Chương 57: Không muốn đi

Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí

Bạch Lê Hoa cũng không nhìn nàng, thu dọn chén đũa, tiếp nhận Tiết Thải trong tay Lương Đại Nương, ôm người về trên giường, bắt đầu đổi thuốc cho hắn.

Không biết là do nước trong không gian hữu dụng hay là thể chất tiểu hài tử tốt, khôi phục nhanh, thịt chung quanh miệng vết thương đã co lại, xuất hiện nếp nhăn thật nhỏ.

Nếu vừa rồi hắn không dùng sức nhảy xuống đất, có lẽ ngày mai vết thương đã có thể khép miệng.

Nàng nhịn không được dặn dò: “Đệ đừng chạy nhảy suốt ngày như vậy, ngoan ngoãn ở trên giường nghỉ ngơi đến khi miệng vết thương kết vảy mới được xuống giường.”

Tiết Thải không trả lời.

Hồi lâu sau, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng khóc nức nở thật nhỏ, Bạch Lê Hoa ngẩng đầu lên thì thấy mặt tiểu gia hỏa đầy nước mắt.

“Làm sao vậy?”

Tiết Thải không được tự nhiên xoay mặt đi, nhưng không đến hai giây lại đột nhiên cúi xuống ôm lấy cổ nàng, giọng buồn rầu: “Đệ không muốn đi, tỷ đối xử với đệ tốt nhất, đệ không muốn đi.”

Nàng cũng không am hiểu cách đối phó với tiểu hài tử, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, an ủi: “Không muốn đi thì ở lại, tỷ tỷ xinh đẹp đây nuôi đệ.”

Nàng vừa lòng tự cho mình một xưng hô mới.

Tỷ tỷ xinh đẹp? Tiết Thải quyết định xem nhẹ, chỉ nghe nửa câu đầu, nhưng khi nhìn đùi mình băng bó thật tốt, lại có chút không đành lòng.

Nữ nhân hay thích tự lừa mình.

Lúc này, Lương Đại Lang ở bên ngoài la to một tiếng, thúc giục nàng đi chợ.

Nàng lại an ủi vài câu thì ra cửa.

Lương Nhị Lang cùng với Lương Đại Nương, Lý Tiểu Ngọc bọn họ đã ra ruộng cắt lúa mạch, bọn họ muốn đi sớm về sớm.

Ngồi ở trên xe bò, nhìn một mảng lớn ruộng lúa mạch, gió thổi qua khiến cả một đường thơm mùi lúa mạch.

Bạch Lê Hoa hít một hơi thật sâu, cắm rễ, rồi phải bắt đầu kiếm tiền.

Không cần biết về sau tình huống như thế nào, có nhiều bạc một chút chắc chắn không sai.

……

Hà gia.

Về đến nhà, Vương Thúy Lan liền nấu một tô mì trứng cho nhi tử ăn.

Hà Thiệu đi làm, còn bà ở nhà chăm sóc Hà Tiểu Hổ.

Nghe tiếng hít thở vững vàng của nhi tử, nhìn “thuốc” ở trên bàn, Vương Thúy Lan nổi lên tâm tư.

Trong đầu cẩn thận nhớ lại từng chi tiết lúc nhà bà đến Lương, sàng lọc mấy phen, rốt cuộc xác định, nếu có gì đặc biệt, thì có lẽ là uống nước. (bà này thông minh phết =)))

Sau khi uống “thuốc”, nữ nhân ác độc kia cho nhi tử bà uống rất nhiều nước.  

Có khi nào nguyên do nằm ở nước?

Một cái ý tưởng lớn mật hình thành trong đầu nàng.

Nhìn “thuốc”, rồi nhìn mắt nhi tử xanh đen, tay bà hết nắm rồi lại thả, cuối cùng bà chạy ra cửa.

Vương Thúy Lan đi vào nhà của Trình đại phu.

Trình Tây đang dặn dò đồ đệ đi phơi khô các loại dược liệu đã cắt nát.

Nhìn thấy nàng tới, vẻ mặt không vui.

Vương Thúy Lan vuốt tóc, xoa tay cười nói: “Trình đại phu, ta là tới bồi tội với ông.”

Trình Tây cười lạnh một tiếng, “Bồi tội? Không không không, ta không đảm đương nổi, bệnh của Hổ Tử bệnh nhà các người ta không nhìn ra mà.”

“Người khác có thể không rõ, nhưng ta biết, đây hết thảy đều là mưu kế của độc phụ kia! Cha hắn là bị nàng ta lừa gạt mới nói bậy như vây!”

Nhắc tới Hà Thiệu, trên mặt Trình Tây càng thêm lạnh lẽo, “Không tiễn.”

Vương Thúy Lan nóng nảy, “Trình đại phu, ngươi không muốn cho ăn chút đau khổ sao?”

Trình Tây tuy rằng không biết Hà gia và Lương gia quan hệ gì, nhưng hiện giờ Bạch Lê Hoa có ích với hắn, sao có thể nhặt hạt mè mà ném dưa hấu đây?

Lập tức khinh thường nói: “Thân là thầy thuốc, ta chỉ biết chữa bệnh để cho người khác khỏi bị đau khổ.”

Trình Tây là loại người gì, Vương Thúy Lan còn không biết sao? Lập tức cũng cười lạnh, “Trong thôn này đã có một người đại phu là ngươi, về sau thì sao? Ngươi không sợ nàng……”

Đến đây bà cũng không nói tiếp nữa.

Nhấn Mở Bình Luận