa, một nửa cho Lương lão cha, một nửa cho Lương Đại Nương.
Sau đó nhanh như chớp chạy về canh bếp, nhịn không được nuốt nước miếng.
Bộ dáng thèm thuồng nhưng có hiếu tâm làm Lương Đại Nương rơi nước mắt.
Bạch Lê Hoa chiên một mâm bánh đầy, bưng lên trên bàn cho mọi người cùng nhau ăn, Lý Tiểu Ngọc lúc đầu không muốn chạm vào, nhưng thật sự không chịu nổi cám dỗ, nhìn nam nhân nhà mình ăn ngấu nghiến, không nhịn được cũng gắp một cái.
Vị mềm mại, thơm ngọt, làm nàng bất chấp ánh mắt căm thù của Tiết Thải mà ăn hết cái này tới cái khác.
Lúc không có gì để so sánh thì còn không có cảm giác gì, nhưng khi có cái để so sánh, nhìn vào đồ ăn chính mình làm trên bàn, lập tức hổ thẹn: “Tẩu tử nấu ăn ngon thật.”
“Đúng vậy, so với ngoài tiệm còn ăn ngon hơn!” Lương Nhị Lang cũng phụ họa.
“Nói làm như chàng đã từng nếm qua rồi ấy!” Lý Tiểu Ngọc hờn dỗi nói, đảo mắt đổi chủ đề, “Đồ này đều là dùng dầu để chiên, chắc đã dùng không ít dầu nhỉ?”
Nhìn ở mép mâm còn chảy dầu kìa.
Lý Tiểu Ngọc lại tự tin lên, tuy rằng mình nấu ăn không được tốt, nhưng lại tang bốc mình quản gia cần kiệm.
Không chờ Bạch Lê Hoa trả lời, nàng liền buông đũa, “Ta ăn no rồi, cha, nương mọi người cứ từ từ ăn.”
Nói rồi kéo Lương Nhị Lang, “Chàng ra đây với ta một chút!”
“Làm gì vậy?” Lương Nhị Lang ôm chén không chịu đi, “Ta chưa ăn xong mà?”
Lý Tiểu Ngọc vẻ mặt khó xử, “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, lại đây ta thương lượng chuyện này với chàng!”