Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí
Phải biết rằng, đứa nhỏ kia ngày nào cũng ngủ đến trưa.
Bạch Lê Hoa hoảng sợ, nhanh chóng xuống giường đi tìm, nhưng mới vừa kéo cửa phòng ra, thì thấy Tiết Thải uể oải ỉu xìu nằm bò trên ghế dài trong nhà chính.
Tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, “giường tốt không ngủ, sao lại ra nằm bò lên ghế thế?”
Tiết Thải ngẩng đầu, dưới mắt là một quầng thâm cực lớn, nhìn nàng với bộ dáng một lời khó nói hết.
Nàng lại hỏi, “Đệ làm sao vậy?”
Tiết Thải lắc đầu, hỏi, “Tỷ…… Tối hôm qua ngủ được không?”
Bạch Lê Hoa gật gật đầu, dù là Tô Noãn hay là Béo Nha, nàng cũng ngủ tốt nha, “Tốt, tốt chứ, đệ hỏi cái này làm gì?”
Tiết Thải càng thêm một lời khó nói hết.
Tối hôm qua bởi vì ăn quá nhiều bánh nướng, bụng căng ngủ không được, đi vòng quanh phòng để tiêu thực.
Đi chưa được mấy bước chân thì nghe thấy tiếng ngáy rung trời của Bạch Lê Hoa, uy lực có thể so với súng đạn, đều đều mà tiết tấu cực nhanh.
Lúc ấy, hắn vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Lương Đại Lang, người nọ thì đã tập mãi thành thói quen, dựa vào trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Tiết Thải là người rất cảnh giác, ngày thường ngủ chỉ cần có một tiếng động nhỏ là tỉnh ngay, huống chi là tiếng ngáy như ma âm vào tai bên người.
Lúc tiếng ngày của Bạch Lê Hoa càng lúc càng lớn, Lương Đại Lang bắt đầu đốt đèn đọc sách, hắn nhìn sát vào nhưng một chữ cũng xem không vào.
Thật vất vả đến rạng sáng, hắn thật sự là buồn ngủ, mơ mơ màng màng muốn ngủ, không biết ai lại đập cửa “Bang bang”, vừa muốn ngủ liền tới, còn đúng giờ hơn gì nữa.
Mấu chốt là, Lương Đại Lang người này còn đặc biệt không có nghĩa khí, tự mình đi lên nóc nhà ngủ mà không mang theo hắn!
Sau đó hắn cứ như vậy ngây người ở nhà chính tới hừng đông.
Đúng lúc, Bạch Lê Hoa hỏi: “Đệ có thấy Đại Lang không?”
Tiết Thải hừ một tiếng, giọng có hơi có chút vui sướng khi người gặp họa, “Có lẽ còn ngủ ở trên nóc nhà đó!”
Nói lời thật lòng, tuy rằng Bạch Lê Hoa lớn lên khó coi, lại thô lỗ dã man, nhưng lúc trước hắn nghĩ nếu sau này trưởng thành cưới một tức phụ như vậy cũng không tồi, ít nhất sẽ không động một chút là khóc sướt mướt, tay thì trói gà không chặt còn liên lụy người khác.
Quan trọng nhất chính là tuy Bạch Lê Hoa lớn lên xấu xí, nhưng nội tâm nàng không xấu, làm đồ ăn lại ăn ngon và đỗi xử tốt với hắn.
Nhưng một nữ tử, sao có thể ngáy to như vậy?
Người như vậy không thể lấy làm nương tử, ngay cả tẩu tử còn chưa được.
Nghĩ đến đây, Tiết Thải liền có chủ ý.
Ngẩng đầu, ra vẻ ngây thơ nói, “Béo Nha, đệ nghe người ta nói, kết hôn là phải ngủ chung giường, nhưng sao tỷ với Đại Lang ca ngay cả chung phòng cũng không ngủ a?”
Bạch Lê Hoa đỏ mặt, “Con nít con nôi, chuyện người lớn đệ quản làm gì.”
“Đệ không phải tiểu hài tử!” Tiết Thải thở phì phì, “Đệ ba tuổi đã biết chữ, năm tuổi có thể làm thơ, bảy tuổi đã có thể viết Thiên Tự Văn, đệ……”
Tiết Thải còn đang khoe khoang, Bạch Lê Hoa thì càng nghe càng cảm thấy không đúng, nghĩ lại chuyện của hắn qua một lần thì đột nhiên phát hiện đứa nhỏ này không đơn giản.
Nếu là trốn từ nhà thổ ra, lúc trước lại còn không thuận theo bọn chúng thì làm sao chúng có thể dạy chữ nghĩa cho hắn, huống chi bảy tuổi viết Thiên Tự Văn?
Cũng có thể nói hắn là công tử gia đình giàu có, không cẩn thận bị lừa bán, nhưng hắn lại cố tình nói mình không có cha mẹ……
Kỳ quái……
“Bạch Lê Hoa, ngươi cái đồ đĩ ngàn đao chém chết, sao ngươi lại ngoan độc như vậy!”
Đang nghĩ nghĩ, thì một giọng nói sắc nhọn từ nhà xí bên kia truyền đến.
Là Lý Tiểu Ngọc.